“Không… không phải đâu”. Tim Lửa thở hổn hển. “Họ có quyền được ở đây”.
Anh nhận thấy những mèo còn lại của bộ tộc đã lo lắng tụ tập phía sau anh, và tiếng của Đuôi Mây ngao to nhất bày tỏ sự phản đối, hòa với những tiếng gừ giận dữ nổi lên khắp nơi.
Tim Lửa nguẩy phắt lại trực diện họ. “Lùi lại!” anh ra lệnh. “Mọi chuyện ổn cả. Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý…”
“Anh biết họ ở đây à?” Giọng nói đó là của Vằn Đen, ông mèo mướp đen đậm chen lấn qua đám đông đứng mũi chạm mũi với Tim Lửa. “Anh đã để cho mèo kẻ thù vào trại của chúng ta – vào tận hang tộc trưởng của chúng ta?”
Tim Lửa hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Anh vốn đã nghi ngờ sâu sắc ông mèo mướp sọc đen này. Khi cả bộ tộc lấn bấn chuẩn bị chạy trốn bầy chó, Vằn Đen lại định trốn đi với lũ con của Sao Cọp. Dẫu ông ta đã thề thốt rằng không biết gì về kế hoạch dùng bầy chó tiêu diệt bộ tộc Sấm của Sao Cọp, nhưng Tim Lửa không chắc mình có thể tin ông ta.
“Ông quên tôi đã nói gì với ông rồi sao?” anh cật vấn. “Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý đã giúp tôi kéo Sao Xanh ra khỏi con sông”.
“Đó là anh nói!” Vằn Đen tru tréo. “Làm sao chúng tôi biết anh nói sự thật? Tại sao những mèo bộ tộc Sông lại giúp đỡ bộ tộc Sấm?”
“Xưa nay họ vẫn thường giúp đỡ chúng ta mà”, Tim Lửa nhắc nhở ông ta. “Đáng ra chúng ta đã chết nhiều mèo hơn sau trận cháy rừng nếu bộ tộc Sông không cho chúng ta trú nhờ”.
“Đúng đấy”, Lông Chuột meo. Cô vừa cùng Da Xỉ Than từ hang mèo lang y quay lại kịp lúc nghe thấy cuộc đấu khẩu của họ, và bây giờ cô đang lách mình để đến đứng bên Vằn Đen. “Tuy nhiên đó không phải là cái cớ để họ ở lại một mình trong hang với thi thể của Sao Xanh. Họ đang làm gì trong đó vậy?”
“Chúng tôi đang thể hiện lòng tôn kính đối với Sao Xanh.”
Lông Đá Quý trả lời đầy khí phách, Tim Lửa quay đầu lại thì thấy thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông và Bàn Chân Sương đã xuất hiện ở miệng hang. Cả hai lộ vẻ hoang mang trước phản ứng của những mèo bộ tộc Sấm, lông họ bắt đầu dựng lên khi nhận ra mình đang bị đối xử như những kẻ xâm lăng.
“Chúng tôi muốn nói lời vĩnh biệt với bà”, Bàn Chân Sương meo.
“Tại sao vậy?” Lông Chuột chất vấn.
Bụng Tim Lửa thắt lại khi Bàn Chân Sương đối mặt với cô mèo nâu nhạt và trả lời. “Vì bà là mẹ chúng tôi”.
Một sự im lặng rơi tõm xuống, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng một con két quác lên từ ngoài rìa trại. Tâm trí Tim Lửa bấn loạn khi giáp mặt với những ánh mắt căm thù, sững sờ của bộ tộc mình. Ánh mắt anh chạm phải tia nhìn của Bão Cát – trông cô có vẻ thất thần, như thể cô cho rằng Tim Lửa sẽ không bao giờ chọn bộ tộc Sấm để tiết lộ bí mật như thế này của tộc trưởng.
“Mẹ của các ngươi?” Đuôi Chấm ngao. “Ta không tin. Sao Xanh không đời nào cho phép con mình được nuôi nấng ở một bộ tộc khác”.
“Tin hay không thì tùy, nhưng đó là sự thật”, Lông Đá Quý meo.
Tim Lửa bước đến, phẩy đuôi cảnh báo Lông Đá Quý hãy giữ im lặng. “Giờ hãy để tôi giải quyết việc này. Anh và Bàn Chân Sương nên đi thì hơn”.
