Các mèo già tóm lấy lũ trẻ, lùa chúng vào nhà trẻ, rồi cũng ép mình theo chúng vào bên trong. Mặt Vện túm lấy bé Mây bằng hàm răng của chị và đẩy nó vào sau vùng. Chị dùng chân giật mạnh bụi mâm xôi, không để ý đến gai sắc nhọn, che kín cổng ra vào lại, rồi quay ra, hòa cùng những mèo còn lại của bộ tộc ở trảng trống.
Tim Lửa nhảy xuống khỏi Bục Đá và lao nhanh đến đứng bên Nanh Vàng. Chú cong lưng lên và rít rú với Sao Gãy. "Ông đã thua trong lần trước chúng ta chiến đấu, và lần này ông sẽ lại thua thôi!"
"Không bao giờ!" Sao Gãy đáp trả. "Ngươi có thể tước bộ tộc của ta ra khỏi ta, nhưng người đừng hòng giết được ta - ta có nhiều hơn mạng ngươi!"
"Một mạng của bộ tộc Sấm đáng giá gấp mười lần mạng của ông!" Tim Lửa ngao vang. Chú thét lên tiếng thét xung trận và trảng trống bùng nổ thành một chiến trận.
Tim Lửa xông thẳng vào Sao Gãy, dùng móng vuốt túm lấy gã mèo mướp màu nâu đậm. Cuộc sống của kẻ bất chấp luật lệ đã đối xử thật nghiệt ngã với vị cựu tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối - Tim Lửa có thể cảm thấy những chiến xương sườn bên dưới bộ lông của gã mèo bị rệp bọ cắn này. NHưng Sao Gãy cẫn còn rất khỏe. Gã xoay người và cắm phập hàm răng của gã vào chân sau của TIm Lửa. Tim Lửa kêu thét và rít lên tức giận, nhưng vẫn quặt chặp gã. Sao Gãy cố giằng người về phía trước, chân quơ quào xuống mặt đất băng giá. Tim Lửa cảm thấy các móng vuốt của mình cào dọc theo hai bên hông gây trơ xương của Sao Gãy khi có chiến binh phiến loạn dứt ra thoát thân. Tim Lửa nhào eho gã, nhưng có những móng vuốt khác bỗng vồ lấy chân sau của chú. Chú ngoái người nhìn qua vai để xem đó là ai. Mặt Vuốt Sắt đang dùn người ở đó, dòm TIm Lửa bằng cặp mắt nheo lại, nhạo báng.
Tim Lửa nhìn lại hắn mà không tin nổi. Chú chưa bao giờ mong là sẽ gặp lại con mèo này. Ngay lập tức chú quên bẵng Sao Gãy. Chính Mặt Vuốt Sắc là mèo đã giết chết Lá Đốm cách đây sáu mùa trăng; hắn đã nhẫn tâm sát hại cô mèo lang y của bộ tộc Sấm để Sao Gãy có thể cướp đám con của Lông Tuyết đi. Sự căm hận réo gào trong tai Tim Lửa. Khi quay ngoắt lại và lao thằng vào tên mèo xám khẳng khiu, vật hắn xuống, Tim Lửa như thoáng thấy một bộ lông nhị thể hiện ra trong khóe mắt chú, và mùi thơm ngọt ngào của Lá Đốm tỏa ngát nơi vòm miệng chú. CHú có cảm giác như tâm linh của cô đang ở bên cạnh mình vậy. Cô đã đến để giúp chú trả thù cho các chết của cô.
Tim Lửa không để ý đến cơn đau xé thịt ở chân sau khi chú giật nó ra khỏi cú kẹp của Mặt Vuốt Sắc và bay nhắm vào hắn. Tên mèo đứng thẳng lên hai chân sau và vụt mạnh cặp chân trước to bè cua hắn. Những móng vuốt sắc như gai nhọn quật trúng phía sau tai của Tim Lửa. Cơn đau bùng lên trong chú như một ngọn lửa, và chú loạng choạng. Lập tức, Mặt Vuốt Sắc chồm lên người Tim Lửa, ghì chặt chú xuống đất và sục hàm răng của hắn vào gáy chú.
