Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 16

Trời đã ngừng mưa nhưng cỏ vẫn còn ướt sũng và nước rơi xuống từ cây cối đủ nhiều khiến nàng phải dựng mũ áo choàng của nàng lên. Hết lần này sang lần khác, Sara nhìn lại ngôi nhà. Không có ánh sáng từ bất cứ khung cửa sổ nào. Cũng cùng lúc đó, nàng cẩn thận ẩn náu giữa những cái cây và che chắn chiếc đèn bằng cơ thể mình. Bên tay phải, nàng nắm chặt khẩu súng của cha. Nó nặng cồng kềnh nhưng nó cũng trấn an nàng rất nhiều. Nàng không có can đảm để rời nhà trong cái đêm chết chóc này mà không có nó, sau khi nhận được bức thư ấy.

Chào mừng về nhà.

Sau những đau đớn khổ sở nàng đã chịu đựng đêm nay, nàng cảm thấy tách rời một cách lạ kỳ, lạ kỳ gần như số phận. Vài phút sau, nàng nghiên cứu sự thật về William. Nàng không biết nó sẽ giúp nàng thế nào. Nếu William không gửi nàng bức thư đó, thì là người khác, người nào đó gần với nàng. Người nào đó ghét nàng.

Sự ngờ vực trải bóng tối trong tim nàng. Sau khi cơn sóng choáng váng đầu tiên lùi xa, nàng nhìn trừng trừng vào bức thư với nỗi tuyệt vọng tăm tối. Chỉ có ai đó trong nhà mới có thể đặt nó lên bàn trang điểm của nàng để nàng tìm ra, một người hầu hoặc thành viên gia đình nàng.

Nàng mừng là Max không ở đó khi nàng nhận nó. Chàng sẽ không để yên. Chàng điều tra và điều tra cho đến khi chàng tìm được câu trả lời. Và nàng quá sợ hãi câu trả lời. Có lẽ là sai lầm khi cho chàng đến đây. Nàng nên thách thức chàng, nói với chàng những điều làm chàng khó chịu. Có vấn đề gì khi chàng viết về nàng trên tờ báo của mình chứ? Có những điều còn tồi tệ hơn thế. Chàng muốn trả sự trong sạch cho nàng, và nếu sự thật bị phát hiện ra, chàng sẽ chỉ phá huỷ nàng mà thôi.

Tiếng cành cây kêu rắc ngay gần làm nàng đóng băng. Mọi cơ bắp của nàng đều căng ra, và nàng chầm chậm giơ khẩu súng trong tay phải của mình lên.

Một con lửng chui ra từ bụi cây. Nó không sợ nàng nhưng tò mò. Đôi mắt sáng tròn nhỏ như hạt nhãn dường như đang đánh giá nàng rồi nó đánh hơi và nghênh ngang đi vào bóng tối.

Chỉ sau đó nàng mới dám thở. Nàng không ngốc nghếch. Nàng biết nàng đang gặp rủi ro khi phơi mình ra bên ngoài thế này. Nhưng điều này phải được thực hiện. Nếu không phải đêm nay thì là đêm khác. Đó là bởi nàng đã về nhà. Nàng biết nàng đang đến gần ngôi nhà bà goá khi mùi hương mùa hè thân thuộc bao bọc quanh nàng, mùi kim ngân, mùi nhài và mùi thơm ngát của hoa hồng. Trong đầu nàng, nàng có thể nhìn thấy ngôi nhà bà goá như xưa, trước vụ hoả hoạn, với vô vàn những bông hoa thơm ngát toả hương ra ngoài những bức tường của khu vườn.

Những ký ức nhẹ nhàng vụt qua tâm trí nàng. Nàng tám tuổi, đứng trên bờ tường. Ta là vua của lâu đài này, nàng hét lên, và ngay lập tức nàng bị ngã. Nàng gần như sắp khóc, nàng quá náo động nhưng Anne đã bắt đầu khóc ầm lên và nàng phải an ủi em mình thay vì khóc. Thật ngớ ngẩn, lúc này nước mắt đang lấp đầy mắt nàng.