Lông Đá Quý gật đầu giật cục với anh và dẫn đầu khi cùng Bàn Chân Sương bước về phía đường hầm kim tước. Tim Lửa nghe thấy một hay hai tiếng rít dữ tợn khi những mèo bộ tộc Sấm dạt ra cho họ đi qua.
“Gửi lời cảm ơn của bộ tộc đến các vị”, Tim Lửa gọi lớn theo sau họ, giọng anh vang dội qua Bục Đá.
Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý không đáp lời. Thậm chí họ không hề ngoái lại nhìn trước khi biến mất vào đường hầm.
Từng sợi lông trên mình Tim Lửa đều rung lên với nỗi ước ao được quay đầu và chạy trốn khỏi trách nhiệm mới này của mình. Điều bí mật vốn đã quá nặng nề để giữ kín – rằng Sao Xanh đã để cho một bộ tộc khác nuôi con của mình - sẽ càng nặng nề hơn khi phải nói ra. Anh ước gì mình được thêm thời gian để suy nghĩ về những điều phải nói, nhưng anh biết bộ tộc của anh nên biết sự thật từ anh bây giờ còn hơn là biết tin từ Sao Cọp ở cuộc Tụ Họp tới. Trên cương vị là tộc trưởng bộ tộc, anh phải đối mặt với nhiệm vụ này, cho dù anh không thích nó đến đâu chăng nữa.
Nghiêng đầu với Da Xỉ Than, anh nhảy lên Bục Đá. Không cần phải triệu tập bộ tộc – họ đều đang ngước mắt nhìn anh rồi kia kìa. Trong một nhịp tim đập, Tim Lửa như ngạt thở, không sao thốt lên lời.
Anh có thể thấy được sự giận dữ và bối rối của họ, ngửi được mùi sợ hãi của họ. Vằn Đen đang trào trạo nhìn anh, mắt nheo lại, như thể đang toan tính xem sẽ nói với Sao Cọp những gì. Thật chán ngán, Tim Lửa ngẫm nghĩ rằng Sao Cọp đã biết tất cả - hắn đã nghe lỏm những gì mà Sao Xanh nói với các con khi bà nằm hấp hối trên bờ sông. Nhưng tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối chắc chắn sẽ còn hài lòng hơn nữa khi nghe về sự bối rối của bộ tộc Sấm và những khó khăn riêng của Tim Lửa. Thế nào Sao Cọp cũng tìm cách biến nó thành điều có lợi cho mục đích trả thù bộ tộc Sấm, cũng như nỗ lực lấy lại những đứa con, chân Mâm Xôi và chân Hung của hắn.
Tim Lửa hít một hơi thật sau và bắt đầu: “Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý thật sự là con của Sao Xanh”. Anh cố giữ cho giọng mình vững vàng, thầm cầu xin bộ tộc Sao cho anh tìm được lời đúng đắn để những mèo trong bộ tộc không quay lại với Sao Xanh. “Tim Cây Sồi của bộ tộc Sông là cha họ. Khi những đứa con của bà được sinh ra, Sao Xanh đã trao chúng cho ông để chúng được nuôi lớn trong bộ tộc ông ấy”.
“Làm sao anh biết được?” Lông Tuyết gừ. “Sao Xanh sẽ không bao giờ làm thế cả! Nếu những mèo bộ tộc Sông nói như thế thì họ đã nói dối”.
“Chính Sao Xanh đã nói với tôi,” Tim Lửa trả lời.
Anh nhìn vào mắt bà mèo trắng; đôi mắt của bà long lên vì giận dữ, răng bà nhe ra, nhưng bà không dám buộc tội anh nói dối. “Anh định nói với chúng tôi rằng bà là kẻ phản bội ư?” bà rít lên.
Một hai mèo ngao lên phản kháng. Lông Tuyết quay sang, lông xù lên, và Bão Trắng đứng dậy nhìn thẳng bà. Mặc dù ông chiến binh kỳ cựu có vẻ sững sờ, nhưng giọng ông vẫn rất kiên định khi ông meo, “Sanh Xanh luôn trung thành với bộ tộc của bà”.
“Nếu bà trung thành,” Vằn Đen chen vào, “tại sao bà lại để cho mèo từ bộ tộc khác làm cha của lũ trẻ?”
