Những Con Bướm Đêm - The Moths

Chương 9

PHẦN 2

Tôi yêu em âm thầm không hi vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm

Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em

(Tôi yêu em – Puskin) 

==========

Gã thanh niên mặt mày hớn hở như vừa trúng đề, đang bon bon trên chiếc xe tay ga nhãn hiệu Honda của mình, miệng hắn cười rạng rỡ, để lộ hàm răng vàng vàng. Hắn vận trên mình bộ trang phục tây âu, áo sơ mi dài tay màu xanh lá cây sậm, quần tây đen nhãn hiệu Nguyễn Long cùng với dây nịt da màu vàng tối, cái dây nịt đã ngốn hết cả tiếng đồng hồ quý báu của hắn.

Tướng tá gã thanh niên ốm nhom ốm nhắt, hậu quả lúc còn đi học ăn uống ngủ nghỉ không điều độ, đầu tóc rối nùi, hắn thích mô-đen tóc rối, bởi khi để tóc như vậy, trông hắn quyến rũ hơn nhiều, và đó cũng chính là điểm nổi trội khiến vợ hắn chết mê chết mệt. Hai con mắt hắn cận nặng, hắn mắc tật khúc xạ bẩm sinh từ lúc mới sinh ra, cặp mắt kính dày cui chiếm diện tích khá lớn trên mặt hắn. Nhiều lúc, hắn muốn đi phẫu thuật mắt để khỏi phải đeo kính, nhưng nghe đồn phẫu thuật xong, cần kiêng cữ đủ thứ khiến hắn phát ngán, tướng tá đã gầy tong gầy teo rồi còn kiêng cữ nữa chắc hắn không sống nổi.Nhưng bù lại, chiều cao mà hắn sở hữu khiến hắn được an ủi phần nào, trời ban tặng cho hắn chiều cao nổi trội so với người ta. Lúc hắn còn học trung học, hắn đã cao đến mét bảy mươi lăm, khiến thầy cô, bạn bè khi nói chuyện với hắn phải rất vất vả, bây giờ, khi đã trưởng thành, hắn cao thêm được năm cen-ti-mét nữa.

Sáng hắn lên cơ quan sớm để nghe chỉ thị cấp trên, đồng thời giải trình về một số điều có liên quan đến nghề nghiệp của hắn.

Mấy hôm nay, hôm nào hắn cũng thức tới tận hai ba giờ sáng, bọng mắt to đùng, hắn bị căng thẳng mấy hôm nay, một phần vì áp lực công việc, phần khác do gã thân chủ của hắn liên tục đòi hỏi hắn cần gấp rút và nhanh chóng thi hành nhiệm vụ cho gã, nhiệm vụ không quá khó, chỉ giám sát thằng con trai cưng của gã.

Thật không uổng công sức mình đã theo dõi mấy hôm nay-Hắn nghĩ thầm trong đầu, có vẻ hôm nay, hắn sẽ không phải lo gì rồi, chỉ việc chuyên tâm vào viết thôi.

Hắn tắp vào quán cơm tấm ven đường, kêu cho mình một dĩa cơm tấm thật to, từ sáng đến giờ, trong bụng hắn chưa có hột cơm nào. Hắn dự định mua hộp mang về, nhưng nghĩ lại: Cần gì phải gấp rút chứ, cứ ăn cho thật no để có sức viết cho thật hay.

Thế là hắn kêu thêm một dĩa cơm to như ban nãy, chẳng cần bận tâm xem cái bụng mi nhon của mình có chứa nổi không.

Vừa ăn, hắn vừa nhẩm đi nhẩm lại câu tiêu đề mình dự định sẽ viết.

Phải viết cho hay, thật hay mới được, để người đọc lát mắt ra.

Khi đã ăn no căng bụng, hắn không quên mua thêm hai phần về nhà, một cho bà vợ yêu quý, và phần còn lại cho cô con gái xinh đẹp của hắn, con bé cực kì thích món cơm đùi gà chiên nước mắm, ăn kèm với vài ba lát dưa leo. Hôm nay, bà vợ hắn không nấu cơm nên cả nhà ăn cơm ở ngoài.