Tim Lửa rống lên đau đớn. "Cứu tôi với, Lá Đốm! Tôi không thể làm được!"
Đột nhiên, sức nặng được cát ra khỏi lưng chú. Tim Lửa búng ngay dậy và quay phắt sang. Vằn Xám! Anh chiến binh lông xám đứng bất động, mắt trợn lên hãi hùng. Cơ thể của Mặt Vuốt Sắc treo oặt ọe dưới đôi hàm của anh. Vằn Xám há miệng ra và Mặt Vuốt Sắc rơi phịch xuống đất, chết tươi.
Tim Lửa bước đến một bước. "Hắn đã giết Lá Đốm, Vằn Xám à!" Đây không phải là lúc hối tiếc. "Sao Xanh có đi cùng cậu không?" chú hỏi gấp gáp.
Vằn Xám lắc đầu. "bà cứ mình về gọi Vuốt Cọp," cậu trả lời. "Chúng tôi đã tìm thấy những chiếc xương. Sao Xanh nhận ra đó là mùi thối tha của Sao Gãy và đoán rằng gã đang dẫn dắt bọn mèo phiến loạn".
Một tiếng rít vang lên gần đó và hai con mèo xấn bừa vào Tim Lửa. Chú nhảy qua tránh. Đó là Lông Tuyết đang quần thảo với một tên khác trong số bọn mèo tấn công. Bà nữ moi đang chiến đấu với tất cả sức mạnh của bộ tộc sao. Đây là lũ mèo đã bắt cóc những đứa con của bà. Mối căm hờn cháy bỏng trong mắt bà khi bà chiến đấu. Tim Lửa lùi lại - Lông Tuyết không cần sự giúp đỡ của chú. Một lúc sau tên chiến binh phiến loạn bị tống tiễn qua bức tường dương xỉ úa của trại, kêu thét ùm trời.
Lông Tuyết định đuổi theo hắn, nhưng Tim Lửa gọi bà lại. "Bà đã lưu lại những vết thương đủ để cho hắn nhớ đời rồi!" Bà nữ miu dừng kít lại bên bức tường dương xỉ và quay lại, hai bên sườn của bà căng lên, bộ lông trắng của bà bết máu kẻ thù.
Một tên chiến binh phiến loạn nữa chạy sạt qua Tim Lửa, kêu ré, và tiến thẳng đến bức tường trại. Chân Bụid đuổi theo hắn và vớt vát thêm được một cú cắn hung tợn trước khi để hắn lảo đảo chạy ra khỏi trại. Chỉ còn lại Sao Gãy và một chiến binh nữa thôi, Tim Lửa nghĩ.
Chân Cát vừa đè nghiến một tên chiến binh phiến loạn xuống đất. Tên mèo đang nằm bất động phía dưới cô nàng. Cẩn thận! Tim Lửa nghĩ, và nhớ lại cái mánh lới ưa thích của chú - để cho kẻ thù nghĩ rằng hắn đã thắng. Nhưng chân Cát không bị lừa. Khi tên mèo chồm dậy, cô đã sẵn sàng. Cô bật người lên rồi lại phập xuống, ghìm chắt móng vuốt vào tên chiến binh đúng lúc hắn lật ngửa lên, và dùng đôi chân sau cào tới tấp vào bụng hắn. Chỉ khi hắn kêu lên oe óe như một con mèo con thì cô mới để hắn đi. Tên mèo phiến loạn chạy như gió ra khỏi cổng trại, vẫn còn la thét thảm hại.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng quái đản rớt xuống. Những mèo bộ tộc Sấm đứng ngây như phỗng, nhìn trân trối vào những vết máu và lông vương vãi khắp trảng trống. Ngay chính giữa là xác của Mặt Vuốt Sắc.
