Những chiến Binh (6)

Chương 14

Docsach24.com
ao Lửa," Vằn Xám meo. "Tôi muốn yêu cầu ngài một việc."

Sao Lửa đang nằm cạnh bụi tầm ma. Anh vừa thấy Lông Diều Hâu dẫn đội tuần tra buổi tối đi khỏi, và giờ anh đang ăn phần mồi tươi để rồi sau đó sẽ thành lập đội tuần tra của riêng mình đi tăng cường thị sát vùng biên giới bộ tộc Bóng Tối.

"Đương nhiên," anh trả lời. "Việc gì vậy?"

Vằn Xám nằm xuống bên cạnh, nhưng trước khi anh ấy kịp cất lời thì chân Hung đã hùng hổ đi từ hang mèo già ra, đầu và đuôi vểnh cao, nhắm hướng đường hầm kim tước thẳng tiến. Đôi mắt hổ phách của cô bé long lên tức giận. Chân Mâm Xôi xuất hiện đằng sau con chị, miệng nó ngậm chặt một bó rêu lót ổ. Trông nó hớt hơ hớt hải.

"Chân Hung!" Sao Lửa gọi. "Chuyện gì thế?"

Trong một nhịp tim đập, anh nghĩ là cô lính nhỏ kia sẽ phớt lờ mình. Nhưng rồi nó quay ngoắt lại đến đứng sựng trước mặt anh. "Tai Nhỏ!" nó dằn dỗi. "Không biết có mèo nào hăm đòi cào lông lão ra..."

"Cô không được ăn nói như thế về một mèo già," Sao Lửa mắng nó. "Tai Nhỏ đã phụ vụ cả đời cho bộ tộc, và chúng ta nên tôn trọng điều đó."

"Thế một chút tôn trọng tôi thì sao?" Chân Hung đang diên tiết đến nỗi dường như nó quên mất là mình đang nói chuyện với tộc trưởng. "Chỉ vì tôi chậm trễ thay rêu lót ở cho lão ta một tẹo mà Tai Nhỏ đã phàn nàn rằng Sao Cọp cũng đã từng không bao giờ muốn phục vụ những mèo già, và lão thấy tôi càng ngày càng giống cha mình." Cô cào móng vuốt xuóng nền đất của trảng trống như thể cô hình dung đó là lông của cụ mèo già kia vậy. "Đó cũng không phải lần đầu tiên lão ỉ ôi những điều đại loại như thế. Tôi thấy chẳng có lý do gì mà mình phải chịu đựng cả!"

Trong khi cô trút giận, chân Mâm Xôi đã đến nhập cuộc cùng với, và đặt bó rêu đang mang xuống. "Chị biết các khớp xương của Tai Nhỏ hay nhức nhối vì thời tiết lạnh mà," nó meo.

"Cậu không phải là mèo bảo trợ của tôi!" Chân Hung nổi đóa với thằng em trai mình. "Đừng dạy tôi phải làm gì."

"Bình tĩnh nào, chân Hung," Sao Lửa meo. ANh muốn cam đoan với cô bé một lần nữa rằng không mèo nào tin cô sẽ có kết cuộc trở thành một kẻ sát mèo và kẻ phản bội như cha của cô, nhưng anh biết điều đó không hoàn toàn đúng. "Cô đã thực hiện tốt bổn phận của lính nhỏ, rồi đây cô sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại. Sớm hay muộn gì thì bộ tộc cũng sẽ thấy điều đó."

"Tôi cũng đã nói với chị ấy như vậy đấy," chân Mâm Xôi meo, và nói thêm với chị mình, "Chúng ta phải sống sao cho những thành kiến về việc Sao Cọp làm vị xóa nhòa đi. Đó là cách duy nhất để bộ tộc tin vào lòng trung thành của chúng ta."

"Một vài mèo đã tin điều đó rồi," Vằn Xám chen vào, và chân Mâm Xôi liếc nhìn anh ấy với vẻ cảm kích.

Cơn nóng giận cao trào của cô vơi đi, mặc dù đôi mắt hổ phách vẫn còn cháy bừng bừng. Hất đầu một cái, cô quay đi ném lại những lời tạm biết qua vai khi đùng đùng xấn về phía đường hầm kim twóc. "Tôi đi lấy thêm một ít rêu mới đây."

"Xin lỗi, Sao Lửa," chân Mâm Xôi lầm bầm khi cô đi khỏi. "Nhưng chân Hung bực mình cũng đúng thôi."