Tim Lửa thấy câu hỏi đó thật khó trả lời. Cách đây không lâu, Vằn Xám đã bầu bạn với một cô mèo bộ tộc Sông, và bây giờ những đứa con của anh ấy đang lớn lên ở đó. Những mèo bộ tộc Sấm đã nổi đóa đến nỗi Vằn Xám cảm thấy mình không thể nào ở lại bộ tộc đã sinh ra mình được nữa. Mặc dù anh đã trở lại, nhưng vẫn còn vài mèo khó chịu và tỏ ý nghi ngờ lòng trung thành của anh.
“Chuyện đã xảy ra”, Tim Lửa trả lời. “Khi những đứa trẻ ra đời, đáng lẽ Sao Xanh sẽ nuôi chúng lớn để trở thành những chiến binh bộ tộc Sấm trung thành, nhưng…”
“Tôi nhớ những đứa trẻ đó rồi”. Lần này là Tai Nhỏ xen vào. “Chúng biến mất khỏi nhà trẻ. Tất cả chúng tôi đều đã nghĩ là cáo hay lửng gì đó đã bắt chúng đi mất. Lúc đó Sao Xanh bị quẫn trí. Anh muốn nói tất cả điều đó là giả dối ư?”
Tim Lửa nhìn ông mèo xám già. “Không,” anh hứa. “Sao Xanh suy sụp thật sự trước việc mất con. Nhưng bà cần phải từ bỏ chúng để trở thành tộc trưởng”.
“Anh muốn nói với chúng tôi rằng tham vọng đối với bà còn có ý nghĩa hơn con cái thì phải?” Da Bụi hỏi. Anh chiến binh lông nâu có vẻ bối rối hơn là giận dữ, như thể anh không thể dung hòa được hình ảnh này với tộc trưởng thông thái mà anh từng biết.
“Không,” Tim Lửa nói với anh. “Bà làm thế vì bộ tộc cần bà. Bà đặt bộ tộc lên hàng đâu – như bà vẫn thường thế”.
“Đó là sự thật”, Bão Trắng lặng lẽ đồng ý. “Không gì có ý nghĩa lơn hơn đối với Sao Xanh ngoài bộ tộc Sấm”.
“Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý hãnh diện vì lòng dũng cảm của bà – cả lúc trước lẫn bây giờ,” Tim Lửa tiếp tục. “Cũng giống như chúng ta vậy”.
Anh thấy nhẹ nhõm khi không còn sự đối kháng công khai nữa, mặc dù căng thẳng trong số bầy mèo vẫn chưa hết hắn. Lông Chuột và Lông Tuyết đang xầm xì với nhau, bắn những cú liếc nghi ngờ về phía anh. Đuôi Chấm, chóp đuôi giật giật, bước tới nhập hội với họ. Nhưng Bão Trắng đi hết từ mèo này tới mèo khác, rõ ràng ủng hộ những gì anh vừa nói, và Tai Nhỏ đang gật đầu một cách thấu hiểu, như thể cụ tôn trọng quyết định khó khăn mà Sao Xanh đã phải đưa ra.
Sau đó, một giọng đơn lẻ vang lên lảnh lót, vượt lên trên những tiếng rì rầm khác. “Tim Lửa”, chân Hung cất tiếng. “Bây giờ ông sẽ làm tộc trưởng của chúng tôi chứ?”
Trước khi Tim Lửa có thể trả lời, Vằn Đen đã đứng nhổm dậy. “Chấp nhận một mèo kiểng làm tộc trưởng bộ tộc? Chúng ta có điên không đấy?”
“Điều đó không phải là vấn đề, Vằn Đen,” Bão Trắng chỉ ra, giọng ông lấn lướt cả tiếng thảng thốt từ Bão Cát và Vằn Xám. “Tim Lửa là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc, anh ấy sẽ kế vị Sao Xanh. Đó là điều đương nhiên”.
Tim Lửa liếc nhìn ông tỏ vẻ biết ơn. Lông vai anh đã bắt đầu dựng lên và anh cố thư giãn cho chúng xẹp xuống trở lại. Anh sẽ không để cho Vằn Đen thấy những lời khích bác của hắn kích động mình. Tuy nhiên, anh không thể dập tắt được mối ngờ vực. Sao Xanh đã chỉ định anh làm thủ lĩnh trợ tá trong khi tâm trí bà bị che phủ bởi cú sốc do sự phản trắc của Sao Cọp gây ra, và cả bộ tộc phập phồng bất an vì nghi lễ vinh danh đã diễn ra trễ. Liệu có nghĩa là anh không phải là mèo thích hợp để dẫn dắt bộ tộc Sấm?
