Nghe tôi nói đây, tôi sẽ kể cho các bạn sự thật về cuộc đời một người đàn ông, sẽ nói với các bạn sự thật về tình yêu của y cho đàn bà, rằng y chưa bao giờ ghét họ. Chắc các bạn nghĩ rằng tôi lạc đề mất rồi. Hượm đã!
Thật thế. Bạn đang đối mặt một bậc thầy ma thuật đây mà. Ai vậy? Tôi đây chứ còn ai vào đó nữa! Hãy nhìn vào mắt ta đây này?
Bạn có tin rằng một người đàn ông có thể thực sự yêu thương một người dàn bà mà vẫn thường xuyên… phải bội nàng? Về chuyện thân xác thì chẳng có gì đáng nói rồi, nhưng còn phải bội nàng trong tâm hồn trong chốn thâm cung bí nhiệm và nên thơ nhất của hồn viễn mộng khôn khuây của riêng mỗi con người? Vâng, chuyện tế nhị lắm, chẳng dễ dò lần được đâu, nhưng đàn ông muôn đời vẫn thế?
Bạn có muốn biết bằng cách nào đàn bà có thể yêu bạn, cho bạn "bội thực" tình yêu để đầu độc thể xác và tinh thần bạn, đơn giản chỉ để hủy diệt bạn? Và, vượt khỏi tình yêu đam mê, nàng chọn giải pháp cắc cớ, trớ trêu là đếch thèm yêu bạn nữa? Và cùng lúc lại làm cho bạn chóng mặt, choáng váng với cơn cực khoái… của thằng khờ? Bạn cho rằng điều đó là bất khả? "Phán" như thế thì… quá dễ!
Ấy, sao lại vội bỏ đi? Đây không phải là một tiểu thuyết diễm tình loại… hai xu rưỡi đâu nhé?
Tôi sẽ cho bạn cảm thấy cái đẹp đớn đau của một đứa bé, tình trạng bị kích dục thuần sinh vật của một con đực thiếu niên, cái tính khí thất thường ưa rước lấy tai ương, thèm tự tử của con cái non nớt. Và rồi (đây mới là phần cứng) cho bạn thấy bằng cách nào thời gian cuốn đàn ông và đàn bà vào cái vòng xoáy ma thuật, làm biến chất cả tâm hồn và thân xác họ.
Và rồi dĩ nhiên còn có TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC.
Đừng bỏ đi xa! Tình yêu đích thực có đấy hoặc là tôi sẽ làm cho nó thực sự hiện hữu. Ta nào phải hạng bậc thầy ma thuật mà chẳng làm nên công nghiệp để ghi danh.
Cái bọn vô tích sự ấy thì nói làm quái gì? Nó có đáng cái giá của nó chăng? Còn về chuyện trung thành tính dục thì sao nhỉ? Nên chăng? Đó có phải là tình yêu? Ngay cả điều ấy có nhân bản không, cái đam mê trái khoáy chỉ muốn làm tình với mỗi một người thôi? Và nếu chuyện đó không ổn, bạn có còn được món quà thưởng nào để thử nghiệm tiếp? Nó có thể tác dụng cả hai chiều không? Tất nhiên là không, dễ thấy quá. Và tuy thế…
Đời sống là một trò hề… vĩ đại, và chẳng có gì buồn cười hơn là cuộc du hành của tình yêu qua thời gian. Nhưng một bậc thầy ma thuật cao cường có thể làm cho cử toạ của mình cùng lúc vừa khóc vừa cười. Còn cái chết lại là chuyện khác. Tôi sẽ không bao giờ tạo ra được lời đùa của cái chết. Chuyện ấy vượt quá quyền năng pháp thuật của tôi.
Tôi vẫn luôn tinh nhạy với cái chết. Hắn không lừa tôi được đâu! Tôi điểm mặt hắn tức thì. Hắn thích đến trong cái lốt hoá trang quê mùa ngớ ngẩn với dáng một tay thợ gặt cầm lưỡi hái; một cái bướu xấu xí vô duyên bỗng dưng lớn phỗng phao nhanh như thổi; hay con chuột chù gớm ghiếc tiêm truyền bệnh dịch hạch vào tận xương tuỷ người ta; hay giấu mặt sau cơn sốt ban nhiệt xoàng chỉ làm cho mặt em bé đỏ hồng lên một tí trông càng xinh thêm ra thôi.
Rồi bỗng nhiên cái sọ người nhăn nhở kia xuất hiện, đoạt lấy nạn nhân đem đi, một cách thật bất ngờ. Nhưng với tôi thì "hắn" đừng hòng! Tôi vẫn đợi hắn đây. Tôi đã phòng bị chu đáo cả rồi.