"Ta biết," Sao Lửa trấn an nó. "Nếu có thể gặp được Tai Nhỏ vào lúc thích hợp ta sẽ nói chuyện với ông ấy."

"Cảm ơn, Sao Lửa." Chân Mâm Xôi nghiêng đầu tỏ vẻ biết ơn, nhặt mớ rêu lên, rồi hộc tốc đi theo con chị của nó.

Sao Lửa dõi theo ánh mắt lo lắng theo hai lính nhỏ. Phải nói chuyện với Tai Nhỏ thôi, và thật sớm, anh quyết định. Liên tục mắng nhiếc bọn mèo trẻ về cha chúng không phải là cách để bảo đảm lòng trung thành của chúng với bộ tộc Sấm.

Nhận ra Vằn Xám vẫn đang kiên nhẫn đợi bên cạnh mình, anh meo. "À, nói cho ta nghe anh yêu cầu việc gì đi."

"Đó là những đứa con tôi," Vằn Xám thừa nhận. "Từ sau cuộc Tụ Họp, tôi không thể nào yên tâm về chúng được. Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý không tới dự họp nên tôi không thể hỏi thăm tin tức của lũ trẻ, nhưng vì giờ đây Sao Cọp đã tiếp quản đầu não bộ tộc Sông rồi, nên tôi chắc chắn là đám con mình đang gặp nguy hiểm."

Sao Lửa cắn một miếng thịt chuột và vừa nhai vừa suy nghĩ. "Ta chẳng thấy lý do tại sao chúng lại có nguy cơ hơn những mèo khác," anh trả lời, nuốt miếng mồi xuống. "Sao Cọp sẽ trông nom tất cả lính nhỏ để bảo đảm có một lực lượng chiến đấu hùng hậu mà."

Vằn Xám không có vẻ gì là bình tâm trở lại. "Nhưng Sao Cọp biết cha chúng là ai," anh chỉ ra. "Hắn ghét tôt, và tôi lo sựo hắn sẽ trút giận lên chân Phi Điểu và chân Bão."

Sao lửa nhân ra Vằn Xám cũng có lý về nỗi hận thù của Sao Cọp. "Anh định làm gì?"

Vằn Xám chớp mắt vẻ thấp thỏm. "Tôi muốn ngài cúng qua sông với tôi và mang chúng trở về bộ tộc Sấm."

Sao Lửa nhìn bạn mình. "Anh có óc chuột không đấy? Anh bảo tộc trưởng của mình lẻn vào lãnh địa bộ tộc Sông và đánh cắp hai lính nhỏ về đó hả?"

Vằn Xám cào cào hai chân trước xuống đất. "À, nếu ngài nghĩ vậy thì..."

"Chứ anh còn nghĩ thế nào nữa?" Sao Lửa có kiểm soát sự giằng xét trong lòng mình, nhưng lời đề nghị của Vằn Xám quá giống với cái tội ăn cắp mèo con xưa kia của Đuôi Gãy. Nếu Sao Lửa đồng ý và bộ tộc Sông phát hiện ra điều này, thì họ sẽ có cớ đường hoàng để tấn công bộ tộc Sấm. Và với sự trợ giúp của bộ tộc Bóng Tối, thì nó quả là một sự liều lĩnh mà Sao Lửa không thể đảm đương nỗi.

"Tôi biết là ngài sẽ không nghe." Vằn Xám quay đi và bắt đầu rút lui, đuôi rũ xuống.

"Ta đang nghe đấy chứ. Vằn Xám, hãy quay lại đi rồi chúng ta cùng suy nghĩ về điều đó." Khi Vằn Xám dừng lại, Sao Lửa tiếp tục nói. "Anh không biết chắc chân Phi Điểu và chân Bão đang gặp nguy hiểm. Vả lại bây giờ chúng đã là lính nhỏ rồi, không còn là mèo con nữa. Chúng có quyền quyết định tương lai của chúng. Nếu lỡ như chúng muốn ở lại bộ tộc Sông thì sao nào?"

"Tôi biết." Giọng Vằn Xám tỏ ra thất vọng. "Đừng lo, Sao Lửa à. Tôi hiểu là ngài không thể làm gì được."

