Xong, bây giờ đến thân tôi. Tôi sinh sống với nghề "ngoại tình". Bà nào muốn thì tự tìm đến trả tiền để vui với tôi, rồi nhà ai nấy ở. Tôi chưa phá gia cang của ai. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà để đi khách, tôi có "thưa" với vợ bé bỏng của tôi đàng hoàng. Nàng gật đầu, tôi mới đi. Còn nàng không bằng lòng, thưa với qúi vị, tôi không đi, không những yêu thương cô vợ tré tên Lan này mà thôi, tôi còn kính trọng nàng như người bạn thân nhất trên đời và lo lắng cho nàng như lo cho đứa con.
Bằng cớ là tôi dã mở một trương mục với số tiền khá lớn do Lan đứng tên. Tôi còn hứa là sẽ tiếp tục lo như thế cho Lan đến khi tôi không còn sống nữa.
Không tin, qúi vị cứ hỏi Lan.
Bằng lời bình dị mộc mạc, Lâm nói một hơi dài, Lan tiếp :
- Anh Lâm nói toàn sự thật và sự thật. Tại sao các anh chị không can đảm nhìn thẳng vào sự thật do chính mình tạo nên. Nếu cho ngoại tình là điều xấu tại sao các anh chị lại nhúng tay vào? Rồi phải lén lút chồng, dối gạt vợ để tiếp tực làm điều xấu đó? Như em muốn ngoại tlnh với một em bé 13, emnói thẳng với chồng em và anh Lâm hứa cho em toại nguyện. Anh Lâm hứa bởi vì Lâm hiểu, nếu anh không công khai cho phép, sẽ có ngày em cũng lén lút ngoại tình. Cái nào đau khổ hơn? Như sáng nay bà Oanh đau khổ với anh Chuyên khi biết Chuyên đến đây ngoại ứnh. Chuyên cũng thế! Sự.. thật mà cả hai nãy giờ không nói được là cả hai cùng mấc tội ngoại tình.
Tại vì các anh chị cho đó là cái tội, còn nếu cho đó là thú vui mà cả hai cùng thích, thì đâu có gì phải thấc mắc gay cấn? Bây giờ em xin phép hỏi các anh chị có còn muốn tiếp tục thú vui đó nữa không? Thích thì hãy công bằng. Mình được thì cũng hãy cho phếp người khác được. Nếu không thích thì mình giải tán và từ nay đừng ai nhúng tay vào chàm nữa, chứ còn của mình, mình coi như vàng ngọc, ctìa kẻ khác mình xem như đồ chơi. Cái đó bất công? Các anh chị nghĩ sao?
Lâm và Lan đã làm cho các ông bà thượng lưu trí thức ngồi bất động, bất dộng như những pho tượng. Nhưng nội tâm xấu hổ lấm về lời lẽ và cách suy nghĩ bình dị của Lan và Lâm. Bây giờ họ mới chợt thấy những gì cả Lan và Lâm nói đều đúng, tuy nghe hơi phũ phàng. Bởi xưa nay, có vợ chồng nào dám thú thực những lần ngoại tình của nhau. Vì thế sáng nay hai vợ chồng đại tá, khi tình cờ khám phá cả hai đều tội lỗi thì họ phải im lặng. Nối cái gì? Trách cứ, mắng nỏ, chửi bới? Kẹt! Vì mặt cả hai đều dính lọ!
Không khí đang yên tĩnh, bỗng bé Lan đứng thằng trên salon thả tấm ra vàng rơi xuống, trình cho cả làng nhìn thân hình bé bỏng 15 nở nang, hấp dẫn, quyến rũ và nói:
- Ai sao em không biết. Riêng em, em vẫn còn muốn "ngủ " với đại tá Chuyên, nhất là màn cá cặp với chị Vân. Nghe xong, Vân cũng đứng dậy, tự động cởi áo dài, áo lót, rồi quần. Một thân hình bốc lửa cân đối trấng hồng lộ ra. Hai trái vú căng cứng nhọn liễu. Eo bụng thót nhỏ vào. Bộ lông lồn đen rậm sừng lên. Cặp đùi dài dâm dật đứng tréo vào nhau. Trông Vân như tài tử điện ảnh Hồng Kông.