Gã thanh niên máng hai bọc cơm vào móc xe, đoạn phóng xe cái vù, suýt đâm vào cây cột điện bên đường, hắn thật là cẩu thả.

Căn nhà hắn tọa lạc tại trung tâm quận Gò Vấp, diện tích không lớn lắm nhưng đủ cho ba người sống thoải mái. Nhà hắn có gác lửng, trên đó chất đủ mọi thành phần sách, sách học có, các thể loại tiểu thuyết, sách pháp luật, hôn nhân đời sống gia đình, vân vân.

Cửa nhà còn khóa, có lẽ giờ này, vợ hắn đang đi rước con, sẽ về sớm thôi. Trong lòng hắn nôn nao, chỉ muốn nói ngay cho vợ mình cái điều khiến hắn vui đến vậy.

Mở ổ khóa, khá chật vật vì tay hắn cứ run lên.

Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, có gì đâu mà nôn nóng dữ vậy cà!


Cuối cùng, hắn cũng mở được ổ khóa, hắn xoay nắm cửa, cánh cửa cổ điện nhà hắn mở ra, không quên kèm theo những tiếng kêu cót két. Vừa bước vào nhà, mùi gỗ ẩm mốc xông thẳng vào mũi, đã lâu lắm rồi, hắn chưa sửa chữa căn nhà của mình, hắn nghĩ để xong vụ này, hắn sẽ có bộn tiền, hắn sẽ sử dụng chúng để sửa sang nhà cửa.

Hắn đóng cửa lại, đoạn khóa trái cửa, quăng ổ khóa lẫn chìa khóa cùng hai hộp cơm lên bàn học của nhỏ con gái. Hắn phi một mạch lên gác lửng, nơi có thể nói là thiên đường sách vở cũng như là nơi tạo cảm hướng cho hắn.

Bật máy tính xách tay, cái máy chạy rề rề, hắn muốn quẳng nó đi từ lâu lắm rồi, dự định sẽ mua hẳn một chiếc Macbook air đời mới mà xài. Hắn sẽ cho thêm chiếc Macbook vào danh sách những thứ mà hắn cần mua khi có tiền, sau cái dự định sửa nhà.

Trong lúc chờ máy tính xách tay khởi động, hắn lấy điện thoại trong túi quần ra, chiếc Nokia cổ lỗ sĩ thuộc dạng điện thoại đập đá của hắn sức mẻ te tua. Hắn vào danh bạ, tìm tên cái người mà hắn muốn gọi, bấm vào tên người hiện ra đầu tiên trong nhóm những người mà hắn lưu có kí tự đầu là chữ “N”.

Loa thoại kêu những tiếng tút ngân dài, lần thứ nhất, không có ai bắt máy. Hắn thở dài, đoạn nhìn vào màn hình vi tính, logo hệ điều hành Windows 7 vẫn cứ sáng bừng rồi lại yếu đi, cái máy tính vẫn nỗ lực không ngừng nghỉ trong việc khởi động. Hắn bấm gọi lại lần thứ hai, vẫn không thấy ai trả lời. Gọi lại lần thứ ba, vẫn là những tiếng tút ngân dài, hắn dự định dập máy thì bỗng đầu dây bên kia có tiếng người, một giọng đàn ông ồm ồm, âm sắc nặng như chì.

- Không phải tôi đã nói là đừng gọi cho tôi vào giấc này nếu như không có chuyện gấp… - Người đàn ông bên kia đầu dây ngáp dài, kêu một tiếng to.

- Vâng! Tôi biết chứ - Hắn đáp.

- Vậy thì, cầu mong anh sẽ thông báo cho tôi chuyện “đúng gấp”, nếu không, cậu xác định với tôi đi -Ngườiđàn ông răn đe.

