Mẹ, mẹ ơi! Mẹ ở đâu vậy?
Chris và tôi chậm chạp bước tới ngập ngừng ôm mẹ. Đứa nào cũng nghĩ mẹ đã đi hàng chục tuần chứ không chỉ một ngày thứ tư, nhưng mẹ tượng trưng cho hy vọng của chúng tôi, sự tin tưởng của chúng tôi, sợi dây kết nối chúng tôi với thế giới bên ngoài.
Chúng tôi có hôn mẹ nhiều quá không? Chúng tôi có sốt ruột hay vội vã bám lấy mẹ khiến mẹ nhăn mặt vì đau đớn, hay vì nghĩa vụ? Trong lúc những giọt nước mắt lặng lẽ chầm chậm lăn xuống gò má tái nhợt của mẹ, tôi nghĩ mẹ khóc vì cảm thấy chua xót cho chúng tôi. Khi chúng tôi ngồi xuống, tất cả đều muốn ngồi sát mẹ trên một chiếc giường lớn. Mẹ đặt hai đứa em vào lòng để Chris và tôi có thể cuộn tròn bên cạnh mẹ. Mẹ nhìn và khen sự sạch sẽ của chúng tôi và mỉm cười vì tôi đã buộc tóc cho Carrie bằng một dải ruy băng xanh hợp với những đường viền xanh trên váy nó. Mẹ hỏi, giọng mẹ khản đặc, dường như bị cảm lạnh hoặc bị khản tiếng.
Nào, bây giờ các con nói thật với mẹ đi, ngày hôm nay đối với các con như thế nào?
Khuôn mặt phúng phính của Cory phụng phịu, tỏ vẻ không bằng lòng, ngầm nói rằng ngày hôm nay của nó trôi qua không hề tốt một chút nào. Carrie thể hiện vẻ thương tổn không nói được của Cory thành lời.
Chị Cathy và anh Chris thật ích kỷ - Nó kêu lên, và đó không phải là tiếng líu lo ngọt ngào – Anh chị ấy bắt chúng con ở nhà cả ngày. Chúng con không thích ở trong nhà. Chúng con không thích cái chỗ to đùng bẩn thỉu mà anh chị ấy bảo là đẹp. Mẹ ơi, chỗ đó không đẹp.
Với vẻ phiền muộn và đau đớn, mẹ cố dỗ dành Carrie, nói với hai đứa sinh đôi là bây giờ mọi chuyện đã thay đổi và chúng phải nghĩ đến anh trai và chị gái của chúng và nghĩ họ là bố mẹ để vâng lời.
Không! Không! – Carrie rít lên mặt đỏ tía vì giận dữ hơn – Chúng con ghét nơi này! Chúng con muốn khu vườn cơ, ở đây tối lắm. Chúng con không muốn anh Chris và chị Cathy. Mẹ ơi, chúng con muốn mẹ. Đưa chúng con về nhà! Đưa chúng con ra khỏi đây!
Carrie đấm mẹ, đấm tôi, đấm Chris, gào lên rằng nó mới muốn về nhà làm sao. Mẹ ngồi bất lực, dường như không nghe, và không biết giải quyết tình huống này với một đứa bé năm tuổi. Mẹ càng tỏ ra không nghe thấy thì Carrie càng gào to hơn. Tôi bịt tai lại.
Corrine – bà ngoại ra lệnh – Cô làm cho đứa bé này ngừng kêu ngay lập tức!
Tôi biết, khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng sắt đá của bà ngoại, rằng bà biết chính xác phải làm thế nào khiến Carrie im miệng tức thì.
Tuy nhiên Cory ngồi trong lòng ẹm mắt mở to kh ngước lên nhìn bà ngoại, người dang đe doạ cô chị song sinh của nó, nó nhảy tót xuống khỏi lòng mẹ và đến đứng trước mặt bà ngoại. Còn Carrie đứng giang rộng chân, đầu ngả ra sau, miệng há rộng và nó thực sự bắt đầu trình diễn. Giống như một ngôi sao opera dành nỗ lực lớn nhất cho đoạn cuối một vở nhạc kịch lớn, những tiếng kêu trước đó của nó dường như là tiếng mèo con khẽ kêu meo meo. Còn bây giờ thì nó là một con cọp đang điên cuồng gào thét.
Ôi, tôi thật kinh hoàng và sợ hãi trước việc xảy ra tiếp theo. Bà ngoại tóm tóc Carrie, nhấc nó lên. Nhanh như một con mèo, Cory xông tới chỗ bà ngoại. Nhanh như chớp mắt, nó chạy tới cắn vào chân bà. Tôi rúm người lại, biết rằng giờ tất cả chúng tôi phải chịu trận đây. Bà nhìn xuống Cory và đá phăng nó ra như đá một chú chó nhỏ quẩn chân. Nhưng vết cắn đã khiến bà thả Carrie ra. Nó rơi bịch xuống sàn, vội nhào tới chân bà, dùng chân đạp vào cẳng chân bà.
