Những chiến Binh (6)

Chương 25

Docsach24.com
au khi họ tạm biệt Công Nương, Đuôi Mây đi săn, để Sao Lửa trở về trại một mình. Trời sập tối khi anh về đến khe núi, và anh ngửi thấy mùi của Bão Trắng trwóc khi nhìn ra bóng dáng lờ mờ của ông chiến binh ở phía trước. Sao Lửa chạy theo bắt kịp ông ngay trước khi ông rẽ vào hàng kim tước. Một con chuột nước trong hàm của ông và ông đặt nó xuống khi trông thấy Sao Lửa.

"Tôi đang muốn nói chuyện với ngài đây," ông bắt đầu, thậm chí không đợi lời chào từ phía Sao Lửa. "Tốt nhất là nên nói ở ngoài này, nơi không mèo nào nghe lỏm chúng ta được."

Tim của Sao Lửa lộn nhào. "Chuyện gì vậy? Có gì không ổn à?"

"Ý ngài là ngoài chuyện Roi Quất phải không?" ông chiến binh già meo với vẻ đùa cợt. Ông nằm xuống một tảng đá bằng và phẩy đuôi ra hiệu cho Sao Lửa đến nằm cạnh ông. "Chẳng có gì bất ôn cả. Việc tuần tra và huấn luyện đều được tiến hành tốt... nhưng tôi cứ ray rứt tự hỏi mình mãi, rằng chúng ta đã thật sự nghĩ kỹ về những gì mình đang làm chưa?"

Sao Lửa nhìn ông. "Ý ông là sao?"

Vị thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm hít một hơi thật sâu, vẻ bất an. "Roi Quất và bộ tộc của hắn đông hơn chúng ta rất nhiều, ngay cả với bộ tộc Gió chiến đấu bên cạnh chúng ta đi nữa. Tôi biết các chiến binh của chúng ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để cứu khu rừng, nhưng có lẽ cái giá phải trả là quá cao."

"Ông định nói là chúng ta nên đầu hàng sao?" Giọng của Sao Lửa trở nên gay gắt, anh không bao giờ ngờ lại nghe thấy lợi khuyên như vậy từ trợ thủ của mình cả. Nếu như lòng can đảm của Bão Trắng chưa được kiểm chứng, thì hẳn những lời này sẽ bị quy là hèn nhát. "Rời khu rừng này ư?"

"Tôi không biết." Giọng Bão Trắng có vẻ mệt mỏi, và Sao Lửa đột nhiên nhớ đến tuổi già của ông. "Mọi thứ đã thay đổi, không mèo nào có thể phủ nhận điều đó, và có lẽ đã đến lúc phải đi thôi. Chắc chắn phải có vùng đất sống ở bên kia Dãy Núi. Chúng ta có thểm tìm một nơi khác..."

"Không bao giờ!" Sao Lửa cắt ngang. "Khu rừng là của chúng ta."

"Ngài còn trẻ." Bão Trắng nhìn anh với vẻ trang trọng. "Nên ngài nhìn nhận sự việc theo cách ấy. Nhưng mèo sẽ chết, Sao Lửa." 

"Ta biết," Suốt cả ngày Sao Lửa bận rộn tất bật, luôn khích lệ các chiến binh - và cả chính mình - bằng những ý nghĩ rằng sẽ chiến thắng Roi Quất. Bây giờ Bão Trắng lại buộc anh phải đối mặt với sự thật rằng cho dù họ có thắng chăng nữa, thì chiến thắng đó phải trả một cái giá rất khủng khiếp. Bộ tộc Sấm có thể đánh đuổi bọn mèo xâm lăng ra khỏi rừng, với vài chiến binh còn sống sót, nhưng sẽ suy yếu không khác gì họ bị đánh bại.

"Chúng ta phải đánh thôi," anh meo. "Chúng ta không thể quay đuôi bỏ chạy như lũ chuột được. Ông nói đúng, Bão Trắng, ta biết là ông đúng, nhưng chúng ta còn lựa chọn nào khác chứ? Việc chúng ta rời bỏ khu rừng này chắc chắn không phải là ý nguyện của bộ tộc Sao."

Bão Trắng gật đầu. "Tôi nghĩ là ngài sẽ nói vậy. Ờm, tôi đã nói với ngài những gì tôi nghĩ. Đó là bổn phận của một thủ lĩnh trợ tá mà."

"ta rất biết ơn về điều đó, Bão Trắng à."

Ông chiến binh lông trắng đứng dậy, quay về phía con chuột của mình, sau đó lại liếc qua Sao Lửa. "Tôi chưa bao giờ có loại tham vọng như thạm vọng đã chi phối Sao Cọp - hoặc chi phối ngài," ông meo. "Tôi chưa bao giờ muốn là tộc trưởng cả. Nhưng bây giờ tôi đặc biệt vui mừng vì mình không phải là tộc trưởng. Không mèo có đầu óc bình thường nào lại ghen tị với ngài về những quyết định mà ngài phải đưa ra cả."

Sao Lửa chớp mắt, không biết nói gì.