- Được! Tôi muốn nói với ông là tôi chuẩn bị viết bài tiếp theo, chắc chắn sẽ là một cú hít ra trò, tôi dám cá với ông như vậy -Hắn nói với người đàn ông trong lúc rê chuột, mở ứng dụng soạn thảo văn bản.

Cửa nhà mở, vợ hắn và cô con gái đã về, hắn tạm gác điện thoại, một tay che loa thoại, đoạn cười, đồng thời không quên nháy mắt với cô vợ và đứa con gái. Tay hắn chỉ vào hai hộp cơm trên bàn học, ra dấu cho cô vợ được biết.

Hắn trở lại cuộc hội thoại giữa mình với người đàn ông bí ẩn ở đầu dây bên kia, gã đàn ông này đang cười ha hả, đồng thời gã không tiếc lời khen ngợi hắn.

- Cậu giỏi lắm, vậy hãy làm những gì cậu cần làm đi -Gã đàn ông vừa nói, vừa cười sằng sặc cứ như một đứa trẻ được bố mẹ hứa cho đi khu vui chơi giải trí.

- Vâng! Tôi biết rồi, tôi chỉ điện để báo ông vậy thôi, chào ông.

Hắn quăng điện thoại sang một bên, hai tay hắn đã an tọa trên bàn phím, suy nghĩ đôi chút, và rồi hắn gõ, gõ một cách cật lực.

***

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, những tiếng bíp bíp đều đặn từ máy đo nhịp tim tràn ngập khắp không gian.

Thủy đang nằm trên chiếc giường bệnh được trải tấm da trắng toát. Khuôn mặt cô lúc này được che giấu bởi một loạt dây rợ lòng thòng, chụp thở Ô-xy, điện cực đo điện não, ống chuyền nước, trông Thủy lúc này không khác gì phi hành gia. Đôi mắt cô nhắm tịt, nhịp thở không còn gấp gáp như ban nãy.

Bên cạnh cô là hai người, một cô con gái với gương mặt xinh đẹp nhưng có phần hốc hác, bên cạnh cô gái xinh đẹp là chàng trai cao lớn, với quả đầu nghiêm túc.

Ly ở cạnh Thủy trong suốt quá trình cô được cấp cứu, cậu sinh viên thực tập có thể nói đã vận dụng hết tất cả những gì cậu biết để cứu Thủy, cậu tiêm cho cô liều thuốn an thân mạnh, giúp Thủy không còn co giật nữa, đồng thời, cậu lấy một chút máu từ cơ thể Thủy, đưa cho cô y ta đem đi xét nghiệm lâm sàn. Cậu cứ thế đụng vào người Thủy trước sự chứng kiến của ông bác sĩ già, đám thực tập sinh, bệnh nhân và cả những người nhà bệnh nhân hiếu kì.

Lúc này đây, ở phòng kế, sát phòng Thủy, Ly và Việt, cậu sinh viên y khoa Toản đang chịu sự chỉ trích từ phía ông bác sĩ và người đứng đầu đoàn thực tập.

- Cậu có biết cậu làm vậy làm bẽ mặt tôi trước mọi người hay không? -Ông bác sĩ chất vấn Toản, cậu chỉ biết cúi gằm mặt.

- Chưa hết đâu, với kinh nghiệm non nớt của cậu, cậu không nghĩ là mình có thể khiến bệnh nhân tử vong hay sao, tôi chưa từng thấy một thực tập sinh nào như cậu, quá liều lĩnh, y đức cậu để đâu?-Ông bác sĩ nói thêm.

Câu đó tôi nên hỏi thầy mới đúng, y đức của thầy để đâu khi thầy chứng kiến bệnh nhân trong tình cảnh lâm nguy như thế chứ.

- Em xin lỗi, em sẽ rút kinh nghiệm - Toản nói lí nhí.