Sao Gãy đâu? Tim Lửa hoảng hốt quay vòng quanh, đảo mắt khắp trại. Có thể nào hắn đã đột nhập vào nhà trẻ rồi chăng? chú định lao đến cái hang phủ mâm xôi thì một tiếng rú thê thiết vang lên từ hang của Nanh Vàng, xé tan bầu không khí. Tim Lửa bươn ào qua đường hầm dương xỉ. Chân Xỉ Than! Chú bay vào hang, nghĩ ngợi đến điều tồi tệ nhất, nhưng thay vào đó, chú thấy Sao Gãy đang nằm một đống dưới đất. Bà mèo lang y già đứng đạp lên hắn.
Đôi mắt của Sao Gãy nhắm nghiền, máu tuôn trào. Tim Lửa thấy hai bên sườn gã giật cục lên một cái, rồi không động cựa gì nữa. Căn cứ vào thân xác cứng đời của gã chiến binh phiến loạn, Tim Lửa nhận ra rằng Sao Gãy vừa mới mất đi một mạng.
Những móng vuốt của Nanh Vàng giường ra và nhuốm mòng óng ánh. Mặt bà nhăn nhúm lại, mắt bà đờ đẫn cả đi.
Đột nhiên, Sao Gãy hộc lên một tiếng và bắt đầu thở lại. Tim Lửa đợi cho Nanh Vàng chồm tới cắn một cú chí mạng nữa vào gã, nhưng bà chần chừ. Sao Gãy không ngồi dậy.
Tim Lửa chạy đến bên bà mèo lang y. "Đây là mạng cuối cùng của hắn phải không? Sao bà không kết liễu hắn đi?" chú giục gã. "Hắn đã giết cha mình, trục xuất bà khỏi bộ tộc và còn cố giết bà nữa."
"Đây không phải là mạng cuối cùng của hắn," bà meo, "mà ngay cả nếu như đó là mạng cuối dùng đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể nào giết hắn."
"Tại sao? Bộ tộc Sao sẽ biết ơn bà vì điều này." Tim Lửa không thể tin những lời nói của bà. Cái tên Sao Gãy vốn luôn khiến bà mèo già này phải xù lông lên phẫn nộ mà.
Nanh Vàng lê ánh mắt ra khỏi Sao Gãy và nhìn Tim Lửa. Đôi mắt bà dại đi với nỗi đau đớn và khi bà lẩm bẩm một cách ảo não. "Hắn là con trai tôi."
Tim Lửa cảm thấy như mặt đất trôi đi dưới chân mình. "Nhưng mèo lang y bị cấm có con mà," chú thốt lên.
"Tôi biết," Nanh Vàng trả lời. "Tôi không bao giờ định là sẽ có con. Nhưng rồi tôi yêu Sao Nứt." Giọng bà đong đầy nỗi xót xa. Thốt nhiên, Tim Lửa nhớ lại trận chiến cũ, khi Sao Gãy bị đuổi ra khỏi trại bộ tộc Bóng Tối. Trước lúc chuồn đi, gã tộc trưởng tàn bạo nói với Nanh Vàng rằng hắn đã giết cha mình, Nanh Vàng đã suy sụp hoàn toàn. Và bây giờ Tim Lửa mới hiểu lí do tại sao.
"Lứa đó tôi sinh được ba đứa con," Nanh Vàng tiếp. "Nhưng chỉ có Sao Gãy sống sót. Tôi đưa hắn cho một nữ miu bộ tộc Bóng Tối để nuôi nó lớn như con của bà ấy. Tôi nghĩ rằng, việc mất đi hai núm ruột của mình đã là sự trừng phạt từ bộ tộc Sao dành cho tôi vì phạm luật chiến binh rồi. Nhưng tôi đã lầm. Hình phạt của tôi không phải là hai đứa con đã chết đi. Mà chính là đứa con còn sống này đây!" Nanh Vàng nhìn vào thân thể đẫm máu của SaO Gãy một cách gớm ghiếc. "Giờ thì tôi không thể giết nó được. Tôi phải chấp nhận số phận của mình, như bộ tộc Sao muốn vậy."
