hấy tôi vào, thám tử Poirot hỏi ngay:
Anh bạn trẻ đã về rồi đấy ư?
Rồi ông gài mảnh bìa đánh dấu vào chỗ trang sách đang đọc dở. Lần này trước mặt ông là một tách sô cô la nóng. Các thức uống của ông ta đúng là tầm thường. May mà ông không mời tôi.
Kết quả mỹ mãn chứ, anh bạn trẻ?
Hiện nay tôi chưa biết gì hết,
Tôi chậm chạp đáp.
Vậy ư?
Tôi làm tròn nhiệm vụ được giao, nhưng không tìm thấy gã. Thậm chí chính tôi cũng không hiểu nhiệm vụ của tôi là tìm gì? Những thông tin hay một cái xác chết?
Nhân chuyện xác chết,- ông Poirot nói.- Tôi đã đọc biên bản cuộc thẩm vấn ở thị trấn Crowdean. Giết người có chủ định, do một hoặc nhiều kẻ vô danh. Và cuối cùng người ta đã tìm ra được tung tích của nạn nhân của anh bạn rồi.
Tôi gật đầu:
Vâng, y là Harry Castleton.
Do vợ cũ nhận diện. Anh bạn trẻ đã về thị trấn Crowdean rồi à?
Thưa ông Poirot, chưa. Tôi định mai. Sau đấy, tôi sẽ kể lại ông nghe tất cả những gì anh bạn thanh tra Hardcastle của tôi kể cho tôi về cái bà Merlina Rival kia. Xin hứa là như thế.
Thám tử Poirot làm một cử chỉ, tỏ ý từ chối.
Vô ích!
Nghĩa là ông đã biết hết, không cần ai nói gì với ông?
Không phải thế, nhưng tôi không quan tâm đến bà ta.
Tại sao? Tôi không còn hiểu ra sao nữa? Tại sao ông không cần quan tâm đến bà ta, vợ của nạn nhân?
Ta nên chú ý đến những nét chính yếu đã. Tốt hơn là anh bạn trẻ hãy kể tôi nghe thêm về cô gái Edna Brent, cái cô bị thắt cổ chết trong trạm điện thoại công cộng ấy.
Về cô ấy thì tôi đã kể hết với ông rồi.
Poirot nói giọng trách móc:
Nghĩa là anh bạn trẻ không biết gì hơn nữa về cô gái ấy? Ngoài việc cô ta là một cô gái hiền lành, đánh gẫy chiếc gót giầy do bước lên nắp cống? Mà cái cống ấy nằm ở chỗ nào nhỉ?
Tôi làm sao biết được nó ở đâu, thưa ông Poirot?
Chỉ cần hỏi là biết thôi. Anh bạn trẻ ạ, muốn thu thập thông tin, chỉ có một cách, đó là đặt câu hỏi, và làm sao để đó là những câu hỏi khôn ngoan.
Tôi tự ái:
Nếu vậy thì có lẽ nên mời ông đến thị trấn Crowdean, tự ông đề ra những câu hỏi.
Hiện giờ thì không được rồi. Tuần sau, người ta tổ chức một đợt bán những bản thảo cực kỳ quý giá...
Vẫn thú say mê sưu tầm sách của ông?
Đúng thế. Mà bây giờ tôi còn say mê hơn ngày trước.
Và thế là ông thao thao kể ra một loạt tác giả truyện hình sự thời cổ. Để khỏi phải nghe cả một bản danh sách đáng ngán ấy, tôi viện cớ có công việc cấp bách, cáo từ ông.
Tôi ngồi trên bậc thềm nhà thanh tra Hardcastle đợi ông. Thấy ông về, tôi đứng lên trong làn ánh sáng đã tàn của buổi chiều muộn.
Chào Colin! Cậu đấy à? Lại một lần nữa, cậu từ trên trời rơi xuống!
Lấy chùm chìa khóa ra mở cửa, ông mời tôi vào trước. Mời tôi ngồi xong, ông đem thức uống ra cho tôi.
Thanh tra Hardcastle nói ngay:
Công việc bắt đầu khởi động rồi. Đã tìm ra được lai lịch nạn nhân!
Mình biết rồi, đã đọc thấy trên báo. Còn về mấy chiếc đồng hồ, có thêm thông tin gì mới chưa?
Bà Rival không biết gì về chúng. Và mình tin bà ta không nói dối. Nhưng bây giờ bọn mình biết được chúng ở đâu ra: chúng được mua ngoài chợ trời Portobello. Cậu biết đấy, các tối Thứ bảy, việc mua bán diễn ra tấp nập. Người bán chứng cho biết một phụ nữ Hoa Kỳ đã mua chúng, nhưng theo mình thì anh ta chẳng biết gì hơn mình.
Cả chiếc đồng hồ nhỏ có dòng chữ mạ vàng “Rosemary”, chiếc đồng hồ bị mất ấy?
Riêng về chiếc ấy thì chưa thấy có thông tin nào,- Thanh tra Hardcastle đáp:
Riêng tôi, qua câu trả lời đó, tôi đã hiểu anh bạn thanh tra của tôi nghĩ gì về chiếc đồng hồ đó.