- Chuyện cậu có rút được kinh nghiệm qua chuyện này hay không không quan trọng, điều tôi lo nhất là nếu như cậu còn ở bệnh viện chúng tôi thực tập, không biết cậu sẽ gây hậu quả gì vì sự bồng bột của mình, ngoài ra, giả sử nếu cô gái đó mắc HIV, cậu sẽ ra sao chứ, chúng tôi không thể tưởng tượng được những gì có thể xảy ra cho cậu-Ông bác sĩ nói với tâm trạng hết sức quan ngại.

- Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận cậu vào bệnh viện chúng tôi với tư cách là thực tập sinh được -Ông bác sĩ nói với Toản mà không chần chừ lấy một phút.

Khi nghe những lời chỉ trích đó xong, Toản lẳng lặng đi khỏi phòng làm việc của ông bác sĩ mà không chờ ổng đuổi cổ.

Khi ra khỏi phòng, cậu cảm thấy ức chế đến phát bệnh, thằng bạn thân lại gần, nói vài ba lời an ủi động viên.

- Không sao đâu, hay là tao xin chuyển chỗ khác thực tập chung với mày -Cậu bạn thân đề nghị.


- Không cần đâu, mày cứ làm ở đây, tao về trường đăng kí bệnh viện khác - Toản nói với bạn mình, cậu không giấu được vẻ buồn chán.

Mặc dù bị đuổi, nhưng trong lòng Toản cảm thấy mình đã làm đúng những gì lương tâm mách bảo.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm - Ly xuất hiện trước mặt cậu sinh viên, khuôn mặt cô tỏ vẻ biết ơn.

- Không có gì đâu chị.

- Không cần kêu tôi bằng chị, tôi với cậu bằng tuổi nhau.

- Sao chị biết?- Toản hỏi.

Ly chỉ tấm thẻ sinh viên mà Toản đang đeo.

- Lúc nãy có nghe lỏm, cậu bị đuổi rồi sao? - Ly hỏi ngay lập tức.

- Chuyện bình thường mà! - Toản nói với vẻ ngao ngán.

- Sao lại có thể bình thường được chứ, cha nội bác sĩ vô tâm, mẹ… - Ly chợt khựng lại, kẹp chặt chữ tiếp theo mình định nói ra.

Cậu sinh viên y khoa chỉ phì cười, đoạn cúi chào Ly, rồi cậu đi thẳng đến nhà xe.

Ly đứng chết trân trước phòng bệnh, cô suy nghĩ đủ chuyện, cô cảm thấy cậu thanh niên này có nét gì đó rất giống lão Phát, ông già bạn tình của cô.

Tạm gác mọi suy nghĩ đó qua một bên, cô quay gót, bước từng bước nặng nhọc về phía phòng bệnh, nơi nhỏ bạn cô đang nằm.

- Cậu ta sao vậy, trông thấy không ổn - Việt hỏi vội, ngay khi anh thấy cô bước vào phòng, Thủy vẫn nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm chặt.

- À! Cậu ta bị đuổi khỏi bệnh viện – Ly đáp.

- Bị đuổi là sao, cậu ta làm việc ở đây à? – Anh hỏi.

- Không – Cô lắc đầu, đôi mắt vẫn gián chặt vào màn hình máy đo điện tim -Cậu ta là thực tập sinh, cậu ta làm bẻ mặt ông bác sĩ khốn khiếp ban nãy, nên bị đuổi, nguyên nhân khốn nạn cơ đấy – Ly nhún vai, cô nhếch miệng cười.

Ly ngồi xuống cạnh Thủy, đối diện Việt, gương mặt cô tuy có phần hốc hác, nhưng đối với Việt, khuôn mặt đó vẫn luôn là khuôn mặt xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.

- Cô ăn uống gì chưa? – Anh hỏi, mắt vẫn tập trung vào từng đường nét trên khuôn mặt Ly.

- Chưa! Anh thì sao? - Ly hỏi.

- Tôi ăn rồi, hay là cô xuống căn-tin mua cái gì bỏ bụng ăn đi – Việt đề nghị.