Nanh Vàng loạng choạng, và Tim Lửa nghĩ bà sắp gục ngã đến nơi. Chú ép sát người mình vào hông bà để đỡ bà, khẽ nói. "Hắn có biết bà là mẹ hắn không?"
Nanh Vàng lác đầu.
Sao Gãy bắt đầu gào rống thảm thiết. "Ta không nhìn thấy gì cả!" Tim Lửa hoảng hồn nhận ra là đôi mắt của gã mèo phiến loạn bị rách đến nỗi không thể phục hồi được.
Tim Lửa thận trọng tiến lại gần hắn. Sao Gãy nằm im lìm. Tim Lửa thọc một chân trước vào hắn, và gã con trai của Nanh Vàng lại rên rỉ. "Đừng giết tôi," hắn rên. Tim Lửa giật lùi lại, cảm thấy rùng mình kinh hãi trước nỗi khiếp sợ của gã chiến binh.
Nanh Vàng hít một hơi thật sâu. "Để tôi khám cho hắn." Bà bước đến bên đứa con bị thương của mình, ngoạm gáy của hắn, và lôi hắn vào trong cái ổ mà Da Vá để lại.
Tim Lửa để cho bà đi. Chú muốn kiểm tra xem chân XỈ Than có ổn không. Chú chợt thấy một bóng đen di chuyển bên trong tảng đá nứt, nơi Nanh Vàng ngủ, "Chân Xỉ Than?" chú gọi.
Chân Xỉ Than thò đầu ra.
"Em ổn chứ?" Tim Lửa hỏi.
"Bọn mèo phiến loạn đi chưa?" cô bé khẽ hỏi.
"Rồi, trừ Sao Gãy. Hắn bị thương rất nặng. Nanh Vàng đang khám cho hắn." Chú chờ đợi phản ứng sửng sốt của chân Xỉ Than, nhưng cô bé chỉ chậm rãi lắc đầu và nhìn chằm chặp xuống đất.
"Em ổn chứ?" Tim Lửa lặp lại.
"Đáng lẽ em phải chiến đâu bên cạnh thầy." Giọng của chân Xỉ Than nghẹn lại vì xấu hổ.
"Em có thể bị giết chết đấy!"
"Chân Bụi cũng nói như vậy. Anh ấy bảo em phải đi trốn cùng lũ trẻ đi". Ánh mắt của cô mèo nhỏ lộ vẻ thất vọng tràn trề. "Nhưng em không sợ bị giết. Em sống như thế này thì tốt gì chứ? Em chỉ là gánh nặng cho bộ tộc thôi."
Một nỗi xót thương nhói đau trong Tim Lửa như bị kim đâm. Chú tìm lời để khích lệ cô bé, nhưng trước khi chú kịp nói, thì giọng the thé của Nanh Vàng đã vang lên từ phía đám dương xỉ úa.
"Chân Xỉ Than," bà gọi. "Lấy cho tôi một ít mạng nhện, nhanh lên!" Chân Xỉ Than quay đi tức khắc và biến mất trong tảng đá, loáng sau, đã trở ra với một chân cuốn đầy mạng nhện. Cố gắng nhanh hết sức, cô bé chập choạng bươn đến chỗ Nanh Vàng và đút nùi mạng nhện vào trong ổ.
"Bây giờ lấy cho tôi vài củ hoa chuông," Nanh Vàng ra lệnh.
Khi chân Xỉ Than khập khiễng trở về tảng đá nứt, Tim Lửa quay đi.. Chú chẳng làm được gì hơn ở đây. Chú phải đi xem coi những mèo còn lại của bộ tộc như thê snào rồi.