Những ngày ấy, ngôi nhà gần như được thuê suốt nhưng khi không có người thuê nhà nào đuổi họ đi, ngôi nhà bà goá trử thành sân chơi của họ, nàng và Anne.

Họ đã biết được tất cả mọi bí mật của nó. Và họ giữ những bí mật đó cho riêng họ.

Nỗi sợ hãi ép chặt tim nàng, và nàng đợi một lúc cho đến khi nàng có thể khống chế được bản thân mình. Có thể không còn được lùi lại nữa. Với ý nghĩ đó, nàng bắt mình di chuyển, bước qua những cái rễ cây và bẻ gãy cành cây. Chiếc cổng bằng thép to lớn là lối vào khu vườn, nàng dừng lại. Cái khoá cổng đã bị phá vỡ.

Ánh sáng từ ngọn đèn của nàng toả gần đến ngôi nhà. Mờ mờ nửa tối, trông nó không ai động đến một cách kỳ lạ và im lặng như một nấm mồ.

Nàng tự nguyền rủa mình vì nghĩ lung tung, và trước khi can đảm hoàn toàn bỏ rơi nàng, nàng nhanh chóng đẩy cổng và bước vào khu vườn. Những ngọn đồi nhỏ và chỗ đất lún giờ đây đầy cỏ hoang, lỗ chỗ trên cái giường hoa. Đây là nơi cảnh sát trưởng và người của ông ta đã xới tung lên để tìm thi thể William. Họ cũng tìm khắp ngôi nhà và không tìm được gì cả.

Những ký ức khác đang đập vào cánh cửa tâm trí nàng, đòi được vào trong nhưng nàng kiên quyết đẩy chúng đi. Nàng khiến đầu óc mình trống rỗng khi nàng tiến đến ngôi nhà, chạm đến bậc thềm và bước vào sảnh. Ở đây, nàng ngừng lại, và nâng ngọn đèn của mình lên để nhìn đống đổ nát mà ngọn lửa đã gây ra với ngôi nhà đã-từng-được-xem-là-đáng-yêu.

Và đổ nát là những gì nó đã làm. Những cái xà nhà ám khói ngổn ngang trên nền giống như những chiếc quan tài kệch cỡm. Không còn những cầu thang lịch thiệp nữa, chỉ còn tàn dư lởm chởm đánh dấu nơi nó đi qua. Nàng nhìn lên trần nhà. Ánh sáng từ ngọn đèn của nàng không toả xa đến thế nhưng nàng có thể nhìn thấy những mảnh chắp vá của ánh sáng và bóng tối nơi trần nhà mở ra bầu trời. Ngay đối diện nàng, nhìn ra lối vào, không bị ngọn lửa ảnh hưởng là một lò sưởi lớn làm bằng đá với các góc ở mỗi bên.

Ký ức vẫn còn tươi mới như thể nó mới xảy ra hôm qua. Họ đang chơi trò trốn tìm, nàng và Anne khi vấp chân vào đó. Nàng trốn trong một hốc và Anne đang đến ngày một gần hơn. Nàng không bao giờ có thể nhớ điều điên rồ nào đã khiến nàng quyết định thử trèo lên một bức tường của cái hốc. Nàng với tới một trong những viên gạch trang trí ở trên đầu và treo mình lên khi chân nàng mất điểm tựa. Khi nàng cố lấy lại thăng bằng, một phần nền lò sưởi trượt mở ra.

Họ đã nghe về những cái hang của giáo sĩ, tất nhiên, nơi giấu những giáo sĩ trong suốt lịch sử đẫm máu của Anh khi tín đồ công giáo bị truy đuổi. Có một cái ở Longfield nhưng nó không lớn hơn cái tủ đồ là mấy. Cái ở ngôi nhà bà goá này thì giống một căn phòng nhỏ hơn.

Nàng và Anne không nói cho ai nghe. Một lý do là cha họ sẽ trừng phạt họ nếu ông biết họ chơi ở ngôi nhà bà goá và lý do khác là họ ôm ấp những bí mật với nhau như những đứa trẻ vẫn làm, cảm thấy tự mãn và tự cao bởi vì không ai khác biết về căn phòng bên dưới phiến đá sàn.

