Sáng thứ hai, lúc thức dậy và cũng như mọi sáng thứ hai khác, Tom cảm thấy rất khổ tâm: một chiếc răng của nó bị lung lay. Nhưng thực tế, nếu nó nói cho bà dì biết, rất có thể bà muốn nhổ chiếc răng ra, làm vậy thì rất đau mà nó cũng không thể tránh được chuyện đi học.
Thế là Tom nghĩ đến cái chân bị thương của mình và cất tiếng rên rỉ thảm thiết.
Cuối cùng, Sid đang ngủ mê bèn tỉnh dậy.
– Chuyện gì vậy anh Tom? Anh có muốn em gọi dì Polly không?
– Đừng, – Tom trả lời như sắp chết, – không sao… có lẽ hết, ái… úi da!
– Anh không thể để mãi như thế được đâu.
Nghe anh rên rỉ thế làm em đứt ruột; đợi em…
Nhưng Tom nói cắt ngang, cặp mắt nhăn nhó vì đau đớn:.- Anh… tha thứ cho em… tất cả… Sid thân yêu ạ… Khi… anh chết rồi…
– Dì Polly, dì Polly, lại đây mau. Anh Tom sắp chết! – Sid hoảng hốt la lên. Bà cụ lật đật chạy đến cùng với Mary theo sau gót.
– Tom, con ơi, có chuyện gì thế? Trả lời đi cháu!
– Cháu nghĩ… vết trầy của cháu… bị làm độc,… nhiễm trùng… lan rộng… nhiễm trùng máu…
Về phần bà dì, bà đã yên tâm, nói:
– Xem kìa Tom, ngón chân của cháu đâu có sưng!
– Vậy là chiếc răng của cháu, dì à…
– Sao thế, nó lung lay hả? Dì sẽ giải quyết ngay cái đó cho. Mary, đi lấy một sợi chỉ lụa và một que củi cháy cho mẹ!
Và thế là Tom phải cắp sách đi học, khuyết mất một chiếc răng. Dọc đường Tom gặp đứa bạn chí cốt của nó là Huckleberry Finn, con của một tay nghiện rượu kinh niên. Thằng bé này quần áo rách rưới, lêu lổng tùy thích, mùa hè ngủ ngoài trời, mùa đông ngủ trong một cái thùng phuy, ăn cá tự mình câu, khạc nhổ và chửi thề như bộng. Chẳng cần phải nói, các bà mẹ cấm con trai của họ giao du với nó và bọn này thì khó lòng vâng lời vì chúng quá mê cuộc sống tự do phóng khoáng đó.
– Chào Huck!
– Chào Tom! Cậu nghĩ sao? – Nó vừa nói vừa khoe một con mèo chết.
– Cừ lắm! Nhưng cái đó dùng để làm gì?
– Để trị mụn cóc. Vì tớ lúc nào cũng chơi với ếch nhái thế nên, cậu nghĩ xem, mụn cóc…
– Phải làm sao?
– Này nhé. Khi đêm xuống, cậu xách con mèo, cậu vào nghĩa địa vào ngày người ta đã chôn xong một kẻ hung ác. Nửa đêm, một con quỷ đi đến dưới hình thức một luồng gió, có khi hai hoặc ba con và khi chúng mang người chết đi, cậu vừa đong đưa con mèo theo hướng của chúng vừa tới: “Xác theo quỷ, mèo theo xác, mụn cóc theo mèo, không còn mụn cóc”. Hình như làm thế là chữa tuyệt gốc! Chính mụ Hopkins đã bày cho tớ đấy!
– Phải rồi, người ta nói mụ ta có bùa phép gì đó, họ còn nói mụ đọc Kinh “Lạy Cha” lộn ngược nữa kìa. Này, chừng nào bọn ta thử?.- Đêm nay, nếu cậu muốn; chắc chắn “chúng” sẽ tới tìm lão Williams người ta chôn hôm thứ bảy. Chắc chắn “chúng” không làm việc vào ngày lễ vì vậy nhất định phải là đêm nay.
– Đồng ý, cậu sẽ kêu meo meo khi ngang qua trước nhà tớ. Miễn sao dì Polly đã ngủ là được! ạ kìa, cái gì thế hả?
– Con bọ hung.
– Cậu bán nó cho tớ được không?
– Không đâu, tớ giữ nó lại.
– Và nếu tớ đổi cho cậu một cái răng của tớ?
Sự quyến rũ quá mãnh liệt. Huck đút cái răng vào túi còn Tom bỏ con bọ vào chiếc hộp đã dùng để nhốt con gián trước kia. Hai đứa bạn chia tay, hai bên đều hài lòng về nhau.
Tom vào lớp trễ. Thầy giáo nhận xét gay gắt:
– Thế nào anh bạn, lại đi trễ như mọi khi là sao?