"Ta không nói như vậy." Trái ngước với tất cả những nhận định đẩy lý lẽ của mình, Sao Lửa biết mình không thể ngồi yên mà không làm gì để giúp bạn. Vằn Xám vểnh tai lên, le lói hy vọng, khi Sao Lửa tiếp: "Giả sử tụi mình lẳng lặng đến đó, chỉ hai đứa tụi mình thôi, và xem coi chúng thế nào rồi. Nếu chúng vẫn ổn thì cậu không cần phải lo lắng nữa. Còn nếu chúng không ổn thì mình sẽ nói cho chúng biết rằng bộ tộc Sấm luôn có chỗ cho chúng nếu đó là nơi chúng chọn. Vậy được không?"

Đôi mắt vàng của Vằn Xám đã bắt đầu sáng lên khi Sao Lửa nói. "Tuyệt quá!" anh meo. "Cảm ơn, Sao Lửa. Chúng ta đi ngay chứ?"

"Nếu cậu thích. Để mình xơi xong con chuột này đã. Cậu đi tìm Bão Trắng và bảo ông chịu trách nhiệm về trại. Nhưng đừng nói cho ông ấy biết tụi mình đi đâu nhé," anh vội nói thêm.

Vằn Xám lao bắn về phía hang chiến binh trong khi Sao Lửa nuốt vội những miếng chuột cuối cùng và dùng lưỡi liếm quanh miệng. Anh vừa xong ngay lúc Vằn Xám xuất hiện trở lại, rồi hai mèo bạn tiến ra phía cổng trại.

Tuy nhiên, ra tới nơi, họ bỗng dừng sững lại khi một bóng đen quen thuộc lướt vào trong trảng trống.

"Chân Quạ!" Sao Lửa vui sướng kêu lên. "Mừng gặp lại cậu."

"Mừng gặp lại hai bạn," chân Quạ đáp lễ, chạm mũi chào Sao Lửa trước rồi sau đó chào Vằn Xám. "Vằn Xám, biết bao mùa trăng rồi mình không gặp lại bồ! Bồ khỏe không?"

"Khỏe. Trông cậu thừa biết dạo này cậu cũng khỏe lắm nhỉ," Vằn Xám nói thêm, dán chặt mắt vào bộ lông đen mượt của chân Quạ.

"Mình đến để tỏ lòng tôn kính Sao Xanh," chân Quạ giải thích. "Cậu nhớ không, Sao Lửa, cậu nói mình có thể đến mà."

"Ừ, đúng rồi." Sao Lửa liếc nhìn Vằn Xám - chân cẳng cậu ta đang nhấp nha nhấp nhổm, nôn nóng muốn ra khỏi trại ngay. "Chân Quạ, cậu đi tìm Da Xỉ Than được không? Cô ấy sẽ chỉ cho cậu chỗ chôn cất Sao Xanh, Vằn Xám và tôi định ra ngoài thi hành một nhiệm vụ."

"Nghe giống ngày xưa quá há!" Chân Quạ meo, có vẻ như ghen tị. "Lần này là việc gì vậy?"

"Tụi này chuẩn bị sang bộ tộc Sông coi đám con mình thế nào." Vằn Xám vội vã nói với anh chàng. "Mình lo lắng cho chúng quá vì bây giờ Sao Cọp đang cai quản bộ tộc đó mà."

Vẻ mặt sửng sốt của chân Quạ nhắc cho Sao Lửa nhớ rằng anh bạn mình chưa biết gì cả về những tiến triển gần đây trong rừng. Rất chóng vánh, anh kể cho chàng mèo đen nghe những gì Sao Cọp tuyên bố ở cuôc Tụ Họp vừa qua.

"Thật là thảm họa!" Chân Quạ rít lên khi Sao Lửa nói xong. "Mình có thể giúp được gì không? Mình đi cùng với nhé?"

Mắt anh chàng sáng lấp lánh. Sao Lửa đoán là chân Quạ đang rất phấn khích trước viễn cảnh của cuộc phiêu lưu. Giờ đây chàng ta khác hẳn với tên lính nhỏ rụt rè một thời, bị mèo bảo trợ hung dữ của mình là Sao Cọp ức hiếp!

"Được," Sao Lửa meo, tin vào linh tính của mình rằng có chân Quạ đi cùng sẽ tốt hơn. "Tụi này rất vui khi có cậu đi cùng."

Trong khi lao phăm phăm qua rừng, với hai mèo bạn chí cốt theo sát bên, Sao Lửa cảm thấy tâm trí mình tràn ngập những ký ức về cái thời lính nhỏ, cùng luyện tập và cùng đi săn với nhau. Trong thoáng chốc, suýt nữa thì anh tưởng tượng rằng những ngày đó đã trở lại, rằng anh đã rũ bỏ những trách nhiệm của mình như bỏ những chiếc lá rơi, để lại trẻ trung và vô lo vô nghĩ như trước kia.