“Nhưng mèo kiểng!” Vằn Đen phản đối. Đôi mắt vàng của ông ta long lên vẻ thâm hiểm khi ngước lên nhìn Tim Lửa. “Mùi thối tha của Hai Chân và ổ của chúng! Đó là những gì chúng ta muốn là tộc trưởng của mình ư?”
Tim Lửa cảm thấy cơn giận dữ quen thuộc lại bùng lên sôi gan. Dẫu anh đã sống với bộ tộc kể từ khi anh sau mùa trăng tuổi, nhưng Vằn Đen không bao giờ để cho anh quên rằng anh không được sinh ra trong rừng.
Trong khi anh đấu tranh chống lại nỗi khao khát muốn phóng xuống và cắm móng vuốt vào da của Vằn Đen, thì Hoa Vàng đứng dậy và bước đến đối mặt với ông chiến binh sẫm màu. “ Anh sai rồi, Vằn Đen”, bà ngao. “Tim Lửa đã chứng tỏ lòng trung thành với bộ tộc hơn ngàn lần rồi. Không mèo nào sinh ra trong tộc lại có thể làm hơn thế”.
Tim Lửa chớp mắt tỏ vẻ biết ơn bà, ngạc nhiên rằng Hoa Vàng lại chính là mèo, trong tất cả những mèo còn lại, ủng hộ anh dứt khoát như vậy. Bà biết Tim Lửa e ngại thằng chân Mâm Xôi con bà lớn lên sẽ nguy hiểm hệt như cha nó, Sao Cọp. Dù anh đã đích thân nhận nó làm lính nhỏ của mình, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy thoải mái khi ở gần tên mèo trẻ này, và Hoa Vàng biết điều đó. Bà đã bảo vệ đám con của mình rất quyết liệt trước sự ác cảm vô cớ của Tim Lửa. Bây giờ anh càng ngạc nhiên hơn khi bà lại ủng hộ anh chống lại Vằn Đen.
“Tim Lửa, đừng nghe Vằn Đen”, Lông Diều Hâu hòa giọng với Hoa Vàng. “Tất cả những mèo ở đây đều muốn anh làm tộc trưởng, ngoại trừ ông ta. Rõ ràng anh là mèo tốt nhất cho vị trí đó”
Tiếng lầm xầm tán thành vang lên từ những mèo xung quanh Bục Đá, và tim của Tim Lửa rộn lên lòng biết ơn.
“Và ai định chống lại sắc lệnh của bộ tộc Sao?” Lông Chuột thêm. “Thủ lĩnh trợ tá luôn trở thành tộc trưởng. Đó là truyền thống của luật chiến binh”.
“Tim Lửa tỏ tường nhiều điều hơn ông đấy”, Vằn Xám rít lên, phẩy đuôi vẻ khinh bỉ về phía Vằn Đen. Anh cũng như Tim Lửa biết rằng ông chiến binh sẫm màu này đã âm mưu với Sao Cọp trước khi bầy chó tấn công.
Tim Lửa đưa tay ra hiệu cho bạn im lặng trước khi nói với cả bộ tộc. “Tôi hứa sẽ dành cả cuộc đời còn lại của mình để trở thành tộc trưởng xứng đáng của bộ tộc Sấm. Và, với sự giúp đỡ của bộ tộc Sao, tôi sẽ thành công”.
Theo bản năng, ánh mắt anh hướng về Bão Cát, và anh cảm thấy ấm áp đến tận chân và chóp đuôi khi thấy cô tự hào đến thế nào.
“Còn về phần ông, Vằn Đen”, Tim Lửa gằn giọng, không thể che giấu được nỗi giận dữ. “Nếu ông không thích cái ý nghĩ bị dẫn dắt bởi mèo kiểng, thì ông có thể ra đi”.
Ông chiến binh lông đậm màu quật mạnh đuôi – một sự thù hằn không lầm vào đâu được trong ánh mắt ông ta nhìn Tim Lửa. Nếu mình không đến khu rừng này, Tim Lửa nhận ra, thì hẳn bây giờ Sao Cọp đã làm tộc trưởng, và ông ta đã làm thủ lĩnh trở tá rồi.