Và điều đó vẫn là bí mật riêng họ cho đến tận hôm nay.

Nàng nuốt vào một cách khó khăn và buộc nhịp tim mình chậm lại. Đã nhiều thời gian trôi qua trước khi nàng gia cố mình cứng như thép để tiếp tục. Nàng cúi đầu xuống, tập trung định vị đường đi những mảng gạch vỡ và tránh những vật cản để tiến tới bức tường lò sưởi. Cách lò sưởi 6 feet nàng trông thấy chúng, và tất cả không khí bị cuốn phăng ra khỏi phổi nàng.

Bằng trò chơi khăm của số phận, hai cái xà nặng đã rơi xuống lò sưởi và chắn đường đi của nàng. Nàng có thể tiến đến một góc lò sưởi nhưng không phải góc nàng muốn.

Nàng đặt chiếc đèn và khẩu súng xuống và cố gập người chui vào cái hốc lò sưởi để nàng có thể chui một vai qua những thanh xà. Điều đó là không thể. Một đứa trẻ thì có thể vừa nhưng một đứa trẻ không đủ khoẻ để di chuyển thanh xà.

Nàng chưa sẵn sàng để từ bỏ. Nàng lùi lại một lúc, rồi đi đến góc kia, ôm chặt thanh xà gần nhất bằng cả hai tay và kéo nó ra hết sức có thể. Nàng nghiến chặt răng, cảm thấy vai và lưng mình căng lên, sử dụng những cơ bắp ở đùi và bụng mà nàng chưa từng dùng đến. Nàng đẩy, nàng kéo, nàng làm theo mọi hướng. Nó chẳng nhúc nhích.

Cuối cùng thất bại, nàng ngồi lên thanh xà rơi. Nàng không thể khóc nổi. Đã đi quá xa chỉ để gặp phải điều này đẩy nàng đến bên bờ vực tuyệt vọng. Nàng không biết làm gì tiếp theo. Cần có một người đàn ông, thậm chí là cả đội bò kéo mới di chuyển được những thanh xà này. Nếu nàng có thể tìm được một cái đòn bẩy, hoặc một đoạn dây thừng, nàng có thể có cơ hội tốt hơn.

Nàng đang với tới cái đèn khi nàng nghe thấy một âm thanh lén lút nho nhỏ, giống như tiếng lạo xạo của sỏi dưới chân đến từ ngay phía ngoài lối vào. Đầu nàng nghển lên và tập trung nghe. Khi nó lại vọng đế, nàng với lấy khẩu súng và thổi tắt ngọn đèn.

Đầu Max giật bắn, kéo chàng ra khỏi giấc ngủ, và khi chàng duỗi những cơ bắp gò bó của mình. Mất một lúc chàng mới nhận thức được. Chàng vẫn còn mặc nguyên quần áo và ngủ quên ở chiếc ghế nhồi bông này. Ghế của Simon. Phòng của Simon.

Chàng duỗi mình lần nữa và ngồi dậy. Ngọn nến bắt đầu phập phù nên chàng thắp một ngọn đến khác tìm thấy trên bệ lò sưởi. Đã ba giờ sáng, và vẫn chẳng có dấu hiệu gì của Simon hay Martin. Điều quái quỷ gì khiến họ thức đến tận giờ này?

Câu hỏi ngu ngốc. Khi chàng ở tuổi-mười-tám đầy háo hức, chàng thức rất muộn và cha mẹ chàng thì chẳng hay biết gì.

Chàng cũng nên thức dậy và về giường. Chàng sẽ không có được cuộc chuyện trò giữa-cánh-đàn-ông với Simon như chàng đã hứa. Nhưng họ sẽ có nó sớm thôi, bởi vì chàng, Max Worthe, cư xử hoà nhã và dịu dàng ngay cả khi chàng có thể hoàn toàn dễ cáu và trong tâm trạng tồi tệ theo kiểu nguyên sơ nhất. Chàng không nghĩ dễ cáu sẽ được đặt trong lời nói. Nắm đấm của họ thì đúng hơn nhưng tất cả sẽ được thực hiện theo phong cách của những quý ông, tất nhiên, một Corinthian với một Corinthian khác.