Tom sắp bịa ra một lời bào chữa thì nó nhận ra người đẹp của lòng mình ngồi một mình trên chiếc ghế băng, như trong một giấc mơ… với thái độ cả gan không kiêng nể, nó buông thõng:
– Vâng, em đã nói chuyện với Huckleberry Finn…
– › Kìa, thằng nỡm, cậu giao du với tên hư đốn ấy lại còn khoe ra nữa hả? Đáng phạt lắm.
Hãy tới ngồi với bọn con gái đi, có thế lần sau mới chừa!
Những tiếng nhạo báng và xầm xì cất lên trong phòng không làm giảm chút nào sự khoái trá của Tom, vì nó còn đang hoa mắt trước dịp hên của mình. Tom bắt đầu tìm cách làm thân:
mới đầu nó đưa con bé một quả đào nhưng cô ta làm nghiêm từ chối; sau đó nó bắt đầu vẽ trên bảng đá của nó. Bị thúc đẩy bởi tính tò mò, con bé nghểnh cổ nhìn và thấy một ngôi nhà dị hình, vụng về mà dù sao cô ta cũng mải mê tán thưởng:
– Ồ đẹp quá! Bây giờ bạn vẽ chân dung cho tôi đi!
Tiếp đó Tom vẽ hình một chiếc đồng hồ cát phía trên có mặt trăng tròn với hai chiếc đũa làm cánh tay và hai quả chùy làm hai chân.
– Tuyệt vời! Tôi thích biết vẽ như bạn quá chừng!
– Nếu bạn muốn, tớ sẽ dạy cho, – Tom nói ra vẻ hào hiệp. – Trưa nay nhé! Mà trước hết, bạn tên gì nhỉ?.- Becky Thatcher! Còn bạn?
– Tom, chỗ bạn bè gọi thế cũng được.
Nói xong, Tom viết nghệch ngoạc trên bảng đá và lấy cánh tay che lại như phải giữ tuyệt mật.
Chỉ sau một lúc khéo làm ra vẻ ghê tởm và giả vờ chống cự nó mới bằng lòng để ló từ từ cho Becky thấy câu nó viết. Nó đã viết: “Tôi yêu em”…
– Xí! Đồ quỷ sứ! – Con bé nói ra vẻ tức giận vừa phải.
Ngay lúc đó Tom thấy tai nó bị kéo lên và bị điệu về chỗ ngồi thường lệ bên cạnh thằng bạn thân Joe Harper của nó. Thế là nó nhớ đến con bọ hung bèn thả con bọ lên mặt bàn học.
Con bọ hung ngọ ngoạy muốn chạy đi, vì vậy Tom dùng cây kim găm bắt buộc nó quay lại.
Bây giờ con bọ chạy về phía Joe, thằng bé này cũng không muốn ngồi yên: nó cũng cầm một cây kim găm khác đẩy con bọ khốn khổ về phía Tom. Thế là một ván bóng bàn say sưa bắt đầu và chỉ bị gián đoạn khi có sự đích thân can thiệp của thầy giáo bằng cách gõ mỗi đối thủ một gậy.
Đâu có nhằm gì! Lớp học đã tan và Tom có cuộc hẹn!
Khi bọn trẻ đã ra về hết, Becky và Tom ngồi cạnh nhau, và bài học vẽ bắt đầu.
Con bé rụt rè đề nghị:
– Nếu bạn muốn, tôi có một cây kẹo cao su đây. Tôi có thể để bạn nhai một chút rồi trả lại cho tôi.
– Đồng ý. Bạn đã đi xem xiếc chưa? – Tom hỏi.
– Xem rồi, và bố hứa dẫn tôi đi nữa nếu tôi được điểm tốt trong sổ liên lạc.
– Còn tôi, tôi đã xem ít ra là bốn lần. Khi lớn lên tôi sẽ làm hề. Hình như người ta kiếm được nhiều tiền lắm, ít nhất mỗi ngày một đô la! Hỏi thật nhé, Becky đã đính hôn chưa?
– Nghĩa là sao?
– Thì cũng như người ta sẽ cưới nhau ấy mà.
– Ồ, không có đâu, chẳng bao giờ.
– Bạn có muốn đính hôn với tôi không?
– Tôi muốn lắm.
– Rất giản dị: người ta hứa sẽ cưới nhau, người ta xích lại gần nhau, người ta nói “Anh yêu em” rồi người ta ôm hôn nhau.
– Tại sao người ta ôm hôn nhau..- Chuyện đó, tại sao ư? Bởi vì tất cả những người đính hôn đều làm như vậy mà.
Và thận trọng chuyển qua thế tấn công, Tom đưa tay choàng quanh người Becky. Thấy cô bé chỉ phản kháng một cách yếu ớt, nó nói nhỏ vào tai cô bé: “Anh yêu em”.
– Bây giờ đến phiên Becky đó.
– Bạn sẽ không nói với ai chứ? Hứa không, thề không?
– Thánh giá gỗ, thánh giá sắt, nếu tôi nói dối, tôi sẽ xuống địa ngục!
Đến lượt mình, Becky thốt ra những lời định mệnh chấp nhận số kiếp làm vợ.