Hầu như không mèo nào dám đi vào trảng trống của trại. Tim Lửa bước thẳng đến chân Bụi và nói, "Nanh Vàng đang trị thương cho Sao Gãy. Chân Xỉ Than đang giúp đỡ bà." Chú không đếm xỉa tới tiếng thở gấp gáp, không tin nỗi của anh ta. "Đi ra canh gác hắn." Chân Bụi chạy đến đường hầm dương xỉ và biến mất vào bên trong.
Tim Lửa đến bên Vằn Xám. Anh chàng chiến binh lông xám vẫn đang nhìn trao tráo vào thi thể của Mặt Vuốt Sắc. "Cậu đã cứu sống mình," Tim Lửa khẽ khàng. "Cảm ơn nhé."
Vằn Xám ngước mắt nhìn Tim Lửa. "Mình có thể trao cả tính mạng mình cho cậu," cậu ta trả lời đơn giản.
Cảm thấy nghẹn ngào, Tim Lửa nhìn anh bạn của mình quay đi. Có lẽ tình bạn của họ vẫn chưa kết thúc mãi mãi,
Tiếng những bước chân rầm rập qua đường hầm kim tước đã cắt ngang dòng suy nghĩ của chú. Sao Xanh lao bổ vào trại, theo sau là Đuôi Dài và chân Lẹ. Tim Lửa cảm thấy đôi vai mình xuội xuống nhẹ nhõm khi nhìn thấy bóng dáng tộc trưởng của mình. Bà nhìn xung quanh trảng trống vấy máu, mắt mở to, cho đến khi ánh mắt bà dừng lại ở xác của Mặt Vuốt Sắc. "Sao Gãy tấn công?" bà meo.
Tim Lửa gật đầu.
"Hắn ta có chết không?"
Hắn đang ở chỗ Nanh Vàng," Tim Lửa trả lời, cố gượng thốt nên lời cho dù chú đã đuối sức lắm rồi. "Hắn bị thương... ở mắt."
"Những tên chiến binh phiến loạn khác đâu?"
"Chúng tôi đuổi chúng đi rồi."
"Có mèo nào trong bộ tộc chúng ta bị thương nghiêm trọng không?" Sao Xanh hỏi dồn, và nhìn quanh trảng trống lần nữa. Những con mèo lắc đầu. "Tốt," bà meo. "Chân Cát, chân Lẹ, mang cái xác này ra khỏi trại rồi đem chôn đi. Các mèo gia không cần phải có mặt. Không một tên bất lương nào xứng đáng được chôn cất theo đúng nghi lễ của bộ tộc Sao."
Chân Lẹ và chân Cát bắt đầu kéo lê Mặt Vuốt Sắc về phía đường hầm.
"Những mèo già có an toàn không?" Sao Xanh hỏi.
"Họ ở trong nhà trẻ," Tim Lửa nói với bà. Trong khi chú meo, thì cso tiếng xao động từ cái hang phủ đầy mâm xôi, và từ đó Đuôi Cộc xuất hiện, theo sau là bọn mèo con và những mèo già khác. Tim Lửa thấy bé Mây nhào ra và hớn hở chạy lon ton về phía Mặt Vện. Chị đón nó bằng một cú liếm nhanh, và đứa trẻ quay sang nhìn thi thể của Mặt Vuốt Sắc đung lúc nó biến mất vào đường hầm kim tước.
"Hắn chết rồi à?" bé Mây tò mò hỏi. "Con đi xem có được không?"
"Suỵt," Mặt Vện la, đoạn cuốn đuôi quanh nó. "Vuốt Cọp đâu?" Sao Xanh hỏi.
"Ông ấy dẫn một đoàn mèo đi tấn công đội tuần tra của bộ tộc Bóng Tối," Tim Lửa giải thích. "Chúng tôi tìm thấy những chiếc xương trong chuyến tuần tra của mình. Chúng có mùi của bộ tộc Bóng Tối, cho nên Vuốt Cọp quyết định tấn công. Tôi đã cử chân Diều Hâu đi ngăn ông ấy lại khi Nanh Vàng nhận ra mùi trên những chiếc xương là của Sao Gãy."