Tóm lại, chàng sẽ đánh cho đến khi gã thanh niên mất dạy ấy chết khiếp thì thôi. Đó là cách duy nhất lấy được sự tôn trọng của Simon. Martin, tự nhiên, sẽ theo sự dẫn dắt của Simon. Đây là lúc Martin học được cách sống của đời mình thay vì sống dưới cái bóng của anh trai.

Max cảm thấy gì đó trong túi áo khoác và thấy một điếu xì gà xén. Chàng mang nến theo khi chàng rời phòng.

Đứng lên không phát ra tiếng động, Sara hướng đến một bức tường lò sưởi và ép mình ấn sát vào hốc. Tim nàng lại chạy đua tiếp; máu nàng dội thình thịch theo từng nhịp tim. Nhịp thở của nàng trở nên nặng nhọc vì thế nàng mím chặt môi mình để ngăn tiếng thở lại. Từ từ, từ từ, nàng nâng khẩu súng bên tay trái lên và lên đạn. Nàng phát ốm vì sợ.

Mấy phút trôi qua. Từ vị trí của nàng trong góc lò sưởi, nàng chỉ nhìn thấy được một bên của đại sảnh. Bởi vì cửa sổ trên tầng không bịt kín và trần nhà thì mở ra bầu trời, nên không hoàn toàn là bóng tối mà có mầu xám mờ. Một trong những bóng sáng mờ bắt đầu di chuyển. Vì thế nàng biết đó là một người đàn ông.

Hắn đứng ngay gần bức tường, di chuyển thận trọng giống như nàng khi nàng bước vào đại sảnh, tránh những thanh xà bị rơi và mảnh gạch vữa. Bóng hắn hoà vào bóng tối hơn, và dù nàng không thể nhìn thấy hắn được nữa, nàng có thể dõi theo đường đi của hắn bằng tiếng bước chân đôi ủng da gây nên khi giẫm xuống đống đổ nát trên sàn. Đôi khi, hắn dừng lại như thể hắn cũng nghe thấy dấu hiệu hiện diện của người khác.

Giờ thì hắn cũng cùng vị trí như nàng. Nàng có thể nghe thấy tiếng hắn thở, ngửi thấy mùi của hắn, cảm thấy mắt hắn đang tìm kiếm nàng trong bóng tối. Đó không phải là sự tưởng tượng của nàng. Hắn biết nàng ở đây, và dẫu nàng không thể tự lý giải với bản thân, nàng biết, cảm nhận, rằng mục đích của hắn là xấu.

Đây không phải là kẻ lang thang tìm chỗ ngủ đêm. Tên của William nện thình thịch trong đầu nàng.

Nàng mong muốn được lên cò súng nhưng sợ hắn sẽ nghe được âm thanh cò súng dội lại. An toàn hơn là nàng ở yên nơi nàng đang ở và đợi nó qua đi, thậm chí nếu nàng có phải ở đây cả đêm.

Hắn vượt qua nàng, quay trở lại ngôi nhà dùng làm phòng khách gia đình, xa hơn là bếp và phòng để thực phẩm. Nàng nghe thấy tiếng vật cứng đập vào thép, một lần, hai lần, và sự hoảng hốt dâng lên họng nàng. Hắn đã tìm thấy nến hoặc đèn và đang cố thắp nó.

Ý nghĩ dồn lên xé toạc đầu nàng. Hắn đã ở đây trước đây hoặc hắn biết rất rõ căn nhà; một phút sau hắn sẽ thắp nến và phát hiện ra nơi nàng trốn. Hắn có thể cũng có vũ khí. Nàng sẽ không chờ rủi ro.

Náng sẽ phải ra khỏi đây trước khi quá muộn.

Dù nàng tê liệt vì sợ hãi, nàng bắt mình phải di chuyển. Nàng thu mình lấy đà và bắt đầu mò mẫm ra cửa. Nàng đụng mạnh vào cái gì đó và hít vội một hơi. Rồi nàng nghe thấy hắn. Giờ hắn không di chuyển lén lút nữa. Hắn biết nơi nàng đứng và hắn đang đi thẳng đến chỗ nàng.