"Tất cả những gì tôi hy vọng," Bão Trắng tiếp, "là tôi sẽ chiến đấu hết mình khi thời điểm đến."

Một quầng tôi do dự thoáng qua gương mặt ông, và Sao Lửa nhận ra nhiều mèo ở tuổi Bão Trắng hẳn là đã gia nhập những mèo già rồi. Hoàn toàn tự nhiên khi ông bỗng e sợ sức chiến đâu của mình sẽ không còn như trước nữa.

"Ta biết là ông sẽ làm được," anh đồng ý. "Không có chiến binh nào trong khu rừng này cao quý hơn ông đâu,"

Bão Trắng nhìn đăm đăm vào mắt anh một lúc lâu, không nói gì. Sau đso ông nhặt con chuột lên và bước vào trại.

Còn lại Sao Lửa trên tảng đá. Những lời của Bão Trắng khiến anh bị xáo trộn sâu sắc, và bất giác, anh cảm thấy ngại ngần không muốn trở về trại và nằm trơ trọi trong cái hang tối tăm dưới Bục Đá của mình. Anh biết mình sẽ không tài nào ngủ được.

Sau một hồi lắng nghe những âm thanh êm đềm của màn đêm đang ùa về, Sao Lửa đứng dậy và đi trở lên hẻm núi. Những vệt đỏ le lói đánh dấu chỗ mặt trời vừa lặn xuống, nhưng bầu trời phía trên đầu đã đen ngòm và một vài chiến binh bộ tộc Sao đến sớm đang nhìn xuống anh.

Sao Lửa lặng lẽ chui qua những bụi cây thấp, và phải mất một lúc anh mới nhận ra chân mình đang đưa mình đến gò đá Thái Dương. Đến lúc anh ra khỏi bìa rừng thì trời đã tối đen. Những bóng đá tròn in hình lên nền trời trông tựa như lưng của các con thú đang cúi mình, với một màn sương mờ ảo rải trên bề mặt. Phía đằng xa những tảng đá, anh có thể nghe thấy tiếng dòng sông vỗ óc ách vào đá, và gần hơn nhiều là tiếng lột sột thật khẽ, báo cho anh biết sự hiện diện của con mồi.

Miêng Sao Lửa bắt đầu tứa nước ra khi anh xác định đó là mùi của một con chuột. Hầu như chỉ đẻ cho chân mình vừa vưa chạm đất, anh bò rón rén đến và chộp lấy nó. Anh không nhận ra la fmình đói đến thế nào cho đến khi miệng anh phập vào con vật, và anh giải quyết nó nhanh gọn chỉ bằng vài cú táp ngon lành.

Cảm thấy khỏe khoắn hơn, Sao Lửa nhảy lên đỉnh gò đá và lựa một nơi mà anh có thể ngồi nhìn xuống sông. Dòng nước đen lấp lánh ánh sao đêm. Một cơn gió xơi tung mặt nước, thổi tốc cả bộ tộc của anh và lay động khu rừng đã trút hết lá xung quanh anh. Sao Lửa ngước nhìn lên dải Thiên Hà. Các chiến binh của bộ tộc Sao đang nhìn xuống - nhưng xem ra họ thật lạnh lùng và xa xăm trong trời đêm đẫm sương như thế này. Có thật là họ quan tâm đến những gfi xảy ra trong rừng? Hay là Sao Xanh đã đúng khi bà nổi cơn thịnh nộ và tuyên chiến với họ? Trong thoáng chốc Sao Lửa như nắm bắt được tâm trạng ly khai khủng hoảng của cựu tộc trưởng của mình. Anh không thể chia sẻ đầy đủ điều đó với bà được, bởi vì, không giống như Sao Xanh, anh chưa bao giờ mất niềm tin vào các chiến binh trong bộ tộc mình, nhưng anh đang dần bắt đầu thấu hiểu vì sao bà trở nên nghi ngờ bộ tộc Sao.

Rất nhiều mèo đã chết trong cuộc chinh phục quyền lực khốc liệt của Sao Cọp, và bộ tộc Sao đã không cứu họ. Sao Lửa tự hỏi liệu mình có ngờ nghệch không khi nghĩ rằng các tổ tiên chiến binh của mình hiện sẽ giúp mình.

Nhưng không có bộ tộc Sao thì làm thế nào bộ tộc anh có thể sống sót được? Ngước đầu lên, anh ngao thật lớn với quầng sáng của dải Thiên Hà. "Xin hãy chỉ cho tôi biết tôi phải làm gì! Hãy cho tôi biết là các ngài đang ở cùng chúng tôi!"

Tuyệt nhiên không có câu trả lời nào đếnt ừ đám lửa trắng phía trên đầu anh cả.

Đau đớn nhận thức rằng mình thật nhỏ bé và yếu đuối làm sao so với bộ tộc sao trải rộng khắp bầu trời, Sao Lửa tìm tới một cái hốc khuất gió trong tảng đá. Anh không muốn ngủ, nhưng vì quá kiệt sức nên một lúc sau, mắt anh tự động díp lại.