"Chân Diều Hâu?" Sao Xanh meo, nheo mắt lại. "Cho dù cậu ta có thể phải băng qua đường Sẩm Rền?"
"Tôi là chiến binh duy nhất còn lại trong trại. Không còn mèo nào khác để tôi có thể cử đi được."
Sao Xanh gật đầu, sự lo lắng trong mắt bà nhường chỗ cho sự thấu hiểu. "Anh không muốn bỏ trại không được canh gác, đúng không?" bà meo. "Anh làm tốt lắm, Tim Lửa à. Ta nghĩ là Sao Gãy muốn dụ tất cả các chiến binh của chúng ta ra khỏi trại. Ta cũng tìm thấy xương."
"Vằn Xám đã nói cho tôi biết." Tim Lửa nhìn quanh tìm anh bạn của mình, nhưng Vằn Xám đã biến mất tăm.
"Bảo Nanh Vàng đến chỗ ta khi bà ấy xogn việc với Sao Gãy," Sao Xanh ra lệnh. Bà dựng tai trước tiếng những bước chân ồn ã từ phía đường hầm kim tước. Vuốt Cọp chạy ào vào trại, tho sao là Bão Trắng và những mèo trong đội tập kích. Tim Lửa rướn cổ ra nhìn quanh quất tất cả các chiến binh cho đến lúc chú nhận thấy chân Diều Hâu, đi sau rốt. Chú lính nhỏ trẻ trông bộ hết cả hơi nhưng không bị thương tích gì. Tim Lửa thở phào nhẹ nhõm.
"Chân Diều Hâu có bắt kịp ông trước khi ông tìm thấy đội tuần tra không?" Sao Xanh hỏi, và bước về phía trợ thủ của mình.
"Chúng tôi còn chưa bào được lãnh địa của họ nữa," Vuốt Cọp trả lời. "chúng tôi chỉ mới định băng qua đường Sấm Rền." Mắt ông nheo lại. "Có phải Mặt Vuốt Sắc là mèo mà bọn họ đang chôn đó không?"
Sao Xanh gật đầu.
"Vậy là chân Diều Hâu nói đúng," ông thủ lĩnh trợ tá meo. "Sao Gãy đã âm mưu tấn công trại. Hắn cũng chết rồi à?"
"Không. Nanh Vàng đang chữa trị vết thương của hắn."
"Thật vậy chứ!" Lông Chuột kêu lên, liếc nhìn Gió Lốc bên cạnh cô.
Khuôn mặt của Vuốt Cọp tối sầm lại. "Chữa trị vết thương của hắn?" ông gầm gừ. "Chúng ta nên giết chết hắn đi, đừng lãng phí thời gian để trị cho hắn làm gì!"
"Chúng ta sẽ bàn việc này sau khi tôi nóii chuyện với Nanh Vàng", Sao Xanh điềm tĩnh meo.
"Bà có thể bàn việc đó với tôi ngay bây giờ, Sao Xanh". Nanh Vàng bước vào trảng trống, đầu bà rủ xuống vì mệt mỏi.
"Bà để Sao Gãy một mình à?" Vuốt Cọp ngao to, đôi mắt hổ phách của ông cháy rức lên.
Nanh Vàng ngẩng đầu lên nhìn ông chiến binh sẫm màu. "Chân Bụi đang canh gác hắn. Tôi đã cho hắn ăn hạt cây anh túc vì vậy hắn sẽ ngủ một lúc. Bây giờ Sao Gãy bị mù rồi, Vuốp Cọp. Chẳng cách nào hắn có thể trốn thoát được đâu. Hắn sẽ bị chết đói trong vòng một tuần, nếu một con cáo hay một đàn quạ không giết hắn trước."
"À, vậy thì dễ hơn," Vuốt Cọp cao giọng. "Chúng ta sẽ không phải tự tay giết gã. Chúng ta có thể để rừng tự xử gã."