- Tôi không còn tâm trạng ăn uống lúc này, để tối ăn luôn – Ly đáp lại.

***

Như đang ngồi ăn trong một tiệm cơm gần trường học, chiều nay, cậu không có tiết nên có phần được thảnh thơi.

Cậu vận áo sơ mi trắng cổ tròn, quần tây xanh đen, đi đôi giày mà tối hôm qua cậu mang. Cậu vừa ăn, vừa suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, từ lúc cậu bỏ đi, đàn đúm, chơi đùa với một cô gái điếm (cậu dám chắc rằng nếu bố mẹ cậu biết chuyện này, chắc chắn hai ông bà sẽ nổi trận lôi đình, cậu không dám tưởng tượng những gì sẽ xảy ra tiếp theo), cho đến lúc về nhà, đụng mặt bố mẹ, lại cãi lộn, thay đồ, bắt xe buýt đi học, sau đó, bố mẹ cậu cãi nhau chập khác sau lưng cậu, cậu có cảm tưởng nó giống như một vòng lặp không điểm dừng.

Điện thoại rung trong túi quần, cậu lấy ra, có một tin nhắn, một tay lướt mở tin nhắn, tay còn lại cầm muỗng, xúc một thìa cơm to tướng rồi cho vào miệng, nhai chóp chép.

Em ăn uống gì chưa?

Tin nhắn là của cậu con trai mà Như đang quen trên mạng, bất chợt cậu cảm thấy chẳng hứng thú mấy đến việc hồi âm tin nhắn cho cậu bạn trai.


Như thoát ứng dụng, vào trình duyệt, nhấn vào trang web được lưu sẵn dưới dạng bookmarks.

Đập ngay trước mắt Như là dòng chữ “Vấn đề mại dâm của thành phố có thực sự đang được giải quyết theo đúng nghĩa đen” được đặt trong mục “Vừa mới cập nhật”, tít bài được đánh dấu bằng nhiều màu sắc lấp lánh, hôm nay trang báo mạng thay đổi hình thức, không còn chữ “New” như lúc trước.

Không chần chừ một giây, cậu nhấp vào đường link, rồi cắm cúi đọc từng chữ mà quên mất rằng mình vẫn còn đang cầm thìa cơm to.

VẤN ĐỀ MẠI DÂM CỦA THÀNH PHỐ CÓ THỰC SỰ ĐANG ĐƯỢC GIẢI QUYẾT THEO ĐÚNG NGHĨA ĐEN?

Tôi cảm thấy rất vui mừng vì được trở lại cùng với bạn đọc (Mặc dù lúc nào tôi cùng làm việc tại tòa soạn, nhưng ít có khi nào tôi viết bài, vì không thể tìm được đề tài khiến tôi thích thú, nhưng giờ đã khác, với chủ đề mà tôi đang theo đuổi, hai chữ “gái điếm”, chắc chắn độc giả sẽ còn được gặp tôi dài dài).

Như cảm thấy mắc cười với dòng chú thích của tên phong viên được đặt trong dấu ngoặc đơn.

Cậu đưa thìa cơm vào miệng mình, rồi vừa nhai, vừa đọc tiếp.

Trở lại vấn đề chính, vài hôm trước, tôi có đưa tin về việc các cơ quan chức năng đang vào cuộc quyết liệt để triệt phá cũng như dẹp bỏ vấn nạn mại dâm, nếu quên, xin độc giả xem lại bài báo có tiêu đề “Mại dâm, vấn nạn lớn của giới trẻ ngày nay”, được đăng vào hồi năm giờ mười lăm phút sáng ngày… một ngày nào đó tôi không nhớ rõ, xin thứ lỗi cho tôi vì tôi làm việc căng thẳng quá nên cũng có lúc quên, độc giả chỉ việc lục tung trang báo mạng và kiếm tiêu đề mà tôi vừa đề cập là sẽ đọc được.