Không bao giờ anh có ý định đối đầu công khai với Vằn Đen, nhưng ông mèo mướp sẫm màu đã buộc anh phải làm vậy. Mặc dù bộ tộc Sấm không kham nổi chuyện mất thêm chiến binh nào nữa, nhưng trong lòng Tim Lửa muốn Vằn Đen phản ứng lại ngay lập tức và rời khỏi bộ tộc mãi mãi. Nhưng đồng thời anh cũng biết Vằn Đen sẽ đi thẳng đến bộ tộc Bóng Tối và đi theo Sao Cọp. Tốt hơn nên tách những kẻ thù của mình xa nhau ra, Tim Lửa tự thú. Vằn Đen sẽ ít nguy hiểm hơn nếu hắn ở trong bộ tộc Sấm, nơi mà Tim Lửa có thể để mắt đến hắn.
Ông chiến bính sọc đen tiếp tục nhìn anh thêm vài nhịp tim đập nữa, rồi quay ngoắt lại và bước đi. Có điều ông ta không đi thẳng ra đường hầm kim tước, mà biến mất vào hang chiến binh.
“Nào.” Tim Lửa cao giọng khi quay trở lại những mèo còn lại trong bộ tộc. “Đêm nay chúng ta sẽ tiến hành nghi lễ tiễn đưa Sao Xanh”.
“Khoan!” Đuôi Mây đứng phắt dậy, đuôi dù lên. “Ông không định tấn công bộ tộc Bóng Tối à? Họ đã giết Măt Vện và dẫn bầy chó đến trại chúng ta! Ông không muốn trả thù sao?”
Lông anh dựng lên căm thù, Mặt Vện là mẹ nuôi của Đuôi Mây khi nó mới vào bộ tộc Sấm lúc còn là một mèo con oặt ọe. Nhưng Tim Lửa biết việc tấn công bộ tộc Bóng Tối ngay bây giờ không phải là câu trả lời.
Anh quật đuôi ra hiệu cho những tiếng ngao đồng tình cất lên ngay khi Đuôi Mây dứt lời lặng xuống. “Không,” anh meo. “Đây không phải là lúc tấn công bộ tộc Bóng Tối”.
“Cái gì?” Đuôi Mây nhìn anh, không tin nổi. “Ông bỏ qua cho họ dễ vậy sao?”
Tim Lửa hít một hơi thật sau. “Bộ tộc Bóng Tối không giết Mặt Vện hay dẫn đường cho bầy chó. Chính Sao Cọp mới làm điều đó. Mỗi con thỏ trên đường đều có mùi của hắn chứ không có mùi của mèo nào khác. Chúng ta cũng không chắc bộ tộc Bóng Tối có biết tộc trưởng của mình đang mưu mô những gì hay không.”
Đuôi Mây phụt ra một tiếng khịt mũi đầy khinh miệt. Tim Lửa thảy cho thằng cựu lính nhỏ của mình một cái nhìn nghiêm khắc, bắt nó không được tranh cãi vấn đề đó vào lúc này. Anh biết mọi chuyện xảy ra đều bắt nguồn từ mối thù dai dẳng giữa anh và Sao Cọp. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối hẳn sẽ rất sung sướng khi san bằng bộ tộc Sấm và chiếm giữ lãnh địa của họ làm của mình, nhưng đó không phải là động cơ thực sự khiến hắn dụ bầy chó đến trại. Điều mà Sao Cọp muốn hơn hết thảy chính là tiêu diệt Tim Lửa. Chỉ khi đó hắn mới có thể trả thù cho việc Tim Lửa đã vạch trần âm mưu giết Sao Xanh của hắn và việc hắn bị trục xuất khỏi bộ tộc.
Sớm hay muộn, Tim Lửa biết, rồi cũng đến lúc anh sẽ phải một chọi một với Sao Cọp trong trận chiến chung mà chỉ có một trong hai họ có thể sống sót. Anh cầu nguyện bộ tộc Sao rằng khi thời khắc đến, anh sẽ có đủ lòng can đảm và sức mạnh để vĩnh viến tống khứ gã mèo khát máu này ra khỏi khu rừng.