ANh mơ thấy mình đang ngồi ở điểm Bốn Cây, mọi giấc quan của anh được ru ngủ bởi bầu không khí ấm áp và những mùi hương ngọt ngào của mà lá xanh. Những chiến binh của bộ tộc Sao đang vây quanh anh trên cả bốn sườn đồi, giống như họ đã bao bọc anh trong lần anh đến tảng đá Mặt Trằn để nhận chín mạng của một tộc trưởng. Anh thấy Lá Đốm và Nanh Vàng ở đó, với tất cả chiến binh đã hy sinh vì bộ tộc Sấm, cùng với những chiến binh khác, mới gia nhập vào hàng ngũ tỏa sáng: Lông Đá Quý và chú lính nhỏ chân Kim Tước,

Trong giấc mơ, Sao Lửa đứng dậy và đi tới chạm mặt với họ. Lần đầu tiên anh không hề cảm thấy kinh sợ các tổ tiên chiến binh của mình. Dường như họ đã bỏ rơi anh, và bỏ roi khu rừng, trong số phận khủng khiếp. "Các ngài cai trị khu rừng!" Sao Lửa kêu lên, để mặc cho tất cả nỗi tức giận của mình về sự phản bội của họ tuôn ra lai láng. "Các ngài phái cơn bão kéo đến vào đêm cuộc Tụ Họp diễn ra, để tôi không thể cho các bộ tộc khác biết những gì mà Sao Cọp đã làm. Các ngài cho phép hắn rước Roi Quất vào rừng! Tại sao các ngài lại làm vậy với chúng tôi? Các ngài muốn chúng tôi bị hủy diệt chăng?"

Một bóng dáng quen thuộc bước tới - bộ lông xám xanh của Sao Xanh sáng lung linh trong ánh sao, và đôi mắt bà tựa như hai ngọn lửa xanh da trời. "Sao Lửa, anh không hiểu rồi," bà meo. "Bộ tộc Sao không hề cai trị khu rừng."

Sao Lửa há hốc miệng ra nhìn bà, không nói nên lời. Vậy ra, chẳng lẽ tất cả mọi việc mà anh học biết được kể từ khi anh vào rừng hồi còn là mèo kiểng, cách đây rất lâu rồi, đều sai cả?

"Bộ tộc Sao quan tâm đến mọi mèo trong rừng," Sao Xanh tiếp tục. "Từ những mèo mù, những đứa trẻ bất lực đến những mèo già nằm sưởi nắng. Chúng tôi nhìn họ. Chúng tôi gởi những điềm báo và những giấc mơ đến những mèo lang y. Nhưng cơn bão đso không phải do chúng tôi làm ra. Roi Quất và Sao Cọp lội máu để đến quyền lực bởi vì đso là bản chất của họ. Chúng tôi chỉ nhìn thôi," bà cựu tộc trưởng lặp lại, "nhưng chúng tôi không can thiệp. Nếu chúng tôi làm vậy, liệu mọi mèo có thật sự được tự ho hay không? Sao Lửa, anh và mọi mèo khác đều có quyền lựa chọn đi theo hay không theo luật chiến binh. Mọi mèo không phải là món đồ chơi của bộ tộc Sao."

"Nhưng..." Sao Lửa cố cắt ngang.

Sao Xanh phớt lờ anh. "Và bây giờ chúng tôi đang nhìn anh. Anh là mèo mà chúng tôi lựa chọn, Sao Lửa. Anh là ngọn lửa sẽ cứu bộ tộc. Không một chiến binh nào của bộ tộc Sao mang anh đến đây. Anh tự đến theo ý chí của anh bởi vì anh có tâm linh của một chiến binh và có trái tim của một mèo bộ tộc thực thụ. Niềm tin của anh vào bộ tộc Sao sẽ cho anh sức mạnh mà anh cần."

Khi bà nói, một cảm giác bình yên dội khắp người Sao Lửa. Anh cảm thấy như sức mạnh của Sao Xanh và sức mạnh của tất cả chiến binh bộ tộc Sao đang chảy vào mình. Cho dù bất cứ điều gì xảy ra khi bộ tộc của anh gặp bộ tộc Máu trong trận chiến đi nữa, thì Sao Lửa cũng biết rằng bộ tộc Sao không hề bỏ rơi họ.

Sao Xanh đặt mõm bà lên đầu Sao Lửa giống như bà đã làm vào ngày anh được phong danh chiến binh. Với cú chạm của bà, quầng lửa của các chiến binh đang tụ tập phai dần, và Sao Lửa chìm vào bóng đen ấm áp của giấc ngủ sâu. Khi anh mở mắt ra thì đã thấy ria sáng của bình mình nhuốm qua bầu trời.

Sao Lửa đứng dậy và duỗi mình, ký ức về giấc mơ rót đầy sinh lực vào những cẳng chân của anh. Bổn phận của anh trên cương vị một tộc trưởng là phải cứu lấy bộ tộc mình. Và với sức mạnh của bộ tộc Sao trợ giúp, anh sẽ tìm ra cách để làm được điều đó.