Nhưng anh biết điều đó là không thể. Giờ đây anh đã là tộc trưởng, và anh không bao giờ có thể trút bỏ trách nhiệm của mình đối với những mèo đang lệ thuộc vào mình.

Mặt trời đã lặn vào lúc Sao Lửa và các bạn ra tới bìa rừng. Cảnh báo cho Vằn Xám và chân Quạ lùi lại sau, Sao Lửa khẽ bò qua bụi cây thấp cho đến khi có thể quan sát dòng sông.

Đằng trước anh, những hòn đá kê chân, con đường dễ nhất vào lãnh địa bộ tộc Sông, nằm trải ra. Khi hé nhìn ra dòng nước lạnh, xám xịt, Sao Lửa bắt trúng một mùi mèo rất mạnh - mùi bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối trộn lẫn vào nhau. Một đội tuần tra đang đi dọc theo phía bờ bên kia. Họ quá xa đến nỗi Sao Lửa không thể nhận ra họ là những mèo nào, nhưng anh không nhìn thấy mảng lông xanh xám của Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý.

Anh bỗng cảm thấy thất vọng. Nếu có một trong hai mèo bạn của họ ở gần đường biên giới, Vằn Xám có thể hỏi họ tin tức về lũ trẻ và vấn đề có thể kết thúc ở đó. Bây giờ họ đành phải đi sâu vào lãnh địa bộ tộc Sông thôi.

Sao Lửa biết mình đang đánh liều mọi thứ với việc lặng lẽ lẻn vào rồi lại lẻn ra mà không bị phát hiện. Nếu rủi vở lở ra là tộc trưởng bộ tộc này xâm phạm lãnh địa của một bộ tộc khác thì anh sẽ rầy rà to. Nhưng anh biết mình phải làm thế vì Vằn Xám. 

ANh chiến binh lông xám đã bò đến cạnh anh. "Có gì trục trặc không?' anh ấy khẽ meo. "Sao chúng ta lại đợi ở đây?"

Sao Lửa chĩa cả hai tai về phía đội tuần tra. Thoáng sau, chúng đã biến mất vào đám cỏ tranh và mùi của chuhngs từ từ phai dần.

"Rồi, đi thôi," Sao Lửa meo.

Dần dần, anh nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác để qua dòng sông đen ngòm, chảy xiết. Anh lại nghĩ về cơn lũ mùa lá trụi năm ngoái, khi anh và Vằn Xám mém chết đuối vì cứu hai đứa con của Bàn Chân Sương. Sao Báo Đốm giờ đây đã quên béng chuyện đó, Sao Lửa nhận ra, và quên luôn cả biệc hai chiến binh bộ tộc Sấm giúp đỡ những mèo đói khổ của bộ tộc Sông bằng cách đem mồi tươi săn được từ lãnh địa mình sang cho họ.

Nhưng giờ đây, nghĩ về điều đó cũng vô ích. Quạ tời bờ bên kia, Sao Lửa lỉnh ngay vào núp trong một đám cỏ tranh lùm xùm và kiểm tra lần nữa cho chắc không có mèo kẻ thù nào gần đó. Tất cả những gì anh có thể ngửi thấy là dấu vết của đội tuần tra càng lúc càng bay đi.

Rón rén từng bước, anh hướng tới thượng nguồn dòng sông về phía trại bộ tộc Sông. Vằn Xám và chân Quạ theo sau, lặng lẽ như những cái bóng.

Đột nhiên một mùi mới thoảng qua trong gió. Sao Lửa dừng lại, những sợi ria giần giật. Mắt anh trợn ngược lên khi nhận ra mùi hôi thối của xác chết đã thối rữa nhiều ngày, đến nỗi mùi tanh lợm của chúng làm ô nhiễm bầu không khí.

"Èèè! Gì thế?" Chân Quạ ngao, quên bẵng đi sự im lặng cần thiết phải có.

Sao Lửa nuốt ực cái vị mật chuột đang dâng lên trong cổ họng mình xuống. "Mình không biết. Mình thấy nó là một hang cáo, nhưng không hề có mùi cáo."