Bản năng chiếm hữu. Nàng ném mạnh mình qua những thanh xà, tăng tốc và ném mình xuống dưới chúng. Chân nàng chưa từng nhanh hơn thế. Vài bước nhảy đã đưa nàng ra đến cổng rồi nàng vượt qua nó, chạy trối chết.

Nàng hét lên khi hắn túm lấy nàng từ đằng sau. Nàng sẽ còn hét nữa nếu những cánh tay đàn ông mạnh mẽ ấy không đột nhiên siết chặt quanh lồng ngực nàng cho đến khi nàng nghĩ xương sườn nàng gãy mất. Nàng quằn quại. Nàng đá lung tung. Vòng siết của hắn không nới lỏng. Gần như đáng sợ như sức mạnh tàn bạo của hắn, là sự tấn công im lặng. Không một lời phát ra khỏi môi hắn, không đe doạ, không cảnh báo. Tất cả những gì nàng nghe là âm thanh dữ dội của tiếng hắn thở.

Khi hắn nâng nàng lên khỏi mặt đất, nàng quay đầu lại và đập vào mặt hắn. Hắn chửi thề và thả lỏng vòng kìm kẹp của mình ra. Phát điên vì sợ, Sara vặn người thoát ra, rồi chớp mắt sau, bất ngờ đập khẩu súng của nàng. Lực đập làm nàng rên lên. Gã tấn công nàng rên rỉ và lùi lại. Sara xoay tít người và lao tới trốn trong những cái cây.

Nàng vẫn còn thổn thức vì nỗi sợ hãi nguyên sơ khi nàng xé qua những cây thạch nam và bụi ruồi hoang. Nàng không kiếm nơi trốn. Giống như con thú hoang, con mồi bị săn đuổi, nàng chạy tán loạn trong sự hốt hoảng cao độ.

Dường như là bất tận khi nàng nhìn thấy ánh sáng bên mái hiên Longfield lấp lánh qua những gốc cây. Nàng không chạy chậm lại. Dẫu cho nàng sắp rách mạng sườn và chân nàng thì bị chuột rút đau đớn, nàng khiến chân mình di chuyển như thể mỗi giây đều quyết định mạng sống của nàng.

Khi nàng lao mạnh ra khỏi rừng cây, một cái bóng hiện ra mờ mờ trước mặt nàng. Nàng thở hổn hển và cố dừng lại nhưng quán tính đã mang nàng tiến lên. Khi cánh tay mạnh mẽ vòng quanh nàng, Sara trở nên điên dại.

“Sara, em có ngừng đánh ta đi không!”

Giọng Max! Nó không làm nàng bình tĩnh lại. Thực tế, nó chỉ làm nàng phát điên hơn nhưng nàng ngừng chống lại chàng. “Ngài!” nàng tức tối. “Ngài quay lại đó!” Nàng hít không khí vào phổi. “Sao ngài dám làm tôi sợ như thế!” Max nhìn qua vai nàng. “Quay lại đâu? Em đang nói gì thế? Ta không rời nhà. Và em làm cái quái gì mà lại ra khỏi nhà vào lúc này?”

“Cứ như ngài không biết ấy. Ngài theo sau tôi! Ngài chủ tâm làm tôi sợ hãi!”

“Ta chẳng làm việc gì kiểu như vậy hết. Ta đang đợi Martin và Simon. Họ vẫn chưa quay về. Ta ra ngoài hút thuốc.”

Khi nàng đấu tranh lấy lại được nhịp thở, nàng chớp mắt nhìn chàng, nàng nhận ra rằng Max đã phải xích sự giận giữ của mình trong một cái xích chắn chắn. Chàng tức giận vì chàng nghĩ nàng lẻn ra ngoài gặp ai đó. Nàng chưa đủ ổn định và chưa đủ hơi để mà tranh cãi với chàng về điều này. Hơn mọi thứ, nàng muốn ở bên trong bức tường chắc chắn của Longfield, với tất cả cửa sổ và cửa ra vào được khoá kín chống lại kẻ đột nhập.