– Bây giờ chúng ta chỉ còn hôn nhau nữa thôi! – Và Tom kề môi vào má Becky. Con bé hoảng sợ nhảy qua một bên rồi bỏ chạy. Tom nhanh nhẹn bắt con bé lại được và thuyết phục để nó hôn…
– Thế là chúng ta đã đính hôn với nhau! Bạn sẽ thấy vui lắm. Khi tôi với Amy Lawrence trước kia…
Nhìn cặp mắt xanh kia đang mở to, Tom hiểu ra nó đã vừa nói hớ một câu quá tai hại:
– Thế ra tôi không phải là người đầu tiên à?
– Becky ấp úng rồi òa khóc.
Bất chấp bao nhiêu lời dỗ dành của Tom, Becky vẫn không thể nào nguôi. Tom bèn đưa cái vật đắc ý nhất của nó ra: một cái vòng bằng đồng lấy ở giá củi trong lò sưởi.
– Này Becky, tôi tặng bạn đó.
Nhưng tình cảm bị tổn thương, cô bé ném cái vòng xuống đất. Thế là Tom tất tả bước ra khỏi trường, quyết tâm chiều nay không trở lại nữa. Còn Becky ở lại, trong lòng tràn ngập ăn năn tiếc nuối…
Tom đi vào khu rừng rậm nơi nó giấu những vũ khí đánh nhau và ngồi phịch dưới một gốc sồi, trên một nệm rêu êm ái, ngẫm xét lại nỗi bất hạnh của mình: Tại sao Becky đã đối xử với nó như với một con chó vậy chứ, trong khi nó đã tặng cho cô ta tài sản quý giá nhất của nó?
Và nếu nó biến đi một cách bí mật, nếu nó đi thật xa qua muôn trùng biển cả? Nếu nó đăng lính, hoặc hay hơn nữa, đi theo làm người săn bò rừng ở miền Viễn Tây? Và nếu nó trở thành hải tặc, khuấy động đại dương trên một chiếc tàu lướt nhanh, nhẹ nhàng như gió, treo lá cờ khủng.khiếp trên cột buồm. ừ, tiếng tăm của nó sẽ lan khắp thế giới và khi đã đạt đến cực điểm vinh quang, nó sẽ trở về làng cũ, thấy mọi người làm dấu thánh giá khi nó đi qua và thì thầm với giọng quả quyết: “Đó là Tom Sawyer, hiệp sĩ Hắc y Báo oán trên vùng biển Antilles…” Becky rồi sẽ hối tiếc là đã khinh bỉ nó biết dường nào!
Lúc đó vang lên một hồi kèn trẻ con chơi.
Tom lẹ làng cởi áo vét rồi lấy lên từ một cái hố bộ cung tên của nó, thanh kiếm gỗ và cây kèn.
Ngỏ lời với đoàn quân tưởng tượng hộ tống theo mình, nó ra lệnh chúng im lặng:
– Suỵt! Cứ nấp kín cho đến khi ta gọi.
Joe Harper vừa xuất hiện, mang đầy vũ khí…
– Đứng lại! – Tom quát lớn. – Ai dám xâm nhập rừng Sherwood mà không xin phép ta?
– Guy de Guisbonne không chờ ai cho phép cả! Còn ngươi là ai mà có giọng lưỡi đó?
– Ta là Robin des Bois, liệu hồn sẽ biết tay ta!
– Tên ngoài vòng pháp luật đấy hả? Tránh đường cho ta, đồ đê tiện!
– Không đời nào!
Thế là bắt đầu một trận chiến đúng theo quy phép. Chẳng mấy chốc, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hai đối thủ.
– Này, bây giờ cậu phải quay lưng lại chứ. -Tom nói, thở hổn hển. – Trong sách đã ghi: “Bấy giờ, chàng tạt một nhát kiếm, giết chết tên ngạo mạn Guy de Guisborne”.
– Được, được, đồng ý.
Joe miễn cưỡng đưa lưng ra chịu một nhát kiếm và ngã xuống. Rồi nó đứng phắt dậy:
– Bây giờ, đến tớ giết chết cậu. Lần lượt mỗi người chứ anh bạn!
– Đâu được! Sách đâu có nói vậy! Nghe này, tớ có ý kiến: tớ sẽ đóng vai quận trưởng Not-tingham, còn cậu sẽ là Robin và cậu sẽ giết tớ.
Sau phần phụ diễn ấy làm Joe hài lòng, Tom trở lại thành Robin des Bois. Tuy bị thương gần chết, nó vẫn thều thào mấy tiếng:
– Mũi tên này rơi ở đâu, các ngươi sẽ chôn gã Robin đáng thương ở đó…
Gom hết sức tàn, kẻ hấp hối bắn ra một mũi tên và ngã quỵ… trên một bãi tầm ma rồi nó lật đật đứng dậy.
Tới đây, hai thằng bé mặc áo lại và mỗi đứa đi cất khí giới của mình ở một chỗ riêng.