Trong bài báo lần trước, có một điểm tôi muốn độc giả lưu tâm, đó là đoạn phát biểu của người đứng đầu cơ quan công an phường 3, ở đây, tôi xin trích dẫn lại đoạn phỏng vấn với ngài Trần Tấn Phát – trưởng công an phường 3. Nội dung nguyên văn từ lời người đứng đầu như sau: “Chúng tôi nhận ra mình cần có trách nhiệm trong việc minh oan cũng như chứng minh sự trong sáng cho từng chiến sĩ đứng trong hàng ngũ đội gìn giữ trật tự trị an, hơn thế nữa, chúng tôi luôn coi việc giữ niềm tin nhân dân vào mình là ưu tiên hàng đầu, với sự phát triển không ngừng của lực lượng cảnh sát, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ xây dựng được một thế giới, một xã hội mà trong đó, không có chỗ đứng cho mại dâm hay bất kì một tệ nạn xã hội nào khác”.

Vâng, với những gì ngài ấy nói, chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng bản tính tò mò nó đã ngấm vào trong máu tôi, khiến tôi không thể cứ ngồi đó chờ đợi kết quả được thông báo từ chính miệng họ, thế là tôi đã lao vào công cuộc điều tra cũng như bôn ba khắp nơi, thu thập thông tin để thông báo cho độc giả được biết về sự thật đang được diễn ra, và tôi vui mừng thông báo rằng đã thu được kết quả.

Theo những gì tôi chứng kiến cũng như thu thập từ một số nguồn tin đáng tin cậy, câu chuyện của chúng ta diễn ra phức tạp hơn nhiều.

Phan Quất Việt, cậu thanh niên được cho là tài giỏi và có giá trị nhất trong hàng ngũ công an thành phố đang dính vào một vụ lùm xùm có thể nói là rất tai tiếng. Cậu ta đang có mối quan hệ qua lại với không những một mà tới tận hai cô gái điếm. Tôi có thể dám chắc với độc giả như vậy bởi tôi vừa chứng kiến cảnh cậu ta bỏ bê công việc tại trụ sở, đi giao du với hai hạng đàn bà nói trên.

Tôi không thể tin được vào mắt mình, sự thật quá là phũ phàng.

Như vậy, câu hỏi đặt ra là liệu chúng ta có nên tin tưởng vào những gì người đại diện – ngài Phát – nói hay không khi chính cấp dưới của ông ta lại làm cái chuyện đi ngược lại với những gì ông ta tuyên bố.

Tôi không khỏi thắc mắc về chuyện này. Chúng ta đã tin tưởng, vâng chúng đã tin tưởng họ trong suốt hơn hai mươi bốn giờ qua, để rồi biết được sự thật khó mà chấp nhận được. Thôi thì, hãy để chính họ tự kiểm điểm lại những gì họ đã làm, chúng ta, người dân, chỉ biết tin tưởng và tin tưởng mà thôi.

Các bạn đừng quên tên phóng viên hèn mọn này nhé và hãy đón chờ thông tin tiếp theo mà tôi sẽ cho các bạn biết, tôi vẫn sẽ bôn ba để tìm ra chấn tướng sự thật.

Thân chào độc giả

P.V

Như không mấy quan tâm đến những gì mà bài báo đang đề cập, cậu nghĩ chuyện không có gì là to tát cả, cậu và gia đình cậu đã sống ở Sài Gòn này từ thời nảo thời nao rồi, nghe bố cậu kể là từ thời ông cố nội của bố.