"Dù là gì thì nó cũng bốc mùi gớm quá," Vằn Xám lầm bầm. "Đi, Sao Lửa, chúng ta phải đi thôi kẻo có mèo nào đó bắt gặp chúng ta."

"Không," Sao Lửa meo. "Mình biết là cậu lo lắng cho các con," Vằn Xám à, nhưng điều này quá khác thường. Tụi mình phải điều tra cái đã."

Ở phía trước chừng vài cái đuôi, một dòng suối tí tẹo chảy lờ đờ vào dòng sông chính. Sao Lửa rẽ sang đi dọc theo bờ suối, bươn qua nhiều bụi cỏ tranh nữa. Mùi xú uế càng nồng nặc hơn nữa, và bên dưới cái mùi thịt quá đó, anh bắt đầu dò ra mùi của nhiều mèo - một hỗn hợp mùi của mèo bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Sông, giống như mùi của đội tuần tra ban nãy. Anh dừng lại và ra hiệu cho các bạn cũng làm tương tự khi anh chợt nghe thấy tiếng động từ đâu đó ở phía trước: tiếng loạt soạt trong đám cỏ tranh và những giọng mèo hòa lẫn vào nhau.

"Gì vậy?" Vằn Xám thì thầm. "Chúng ta đâu có ở gần trại của họ."

Sao Lửa giật chóp đuôi ra hiệu cho anh bạn im lặng. Ít ra cái mùi hôi thối kia cũng ngụy trang được mùi bộ tộc Sấm của họ, giúp họ ẩn trốn dễ dàng hơn.

Thận trọng hơn bao giờ hết, Sao Lửa lại bò tới cho đến khi mảng có tranh từ từ thưa dần và anh bước đến rìa một khoảng đất trống. Nằm ẹp mình xuống mặt đất lầy nhầy, anh nhích lên phía trước, đến lúc không dám nhích nữa, và nhìn ra.

Lập tức anh phải cắn chặt răng lại để kìm nén một tiếng kêu thảng thốt và giật dữ. Dòng suối chảy viền một bên trảng trống - dòng nước ứ đọng của nó bị chặn lại bởi những mẩu mồi tươi thừa thẹo quăng bừa bão xuống đó và thối sình thối ươn cả lên. Có một bọn mèo nằm trên bờ sông, đang xé thịt con mồi. Nhưng đó không phải là điều khiến Sao Lửa giận sôi máu.

Đối diện với chỗ anh đang nấp, ở phía bên kia khoảng đất trống là một đống xương to xụ. Chúng sáng lên như những khúc cây trụi lủi trong ánh nắng cuối ngày ẩm ướt, một số xương chuột chù bé tí xíu, không lớn hơn chiến răng là bao, số khác to cỡ xương cẳng chân cáo hay cẳng chân lửng.

Con rùng mình sởn lông cổ chộp lấy cơ thể Sao Lửa. Trong một nhịp tim đập, anh nghĩ mình đã trở về với giấc mơ ở điểm Bốn Cây. Anh nhớ lại dòng máu ụa ra rừ đống xương đó, và chỉ muốn bỏ chạy trong nỗi kinh hoàng. Nhưng điều này còn tệ hơn cả giấc mơ nữa, vì Sao Lửa biết nó đang xảy ra vào lúc này, trong thế giới thực. Và nằm chóc ngóc trên đỉnh đống xương đó, khối lông đậm màu tương phản với những tia mặt trời còn sót lại, chính là Sao Cọp, tộc trưởng mới của bộ tộc liên minh mới,

Sao Lửa ép mình phải ở nguyên chỗ ẩn nấo. Anh phải tìm hiểu xem Sao Cọp đang làm gì. Vằn Xám và chân Quạ bò đến bên cạnh anh. Lông của chân Quạ xù lên, và Vằn Xám trông như phát ổm đến nơi.

Khi cơn sốc đầu tiên tan đi, Sao Lửa điều nghiên cảnh tượng đó kỹ lưỡng hơn. Đống xương kia chỉ gồm xương của các con mồi, không lẫn xương mèo như đống xương mà anh thấy trong mơ. Ở một bên đống xương, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối, Bàn Chân Đen đang đứng. Ở phía bên kia là Sao Bám Đốm. Ánh mắt bà lo lắng dòm dáo dác bên này bên kia trảng trống. Sao Lửa tự hỏi không biết có phải bà ta đang ân hận về những gì đã xảy ra cho bộ tộc mình hay không. Anh đoán rằng tham vọng muốn biến bộ tộc mình trở nên hùng mạnh đã khiến bà ta mù quáng trước bản chất thật của Sao Cọp. Nhưng cho dù cựu tộc trưởng bộ tộc Sông có cảm thấy thế nào chăng nữa, thì giờ đây đã quá trễ cho bà ta quay đầu lại.