Nỗ lực tập hợp bản thân lại, nàng nói giọng run rẩy. “Tôi không ra ngoài gặp ai hết, nếu đó là điều ngài nghĩ. Chúng ta có thể nói chuyện sau không?” Nàng ấn ngón tay vào mắt. “Tôi vừa phải chiến đấu sống còn. Ai đó vừa mới tấn công tôi.”

Nước mắt ràn rụa, nàng không thể ngăn được, trông Max quá vững chắc, quá an toàn. Mọi thứ về chàng đều khiến nàng vững dạ, mùi xà bông trên da chàng nhè nhẹ, vẻ cáu kỉnh trên gương mặt chàng. Nàng có thể nói rằng chàng vừa hút thuốc và dẫu nàng ghét mùi thuốc lá, nhưng lúc này, nó làm nàng hài lòng hơn cả loại nước hoa Pháp đắt tiền nhất. Thậm chí nếu nàng có nhắm mắt lại, nàng cũng vẫn có thể nói nàng đang ở cùng Max. Max không quấy rầy nàng bằng những câu hỏi nữa. Chỉ có chút ánh sáng nhưng chàng có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể nàng đang run rẩy. Chàng vòng tay quanh vai nàng và đi cùng nàng vào cửa sau.

“Nó xảy ra ở đâu vậy?” Chàng hỏi dịu dàng.

Nàng rùng mình. Nàng sẽ không nói đến ngôi nhà bà goá. “Không xa nhà lắm. Ở phía dưới kia.” Nàng chỉ ang áng sau lưng mình.

“Nghe giọng em,” chàng nói, “như thể em có thể uống một đống brandy ấy, và điều đó được thôi vì ta có một chai trong phòng. Sao em không đi ra kia, khoá cửa lại và ta sẽ quay lại trong vài phút nữa.”

“Ngài đi đâu?” nàng vội hỏi.

“Ta muốn đi xem xét xung quanh.”

Nỗi sợ hãi của nàng tràn về như lũ lụt. “Không! Có thể nguy hiểm đấy.”

“Ta biết tự lo cho mình mà.”

Chàng thả nàng ra, trượt tay vào túi áo khoác và rút ra khẩu súng. Chỉ đến lúc đó nàng mới phát hiện ra khẩu súng của nàng đã bị mất. Nàng không thể nhớ nơi mình làm rơi nó được.

Max nói, “Ta sẽ không đi xa đâu. Tất cả những gì ta muốn là chắc chắn không ai lén lút quanh nhà, được không?”

Không được chút nào, nhưng trước khi nàng kịp phản đối thì chàng đã đẩy nàng vào sảnh sau nhà và đóng cửa lại, khoá chặt nó từ bên ngoài.

Có mấy ngọn nến chưa thắp ở trên bàn ngay sau cánh cửa. Nàng thắp một ngọn nến từ chiếc đèn đang cháy và, che ngọn lửa bằng một tay, nàng đẩy cửa xuống cầu thang gác của người hầu và nhanh chóng bước lên bậc thang.

Nàng đi đến phòng mình trước tiên chỉ để sửa sang lại mình nhưng khi nàng thắp vài ngọn nến lên, và nhìn rõ mình trong gương, nàng bị choáng. Trông nàng như mụ phù thuỷ. Quần áo nàng bám đầy bồ hóng và bồ hóng dính trên cả mặt nàng; tóc nàng rối tung và như mớ gai trong tay nàng.

Nàng sụp xuống ghế bên bàn trang điểm sững sờ nhìn trừng trừng vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình. Sao lại ra nông nỗi này? Mắt nàng mất tiêu điểm, và những ý nghĩ nàng cố xua đến tận góc xa nhất của tâm trí nàng lại kéo về như cơn lũ khi con đập bị vỡ.

Khi nàng nhận thức lại được, nàng nhảy chồm lên, đi đến tủ quần áo, chọn một cái váy mới. Rồi bắt đầu cởi đồ.