Song song với cái chết, tình yêu là một trò trẻ con nhưng lại làm ta phát mệt, dù trọn đời ông vẫn tin vào tình yêu hơn là cái chết. Nhưng với đàn bà lại là chuyện khác. Họ có một bí mặt đầy quyền năng. Họ không bao giờ có tình yêu nghiêm túc.
Nhưng một lần nữa, xin đừng bỏ đi xa. Và một lần nữa, đây không phải là chuyện tình. Hãy quên tình yêu đi.
Không quên được thì cũng xin tạm thời lờ nó đi. Tôi sẽ chỉ cho bạn tất cả những tầm với của quyền lực. Trước tiên là cuộc đời của nhà văn nghèo đang tranh đấu để vươn lên. Nhạy cảm. Tài năng. Có lẽ còn có chút thiên tài nữa đấy.
Tôi sẽ cho bạn thấy người nghệ sĩ bị biến chất và vong thân như thế nào trong quá trình vị nghệ thuật của anh ta. Và tại sao như thế cũng thật đáng dời cho hắn.
Tôi sẽ cho bạn thấy hắn ta như một tên tội phạm xảo quyệt, đã có được khoảng thời gian tung hoành trong đời y. A, một nghệ sĩ "chân chính" cảm thấy mềm vui như thế nào khi cuối cùng hắn trở thành một kẻ lừa đảo. Bấy giờ, bản chất cốt yếu của y hiện ra trong chốn thập mục sở thị cho người người nhìn thấy, chẳng còn đùa nghịch vòng quanh về danh giá của y nữa. Hắn lộ diện chân tướng là một kẻ giỏi xoay sở, một kẻ đồng lõa. Một kẻ thù của xã hội ra mặt rõ ràng thay vì giấu mặt sau cái âm đạo của con điếm mệnh danh là nghệ thuật. Thế là trút được gánh nặng. Nhẹ nhàng khinh khoái biết bao! Một niềm vui cho kẻ khôn ngoan với óc hài hước, quỷ quyệt. Và rồi hắn lại trở thành một con người đứng đắn đàng hoàng như xưa. Eo ôi? Đau khiếp lắm khi mang danh là kẻ lừa đảo Nhưng điều đó đã giúp cho bạn chấp nhận xã hội và tha thứ cho đồng loại của mình. Một khi điều đó đã hoàn tất, không còn ai nên làm một kẻ lừa đảo nữa trừ phi hắn thực sự cần tiền!
Rồi tiến về một trong nhĩrng câu chuyện thành công lý thú nhất trong lịch sử văn học.
Chuyện đời tư của những con người khổng lồ trong nền văn hoá của chúng ta. Đặc biệt là một tay hoang đàng chi địa dám bán trời không văn tự. Một con người của giới thượng lưu trí thức ưu tú đấy! Thế là giờ đây chúng ta có giới tài năng nghèo khó đang phấn đấu vươn lên, giới lừa đảo và giới văn học "cấp cao". Tất cả được buộc vào với đầy rẫy tình dục, một số ý tưởng rối rắm mà bạn sẽ không thấy sốc khi bị nhồi sọ và có thể còn thấy hay ho nữa là khác. Và cuối cùng hướng đến một kết thúc nổ tung ra tan tành nơi kinh thành điện ảnh hoa lệ Hollywood với nhân vật chính-người hùng của chúng ta - ăn ngấu nghiến, nuốt chửng mọi tưởng thưởng, tiền bạc, danh vọng cùng bao nhiêu đàn bà đẹp - Và… đừng bỏ đi xa chứ - đừng bỏ đi xa - tất cả đã biến thành tro tàn như thế nào.
Như thế chưa đủ sao? Bạn từng nghe mọi chuyện này trước đây rồi? Nhưng hãy nhớ rằng ta dây là một bậc thầy ma thuật nhé. Ta có thể hoá phép cho tất cả những nhân vật này sống thực. Ta có thể chỉ cho các bạn thấy họ thực sự nghĩ và cảm thế nào. Bạn sẽ khóc cho họ, cho tất cả bọn họ, tôi hứa như thế. Hoặc có thể sẽ cười. Dầu thế nào chúng ta cũng sắp được một mẻ vui và học được đôi điều về đời sống. Những điều thực ra cũng… chẳng có ích chi mấy. Vì có cái dại nào giống cái dại nào đâu?