Cậu biết rành cái thế giới về đêm ở Sài Gòn này trông ra sao và cách chúng hoạt động như thế nào, hôm qua không phải lần đầu tiên, cậu bước vào cái thế giới đó, lúc học lớp 10, trong một lần đi dự sinh nhật thằng bạn cùng bàn, cậu được nó mời tham dự và chung vui vào bữa tiệc thâu đêm, đó là lần đầu tiên cậu đi khuy cũng như vui đùa trác đáng đến vậy, và sau buổi đó, cậu bị bố mẹ cấm túc đến hơn một tuần lễ, mặc dù cậu đã cố gắng viện cớ là phải đi học, nhưng gia đình, bố mẹ cậu chấp nhận cho cậu nghỉ ở nhà bởi theo họ, cậu cần được dãy dỗ kĩ lưỡng hơn nữa, kể từ lúc đó, cậu bị cấm tuyệt, không được chơi với cái thằng mà theo hai ông bà là chẳng ra thể thống gì.

Như nhét điện thoại vào túi quần, mặc kệ tin nhắn thứ hai mà cậu bạn trai đã nhắn. Cậu nhận ra có cái gì đó khác biệt đang trỗi dậy trong con người mình.

Như tự hỏi, không biết nó có phải là kiểu chán cơm thèm phở chăng.

Lần này, cậu bạn không còn nhắn tin nữa, anh ta gọi điện thẳng.

Điện thoại rung bần bật, Như lôi nó ra một cách khó khăn, vì tay cậu dính khá nhiều dầu mỡ còn sót lại của miếng thịt sườn nướng. Như vuốt màn hình, áp tai lên loa.

- A-lô, ai vậy?

- Trời ơi! Là anh đây, nghe buồn hết sức! – Cậu bạn trai làm bộ hờn giận.

- À! Thì ra là anh – Như đáp, cậu lại tộng thêm một thìa cơm đầy miệng.

- Sao em không trả lời tin nhắn của anh? – Cậu bạn trai hỏi.

Miệng Như nhai ngồm ngoàm, cậu vừa ăn, vừa trả lời điện thoại.


- Ủa anh có nhắn tin hả? – Như đáp, cố gắng nói giọng tự nhiên nhất có thể - Em không để ý thấy, tại điện thoại để ở chế độ im lặng, không làm phiền, anh biết đấy, em đi học cơ mà.

- Ừ! – Cậu bạn trai đáp – Biết là em đi học rồi, nhưng cũng phải hồi âm cho anh biết chứ, anh cứ sợ em gặp chuyện gì.

- Chuyện gì là chuyện gì? – Như hỏi.

- Giả sử bị hiếp dâm chẳng hạn – Cậu bạn trai trả lời, nghe chất giọng cậu ta không có một chút gì gọi là đùa cợt cả.

Như biết rằng, cậu bạn trai lo cho mình là hoàn toàn có căn cứ, bởi cách đây mấy hôm, đã xảy ra một chuyện có thể nói là gây rùm beng khắp cái thành phố này. Chuyện là một cậu học sinh nam thuộc trường trung học phổ thông nào đó, đã không may vướng phải căn bệnh thế kỉ, nguyên nhân là do trong một lần đi bơi tại hồ bơi quận Tân Bình, cậu bị một đối tượng nam lớn tuổi xông thẳng vào phòng thay đồ, hiếp dâm cậu ta và thế là sau nhiều lần bị như thế, cậu ta dính phải căn bệnh thế kỉ, tất cả đã hủy hoại tương lai cậu học sinh.

- Em biết mà, anh không nhất thiết phải lo quá như vậy đâu, ha! – Như trả lời cậu bạn trai thật nhè nhàng.

- Lần sau, nếu anh có nhắn tin, nhớ hồi âm cho anh, được chứ? - Cậu bạn trai dặn dò một cách thật kĩ lưỡng, giống cách phụ huynh dặn dò trẻ nhỏ.

- Ừ! Biết rồi, thôi em đang ăn cơm, có gì nói chuyện sau – Như trả lời, đoạn cậu nhìn xuống dĩa cơm, lúc này nó đã sạch bóng, không còn hột cơm nào.

- Rồi! Chào em, có gì tối nhắn tin – Cậu bạn trai nói có phần chần chừ, cứ như anh ta không hề muốn cuộc hội thoại giữa Như và anh kết thúc ngắn ngủi như vậy.