Vân nói :
- Đã đến đây rồi là Vân muốn ngoại tình. Vân ngoại tình chỉ vì ông chồng già 63 tuổi của Vân đã chằng còn làm ăn gì được. Giân dị chỉ có thế. Mỗi lần Vân vấng nhà, ông xã tự khắc biết là Vân đi tìm lạc thú xác thịt ông đã đùng tiền mua em thời con gái. Bây giờ em phải dùng tiền ông để mua vui thời không còn con gái. Công bằng ! Em thích công bằng. Mình có vào phòng dể vui hưởng không hả
anh Chuyên?
Chuyên chưa kịp trả lời, vì lòng muốn lắm mà vẫn còn ngại bà xã ngồi đó. Oanh Rất cởi mở tuyên bố :
- Lỡ hẹn rồi, anh vào vui với hai cô ấy đi cho công bằng...
Lan và Vân đến xốc đại tá Chuyên dứng dậy, lôi xềnh xệch vào phòng ngủ. Tiếng cửa đóng, tiếng nhạc vang lên. Tiếng cười h.i hí của hai nàng làm không khí ngôi nhà vui hẳn lên.
Còn lại ở phòng khách, Oanh và Lâm. Oanh dể cốc nước xuống bàn, xong chạy ngay lại ôm Lâm hôn nồng nàn như cả hai mới gặp, mới yêu nhau lần đầu. Oanh nói nhổ :
- Cho em xin lỗi đã đến sớm hơn hai tiếng đồng hồ
- Tại sao?
- Tại vì sáng nay, em bỗng nhớ anh kinh khủng. Nhớ như nhớ một người yêu, một người tình chớ không phải nhớ "người thợ" chuyên cho em những lạc thú xác thịt. Em nhớ những câu anh nói, những cử chỉ hào hoa trong các lần mình "yêu " nhau trong khách sạn hoặc tại đây. Em được thấy, anh không phải là Lâm tầm thường, mà là Lâm, một dàn ông khả kính. Rồi sáng nay nữa... Anh mang áo, mang dép ra cho chồng em. Anh nói những câu mộc mạc bình đị mà nghe như xoáy vào tận tim đen. Em nghĩ, người xấu hổ nhất sáng nay nhất định ph~i là chồng em, Đại Tá Chuyên. Anh như thế, chả trách em bé 15 tuổi tên Lan dã tình nguyện làm vợ.
Em yêu loại đàn ông quảng đại trượng phu như anh mà trời lại bắt em làm vợ loại đàn ông như Chuyên. Đau khổ của cuộc đời này có lẽ ở chỗ đó. Anh tưởng em đến đây tìm lạc thú xác thịt thuần túy là anh lầm. Chuyên rất khỏe, rất dẻo dai, rất nhiều sáng kiến trong sinh lý. Nhưng đó là loại cây đại thụ không lá, không hoa không trái. Chỉ có thân lớn và cành trơ trụi. Những cây như thế làm sao làm đẹp được một rừng thu, mùa của lãng mạn yêu đương?
Lâm quay lại nhìn Oanh. Chàng thấy đôi mắt Oanh có gợn tí nước mắt. Nàng bưng mặt Lâm nhìn sững như đang kêu gió hãy nổi lên thổi cho lá vàng bay, cho sương mù bàng bạc, cho tiếng những loài chim trốn lạnh bay về rừng già. Trong kia, tiếng cười vui hoan lạc cúa hai cô gái trê huyên náo bao nhiêu thì ngoài này im lặng, trầm tĩnh bấy nhiêu. Oanh nghiêng mặt, sà sát mớt lần nữa tìm môi Lâm. Rồi cầ hai gò, xiết lấy nhau, ngộp với nụ hôn ngon hơn ăn yến:
- Em muốn anh "yêu " em ở phòng khách này được không Lâm?
- Tại sao?