"Mình chả thấy các con mình đâu cả." Vằn Xám thì thào, kèm theo tiếng thở dài sát ngay tai Sao Lửa.

Sao Lửa nhận ra Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý cũng không có ở đó. Thật ra, phần lớn mèo trong trảng trống đó là mèo đến từ bộ tộc Bóng Tối, mặc dù anh có trông thấy các chiến binh bộ tộc Sông, Lông Bùn và Bước Mạnh. Không thấy bóng dáng Mũi Ướt, ông mèo lang y kia đâu, và Sao Lửa tự hỏi không biết điều đó có gì đặc biệt không.

Anh vẫn còn đang theo dõi, tê điếng người đến nỗi không biết phải làm gì tiếp theo, thì Sao Cọp đứng dậy. Vài mẩu xương nhỏ rơi lộp độp xuống bên sườn đống xương. Đôi mắt của gã mèo mướp sẫm màu long lên trong ánh sáng tàn phai khi gã cất lên một tiếng ngao chiến thắng.

"Hỡi các mèo bộ tộc Cọp, hãy tụ tập lại đây quanh Đồi Xương để hop bộ tộc!"

Ngay lập tức, những mèo trong trảng trống tiến đến Đồi Xương, cúi thấp mình tỏ vẻ tôn kính. Một số mèo xồ ra từ những đám cỏ tranh.

"Chắc hẳn hắn dựng nên cái đống đố để trông giống như Bục Đá," chân Quạ lầm bầm. "Để hắn có thể nhìn xuống bộ tộc của mình."

Lão mèo mướp sẫm màu đợi cho đến khi tất cả các chiến binh đều vào vị trí và bắt đầu loan báo, "Giờ xét xử bắt đầu. Đưa bọn tù binh ra đây!"

Sao Lửa thảy cho Vằn Xám một cái nhìn nhớn nhác. Sao Cọp kiếm đâu ra tù binh vậy? Lẽ nào hắn đã mở một cuộc tấn công vào bộ tộc Gió?"

Trước mệnh lệnh của Sao Cọp, một chiến binh bộ tộc Bóng Tối - Răng Cưa, từng là phần tử trong bọn phiến loạn của Đuôi Gãy - biến mất vào bụi cỏ tranh. Một lát sau, hắn xuất hiện trở lại và kéo theo một mèo khác đi cùng. Thoạt đầu Sao Lửa không nhận ra anh chiến binh xám gầy gò, lông rối bù và một tai bị rách đang chảy máu đó là ai. Sau đó, khi Rằng Cưa đẩy anh vào trong vòng tròn mèo phía dưới Đồi Xương, Sao Lửa nhận ra đấy là Lông Đá Quý.

Sao Lửa cảm thấy Vằn Xám tê cứng người bên cạnh mình, liền chìa một tay ra cảnh cáo bạn để anh ấy đừng làm lộ cả đám. Tai của Vằn Xám giật lia lịa nhưng anh vẫn im lăng, theo dõi.

Đám có tranh lại dạt ra. Lần này Sao Lửa biết ngay tức khắc mèo nào đang bước vào trảng trống, bộ lông hắn bóng mượt và cái đầu ngóc cao vẻ kênh kiệu. Đó là Vằn Đen. Đồ phản bội! Sao Lửa nghĩ, bụng anh thắt lại vì giận dữ.

Lại thêm một sự chuyển động nữa trong đám cỏ tranh báo hiệu sự tiến đến của một chiến binh bộ tộc Bóng Tối khác, đang lùa hai mèo nhỏ hơn, một đứa là mèo mướp xám bạc và đứa kia có một bộ lông xám dày. Bọn chúng cũng gầy như Lông Đá Quý, bước chân của chúng không vững khi chúng loạng choạng đi vào trảng trống. Rúc vào với nhau trong cái bóng của Đồi Xương, chúng nhìn quanh với những cặp mắt to, sợ hãi.

Một cơn lạnh thâu tóm chặt lấy cơ bắp của Sao Lửa. Hai mèo trẻ đó là con của Vằn Xám: chân Phi Điểu và chân Bão.

Tôi là Gió. Mà Gió thì phải được tự do...