A, ta biết bạn đang nghĩ gì. Cái thằng con hoang láu cá đó đang tìm cách câu móc để chúng ta tò mò lật trang sách của hắn đây. Nhưng, chờ tí nhé, đó chỉ là một câu chuyện mà tôi muốn kể cho các bạn nghe chơỉ. Có gì phiền đâu nào? Ngay cả nếu tôi có coi câu chuyện này là nghiêm chỉnh, nhưng ai bắt các bạn cũng phải thế? Mua vui cũng được một vài trống canh… xin phép các bạn cho "tại hạ " được khép nép nhắc lại lời của Nguyễn tiên sinh.
Cũng xin được khoe với các bạn là tôi đã hân hạnh được đọc tuyệt tác ấy rồi đấy nhé
Tôi chỉ muốn kể một câu chuyện cho các bạn nghe chơi thôi, không hề dám có cao vọng hão huyền nào khác.
Tôi chẳng khát khao thành công, danh vọng hay tiền tài.
Nhưng chuyện đó dễ thôi, phần lớn đàn ông hay đàn bà cũng đều không khát khao chi ba cái thứ tầm thường đó;
Khi tôi còn trẻ, có vài nàng đã từng thỏ thẻ bên tai: không thực đấy, chẳng vờ tí nào đâu. Hơn thế nữa tôi chẳng thèm muốn tình yêu.
Em yêu anh vì anh có đôi mắt nhung với hàng mi dài cong vút mơ màng. Tôi gật đầu. Sau đó họ yêu tôi vì tôi thông minh. Rồi vì tôi có quyền uy địa vị và lắm bạc nhiều tiền. Rồi họ mê tài tôi. Rồi vì tâm hồn tôi. OK, lý do nào tôi nghe cũng… lọt tai cả! Người đàn bà duy nhất làm tôi hoảng sợ là người yêu tôi vì chính con người của tôi. Tôi đã có những kế hoạch cho nàng. Tôi có thuốc độc và dao găm và những hốc tối tăm trong hầm rượu để giấu đầu nàng. Nàng không được phép sống. Đặc biệt là nếu nàng lại còn trung thành về phương diện tình dục, không bao giờ nói dối và luôn luôn đưa tôi lên trên mọi sự và trước mọi người.
Sẽ có vô khối tình yêu trong sách này nhưng nó không phải là sách tình yêu. Nó là một quyển sách chiến tranh. Cuộc chiến tranh cũ giữa những người đàn ông vốn là những người bạn thực sự của nhau. Cuộc chiến tranh mới nhưng bất tuyệt, giữa đàn ông và đàn bà. Chắc là một câu chuyện cũng… cũ rích nhưng bây giờ mới được nói công khai huỵch toẹt. Các chiến binh Giải phóng Phụ nữ cứ nghĩ rằng họ đề xướng cái gì mới lắm đấy, nhưng chỉ là những đạo quân đi ra từ những ngọn đồi du kích.
Những người đàn bà ngọt ngào luôn phục kích đàn ông: từ trong nôi, từ trong nhà bếp và trong phòng ngủ. Và cả nơi mộ phần của con cái họ, nơi không phải để nghe lời cầu xin khoan dung.
A, phải rồi, thằng cha này chắc là căm hận đàn bà lắm đây; hẳn các bạn nghĩ thế. Nhưng tôi không bao giờ ghét họ. Và họ sẽ hiện ra trong từng trang sách của tôi như là những kẻ tốt dẹp hơn đàn ông rất nhiều, rồi các bạn sẽ thấy. Nhưng sự thật là chỉ có đàn bà mới có khả năng làm cho ta khổ đau điên đảo đến bấn loạn thần hồn và họ đã làm thế, kể từ chiếc nôi trở đi, nhưng phần lớn đàn ông cũng có thể nói điều ấy. Và chẳng có thể làm được gì (để thay đổi tình trạng đó).
Tôi đã đưa ra một mục tiêu lạ lùng ở đây. Tôi biết - tôi biết - nó có vẻ không thể chống lại đến như thế nào.
Nhưng, cẩn thận nhé. Tôi là một người kể chuyện… ba xạo lắm đấy, chứ chẳng phải là một trong những nhà nghệ sĩ đa cảm, tế nhị đến mong manh, dễ tổn thương như các bạn lỡ có nhã ý nghĩ như thế đâu. Tôi đã thu kỹ mọi "miếng nghề" cần thiết. Tôi vẫn còn vài món ngạc nhiên chưa dọn ra trên bàn tiệc hết đâu.
Nhưng đủ rồi. Hãy để tôi dâng bữa đại yến hầu quý khách. Này đây, món khai vị…
Nguyên bản tiếng Anh FOOLS DIE,( Tiếng pháp : C est idiot de mourir ) Nhà xuất bản SIGNET BOOK