Như không chần chừ, cậu nhấn vào biểu tượng cúp máy trên màn hình cảm ứng.

Cơm nước đã xong xuôi, cậu không biết mình sẽ làm gì nữa, Như không muốn về nhà để rồi đối mặt với một loạt câu hỏi mà bố mẹ cậu có thể sẽ đưa ra cho cậu. Điều cậu cần nhất lúc này là một người thật sự hiểu cậu, một người có thể thực sự là chỗ dựa vững chắc cho cậu.

Nói ra, chắc hẳn mọi người sẽ biết cậu cần gì phải suy nghĩ sâu xa, bạn trai cậu đó, có bạn trai để làm gì, để chưng chắc. Nhưng đó có thực sự là điều cậu đang cần, có thực sự như vậy không, cậu không dám chắc.

Cậu cầm điện thoại, kiếm số mới lưu gần đây và nhấn gọi. Một chút sau, đầu dây bên kia vang vọng tiếng một cô gái.

- A-lô!

- Chị Ly hả? – Như hỏi cái người con gái đang đầu dây bên kia.

- Phải! Ly đây, nhưng cậu là ai – Cô gái đáp – tôi cần biết tên cậu.

- Trời ơi! – Như thở dài – Chị không nhận ra em à?

Đầu dây bên kia im lặng, có lẽ người nghe đang vô cùng bối rối với màn tự biên tự diễn.

- Em là cái thằng nhóc muốn chị làm chị của em á, nhớ chưa? – Như thở dài một cái, cậu với tay, lấy ly trà đá mà uống, cổ họng cậu đang khát khô.

- Mày đó hả? - Ly đáp, hơi lớn tiếng – Tự nhiên mày điện cho tao mà không giới thiệu gì hết, làm sao tao nhận ra mày – Ly trả lời với âm lượng khá nhỏ, có lẽ cô nhận thức được cái chỗ mà mình đang đứng không cho phép lớn tiếng.

Như chỉ biết cười hì hì, cứ như cậu nghĩ chuyện cậu điện thoại mà không giới thiệu gì hết là chuyện buồn cười lắm không bằng.

Ly hỏi cậu ta:

- Có chuyện gì mà gọi vậy?

- Chỉ là em muốn nói chuyện với chị thôi – Như đáp.

- Nói chuyện hả? – Ly hỏi, một lần nữa cô lại phải hạ giọng thật thấp.

- Ủa? Chị đang ở đâu mà lại phải nói nhỏ vậy, hay là đang làm chuyện bậy bạ gì đó? – Như tò mò, hỏi bà chị bất đắc dĩ của mình.

- Bậy bạ cái đầu mày, tao đang ở bệnh viện.

- Chị ở bệnh viện? – Cậu nói hơi lớn tiếng, những người ngồi kế liếc nhìn cậu, cứ như cậu là sinh vật kì dị nào đó vừa xuất hiện không bằng.

Cậu nói tiếp sau đó – Chị bị gì mà phải vào đó, có nặng lắm không? Chị ở đâu để em đến thăm? – Như hỏi tới tấp.


- Tao không có bị gì hết, bạn chị mày cần vào bệnh viện gấp thôi.

- Vậy chị ở chỗ nào, em ghé!

- Ghé chi? – Ly hỏi, không giấu được vẻ ngạc nhiên trong đó.

- Trời ơi! Chị cứ nói đi, coi như hôm nay em đi chơi một bữa, em chẳng muốn về nhà vào giờ này đâu, coi như chị thương em đi, nha! – Như nói giọng nài nỉ, rên la ghê gớm.

- Thôi! Mày đến thì máy đến đi, tao sợ cái giọng rên la của mày lắm – Ly nói giọng van xin, cô nói thêm – Tao đang ở bệnh viện Thống Nhất, mày biết chỗ đó không?

- Biết, năm phút tới liền.

Nói xong, cậu cúp máy, không chờ nghe nốt những gì Ly vừa nói qua điện thoại.