- Em muốn chồng em phải chợt thấy tại sao em ngoại tình.
- Không được! Làm như thế hạnh phúc em sẽ gãy đở Đó là điều anh không muốn. Không phải anh sợ họng súng cớa Chuyên, nhưng anh sợ sự trừng phạt của Thượng Đế. Mình không thể lấy đau khổ của kẻ khác làm hạnh phúc cho nêng mình. Mỗi cá nhân trong cuộc đời đều có một hạnh phúc và một dau khổ. Nếu hân hoan hưởng hạnh phúc thl cũng phải can đảm nhận đau khổ. Không ai toàn vẹn sung sướng, cũng chắng ai suốt đời đau khổ. Đó là luật bù trừ. Cố thế mới là cuộc đời, còn không thl đời là thiên đàng hoặc địa ngục, điều mà trên trần gian này chẳng bao giờ có. Anh còn một phòng nữa, sao mình không vào đó cho nhau một khoảnh thiên đường.
Oanh đứng dậy kéo Lâm đứng theo. Câu nói vừa rồi của Lâm làm Oanh yêu chàng đa diết hơn lên. Mớt lần nữa, Oanh hôn sống hôn chết môi Lâm và cơ thể nàng rộn "lên cơn thèm khát xác thịt khẩn cấp như lứa cháy trong rừng:
- Dẫn em đi, đưa em di. Em muốn trần truồng, đĩ thõa cho anh hết phần xác lẫn linh hồn. Em muốn anh đụ em ngay bây giờ.
Lâm, hai tay lực lưỡng bồng Oanh đi vào phòng, đặt nàng nằm ngửa trên giường rồi chàng cứ để cửa không thèm đóng. Lâm bay sà, nằm sấp lên người Oanh. Đôi môỉ khấn khít hôn say. Tay Oanh tự mở cđ"c áo cúc quần. Nàng bồn chồn thôi thúc thoát y rồi cà mu lồn dưới cặc của Lâm còn nằm trong quần. Nàng thèm điên cuồng một cuộc làm tình
- Bữa nay anh phải đụ làm sao cho em chết dưới bụng anh. Em."muốn thành con ma. Chỉ như thế em mớí trọn vẹn yêu anh. Anh không cần lấy Oanh bằng xươhg thịl. Hồn em đủ rồi. Rồi Oanh lật ngửa chàng ra, tự tay tháo that lừng, cúc áo. Lâm chưa bao giờ được Oanh yêu cuồng điên như thế. Oanh nhào xuống, cầm cặc Lâm hôn bằng mũi cách kính trọng rồi cho vào mồm ngoạm, ăn tươi nuốt sống, say mê cần mẫn, tưởng như trên đời không còn gì ngon hơn thế nữa.
Mặt Lâm trầm tĩnh lạ thường. Chàng chú ý nhìn cung cách thèm khát xác thịt của người đàn bà một con, đã cùng chàng nhiều lần tại đây, ngoại tình. Mọi lần Oanh đến, Lâm phải đóng vai "chủ quán" lân "hầu bàn", sao cho vừa lòng khách để cuối tiệc chàng được Oanh tặng cho tấm ngân phiếu từ 20 đến 30 ngàn. Còn hôm nay, Lâm trở thành "khách", nằm đó tọa hưởng hết những kỹ thuật làm tình do cơn thèm khát cuồng nộ trong Oanh toát ra. Oanh yêu chàng say đắm thật rồi Trông Oanh như con cá sấu đang vật lộn với con mồi, gần như Oanh muốn cắn đứt na khúc gân cương cứng của Lâm mà nuốt chửng. Bú chưa đã, Oanh chà cặc Lâm lên mặt, lên mắt, lên trán, lên tóc lên cổ rồi nói thiết tha:
- Lạy trời cho chồng em thấy rõ cảnh này.
- Tại sao? Lâm hỏi.
Để biết em thèm một người tình tên Lâm, chứ không phải thèm sinh lý của Lâm và cũng để chàng biết em ngoại tình là tìm kiếm những gì Chuyên không có, chẳng bao giờ có.