“Hãy tin tưởng vào tôi,” anh mèo lớn với toàn thể bộ tộc. “Sao Cọp sẽ phải trả giá. Nhưng bộ tộc Sấm không có ân oán gì với bộ tộc Bóng Tối hết”.
Thật nhẹ nhõm với Tim Lửa, Đuôi Mây đã ngồi xuống trở lại, đôi mắt xanh da trời của nó cháy hực lên giận dữ, và lầm bầm gì đó với Mất Mặt. Gần đó, Hoa Vàng ngồi thu lu cuộn tròn đuôi bao quanh chân Mâm Xôi và chân Hung như muốn bảo vệ chúng, như thể chúng vẫn còn là bọn mèo con bé tí. Bà đã buộc Tim Lửa phải tự mình nói với bọn trẻ về những gì mà Sao Cọp đã làm, và bà luôn sợ bộ tộc sẽ phán xét chúng theo cách nghiệt ngã vì những tội lỗi của cha chúng. Khi Tim Lửa đưa ra quyết định không tấn công, bà thở phào thấy rõ, còn hai cô cậu lính nhỏ lỉnh ra xa khỏi bà. Chân Mâm Xôi nhìn xoáy vào Tim Lửa với đôi mắt hổ phách nheo lại, và Tim Lửa tự hỏi không biết mình có thấy sự thù địch ở trong đó hay không.
Anh gạt vấn đề chân Mâm Xôi ra sau óc mình trong khi nhìn khắp những mèo đang tụ tập bên dưới. Những chiếc bóng vắt ngang qua trại, và Tim Lửa nhận ra đã đến lúc bộ tộc nói với vĩnh biệt với tộc trưởng đáng kính. “Chúng ta sẽ tỏ lòng tôn kính của mình với Sao Xanh”, anh tuyên bố. “Cô sẵn sàng chưa, Da Xỉ Than?” Cô mèo lang y gật đầu. “Vằn Xám, Bão Cát”, Tim Lửa tiếp tục, “các bạn mang thi thể Sao Xanh ra trảng trống để chúng ta có thể chia lưỡi với bà trước sự chứng kiến của bộ tộc Sao, được chứ?”
Hai chiến binh đứng dậy và biến mất vào hang của Sao Xanh, khoảnh khắc sau, họ xuất hiện trở lại với thi thể của tộc trưởng được đỡ ở giữa. Họ mang và đến trung tâm trảng trống và nhẹ nhàng đặt bà xuống nền đất cứng.
“Bão Cát, thành lập một đội săn mồi”, Tim Lửa ra lệnh. “Khi cô đã nói với vĩnh biệt với Sao Xanh xong, tôi muốn cô làm đầy đống mồi. Và Lông Chuột, khi cô chia lưỡi với bà xong, hãy dẫn đội tuần tra đi về phía bãi đá Hang Rắn và biên giới bộ tộc Bóng Tối. Tôi muốn chắc chắn cả bầy chó đã cút sạch, và không còn mèo bộ tộc Bóng Tối nào trên lãnh thổ của chúng ta. Tuy nhiên, hãy cẩn thận – đừng liều lĩnh’.
“Rõ, Tim Lửa”. Cô mèo mướp nâu dẻo dai đứng dậy. “Hoa Vàng, Đuôi Dài, anh chị đi chứ?”
Những mèo vừa được gọi tên hợp nhóm lại với cô, và cả ba cùng đi vào trung tâm trảng trống để chia lưỡi với tộc trưởng lần cuối cùng. Bão Cát theo sau cùng với Da Bụi và Đuôi Mây. Da Xỉ Than đứng ở phía đầu của Sao Xanh, ngước lên bầu trời ngả màu chàm, nơi những ngôi sao đầu tiên của dải Thiên Hà bắt đầu xuất hiện. Theo truyền thống xa xưa của các bộ tộc, mỗi ngôi sao tượng trưng cho tâm linh của một tổ tiên chiến binh. Tim Lửa tự hỏi liệu đêm nay có thêm một ngôi sao nữa, cho Sao Xanh, hay không.