Nanh Vàng quay sang Sao Xanh. "Chúng ta không thể để hắn chết được," bà meo.
"Tại sao?"
Tim Lửa nín thở khi chú theo dõi đôi mắt của tộc trưởng thoắt chuyển từ Nanh Vàng sang Vuốt Cọp, rồi ngược lại. Chú tự hỏi không biết Nanh Vàng có định nói cho SaO Xanh biết Sao Gãy là con trai bà không.
"Nếu làm thế thì chúng ta cũng chẳng tốt lành gì hơn hắn," Nanh Vàng bình thản trả lời.
Đuôi của Vuốt Cọp quật một cái giận dữ.
"Ông nghĩ sao, Bão Trắng?" Sao Xanh meo trước khi Vuốt Cọp có thể nói.
"Sẽ là gánh nặng cho bộ tộc nếu chúng ta cưu mang hắn," Bão Trắng trả lời một các trầm tư. "Nhưng Nanh Vàng nói đúng - nếu chúng ta tống hắn vào rừng, hoặc giết chết hắn không thương tiếc, thì bộ tộc Sao sẽ biết rằng chúng ta cũng hạ mình xuống bằng hắn mà thôi."
Độc Nhãn bước tới trước. "Sao Xanh," bà meo bằng giọng nói khều khào già nua của mình. "Trong quá khứ, thỉnh thoảng chúng ta cũng giữ tù binh nhiều mùa trăng liền. Chúng ta có thể lặp lại điều đó." Tim Lửa nhớ lại rằng chính bản thân Nanh Vàng cũng từng là một mèo tù binh khi bà mới đến trại. Chú đợi bà mèo lang y nhắc lại cho Sao XAnh nhớ về chuyện này, nhưng bà chẳng nói gì.
"Vậy là bà thật sự nghĩ đến việc giữ tên lừa đảo này ở lại trại của chúng ta?" đôi mắt của Vuốt Cọp long lên sòng sọc khi ông phản đối tộc trưởng của mình. Cảm thấy bứt rứt trong lòng, Tim Lửa không thể không đồng ý với những lời nói của ông chiến binh sậm màu. Ý nghĩ phải giết chết Sao Gãy khiến chú kinh hoàng - chú biết rõ hơn mọi mèo rằng điều đó có ý nghĩa gì đối với Nanh Vàng - nhưng Sao Gãy là môt kẻ thù đáng sợ, ngay cả khi hắn không còn thấy đường nữa. Giữ hắn lại trong trại tất sẽ khó khăn và nguy hiểm cho tất cả các thành viên của trại.
"Hắn bị mù thật chứ?" sao Xanh hỏi Nanh Vàng.
"Thật."
"Hắn có vết thương nào không?"
Lần này Tim Lửa trả lời. "Tôi đã cào hắn mạnh khủng khiếp", chú thú nhận. Chú mình qua Nanh Vàng và thấy nhẹ nhõm khi bà mèo gật đầu, đủ để cho chú biết là bà tha thứ cho chú về việc làm bị thương con trai bà.
"Phải mất bao lâu để bình phục chúng?" Sao Xanh hỏi.
"Khoảng một mùa trăng," Nanh Vàng trả lời.
"Vậy bà có thể chăm sóc hắn cho đến lúc đó. Sau đấy chúng ta sẽ bàn bạc về tương lai của hắn. Và kể từ lúc này trở đi, hắn sẽ được biết đến là Đuôi Gãy, không phải là Sao Gãy. Chúng ta không thể lấy đi những mạng sống mà bộ tộc Sao đã ban cho hắn, nhưng mèo này không còn là tộc trưởng nữa." Sao Xanh nhìn Vuốt Cọp dò hỏi. Đuôi ông ta quất lia lịa, nhưng không nói gì.
"Sự việc đã được quyết định," Sao Xanh meo. "Hắn ở lại đây".