Đôi mắt xanh da trời của Da Xỉ Than quắc sáng, chứa đựng những bí mật của bộ tộc Sao. “Sao Xanh là một tộc trưởng cao quý”, cô meo. “Chúng tôi tạ ơn bộ tộc Sao đã cho bà cuộc đời để bà cống hiến cho bộ tộc chúng tôi, và những ký ức về bà sẽ không bao giờ phai nhạt khỏi khu rừng. Giờ đây chúng tôi giao phó tâm linh của bà cho bộ tộc Sao – và bà sẽ trông nom chúng tôi khi đã chết cũng hết như khi bà còn sống”.
Tiếng lầm thầm khẽ khàng lan khắp bộ tộc khi cô meo lang y dứt lời và đứng cúi đầu. Các chiến binh mà Tim Lửa đã chọn đi tuần tra và đi săn liền khụy xuống bên cạnh thi thể của Sao Xanh, chải lông của bà và dụi mũi vào hông bà. Sau một lúc, họ lùi lại và những mèo khác thế chỗ họ, cho đến khi toàn thể bộ tộc đã chia lưỡi với tộc trưởng của mình trong nghi thức tang thương.
Các đội mèo rời trại đi làm nhiệm vụ, và những mèo khác lặng lẽ rút về hang của họ, Tim Lửa đứng nhìn theo ở gần chân Bục Đá, và khi Lông Diều Hâu dời khỏi thi thể của tộc trưởng, anh liền bước đến chặn cậu chiến binh trẻ lại. “Tôi có một công việc cho cậu”, anh khẽ meo. “Tôi muốn cậu để mắt đến Vằn Đen. Nếu ông ta sang biên giới của bộ tộc Bóng Tối quá nhiều thì tôi muốn biết điều đó”.
Cậu mèo vàng nâu nhìn Tim Lửa, nỗi hoảng hốt đấu tranh với lòng trung thành với tộc trưởng mới của mình. “Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa Tim Lửa, nhưng ông ta sẽ không thích đâu”.
“Nếu may mắn thì ông ta sẽ không biết gì hết. Đừng lộ liễu quá, và yêu cầu một hay hai mèo khác giúp anh… có thể là Lông Chuột và Lông Tuyết”. Thấy Lông Diều Hâu vẫn còn phân vân, Tim Lửa nói thêm, “Vằn Đen có thể không biết về việc bầy chó, nhưng ông ta biết Sao Cọp đang có âm mưu gì đó. Chúng ta không thể tin ông ta được”.
“Tôi cũng thấy thế”, Lông Diều Hâu meo, mắt vẫn hoài nghi. “Nhưng chúng ta không thể nào theo dõi mãi mãi được”.
“Sẽ không là mãi mãi”, Tim Lửa bảo đảm với anh. “Chỉ đến khi Vằn Đen chứng tỏ được lòng trung thành của ông ta nằm ở đâu – bằng cách này hay cách khác”.
Lông Diều Hâu gật đầu, rồi lướt lẹ làng vào hang chiến binh. Không còn vấn đề gì khuấy động tâm can của mình nữa, Tim Lửa có thể băng qua trảng trống đến bên thi thể của Sao Xanh. Da Xỉ Than vẫn ngồi gần đầu của bà và Bão Trắng đang thụp người bên cạnh bà, đầu ông gục xuống, đau thương.
Tim Lửa nghiêng đầu với cô mèo lang y. Anh ngồi xuống cạnh Sao Xanh, tìm kiếm trên gương mặt bà những dấu hiệu của tộc trưởng mà anh hằng thương mến. Nhưng mắt bà khép chặp, không bao giờ còn có thể bừng lên ngọn lửa thu phục được sự tôn kính từ tất cả các bộ tộc. Tâm linh của bà đã hân hoan vút lên bầu trời cùng với tâm linh của những tổ tiên chiến binh của bà, tiếp tục canh giữ khu rừng.
Anh cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng từ bộ lông của tộc trưởng và cảm thấy sự an lành bao trùm lấy mình, tựa hồ như anh đã trở lại làm một chú mèo con, cuộn tròn trong lòng của mẹ. Trong thoáng chốc, anh gần như có thể quên bẵng nỗi kinh hoàng vì casic hết của bà và sự cô đơn của trách nhiệm mới đang đề nặng lên mình.
Hãy đón nhận bà với tất cả lòng tôn kính, Tim Lửa cầu nguyện với bộ tộc Sao, nhắm mắt lại và ấn mũi vào bộ lông của Sao Xanh. Và hãy giúp tôi giữ cho bộ tộc của bà được an toàn.