Không chịu kém cô chị, Cory giơ chiếc chân đi giày nhỏ màu trắng của nó lên rồi đá vào ống chân bà với sức mạnh nhất mà nó có thể có.
Trong lúc đó Carrie chạy trốn tới một góc phòng nấp và gào to như nữ thần báo tử của Irish bị thiêu trong ngọn lửa.
Ôi! Đó là một cảnh đáng nhớ và đáng ghi tâm.
Cho tới giờ Corry không hề nói một lời nào hay thốt ra bất cứ tiếng kêu nào vì cách làm của nó là im lặng và cương quyết. Nhưng không ai được làm đau hay đe doạ cô chị sinh đôi của nó, thậm chí rằng "không ai" đó cao gần một mét tám, nặng gần một tạ. Còn Cory thì lại rất bé so với tuổi của nó.
Nếu Cory không thích chuyện xảy ra với Carrie hoặc sự đe doạ đối với nó thì bà ngoại cũng không thích chuyện tương tự xảy ra đối với mình. Bà nhìn xuống khuôn mặt nhỏ giận dữ và thách thức của Cory. Bà đợi nó co rúm lại, nhìn thấy khuôn mặt nó rúm ró và vẻ bất chấp trong đôi mắt xanh của nó. Nhưng Cory vẫn đứng quả quyết trước mặt bà, thách thức bà làm điều tồi tệ nhất. Cặp môi mỏng dính và nhợt nhạt của bà mím chặt lại thành một đường kẻ mỏng và cong queo.
Rồi bà giơ bàn tay ra, bàn tay to, nặng nề, lấp lánh những chiếc nhẫn kim cương. Cory không chùn bước, phản ứng của nó trước sự đe doạ này chỉ là vẻ mặt rúm ró hơn khi hai bàn tay bé nhỏ nắm lại thành nắm đấm giơ lên theo kiểu một võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp.
Chao ơi! Nó nghĩ mình có thể đánh nhau với bà ngoại và chiến thắng ư? Tôi nghe thấy mẹ gọi tên Cory nhưng giọng mẹ tắc nghẹn lại chỉ thành một tiếng thì thầm.
Giờ đã quyết định được là mình phải làm gì, bà ngoại giơ tay tát vào khuôn mặt tròn thách thức của Cory mạnh đến nỗi nó loạng choạng! Nó lảo đảo lùi lại và ngã phịch xuống sàn nhà rồi nhanh như chớp, nó lại chồm lên để xem xét khả năng có nên tấn công vào khối đá tảng đáng ghét này nữa không. Sự do dự của nó thật đáng thương. Nó ngập ngừng, suy nghĩ, và rồi lý trí đã chiến thắng cơn giận dữ. Nó lao vào góc nơi Carrie đang chúi người ở đó, nửa bò nửa chạy và rồi đưa tay choàng lấy Carrie, chúng khuỵu xuống, ôm lấy nhau, má tì vào nhau và nó hoà cùng với tiếng gào của Carrie.
Ngồi cạnh tôi, Chris lẩm bẩm một điều gì đó nghe như một lời cầu nguyện.
Corrine, chúng là con cô, bảo chúng im đi! Ngay lập tức!
Tuy nhiên, một khi hai đứa trẻ sinh đôi này bắt đầu gào thì khó có thể bắt chúng nín được. Lý lẽ chẳng bao giờ lọt được vào tai chúng. Chúng chỉ nghe thấy được nỗi khiếp sợ của chúng và giống như những đồ chơi lên dây cót, chúng chỉ ngừng chạy khi hết dây cót mà thôi!
Khi bố còn sống bố biết cách làm thế nào để giải quyết những tình huống giống như thế này, bố thường xách chúng như xách những bao ngũ cốc, mỗi đứa một tay, và đưa chúng về phòng, nghiêm khắc ra lệnh cho chúng phải im ngay nếu không thì phải ở trong phòng đến khi nào nín, không được xem tivi, không được chơi đồ chơi, chẳng có bất cứ thứ gì. Không có bất kỳ khán giả nào chứng kiến sự kháng cự hoặc nghe tiếng la hét ầm ĩ của chúng, nên những tiếng kêu la của chúng hiếm khi kéo dài quá mấy phút sau khi cánh cửa phòng được đóng lại. Rồi chúng sẽ ngoan ngoãn, yên lặng, phụng phịu và sẽ rúc vào lòng bố và thỏ thẻ "Chúng con xin lỗi".
Nhưng bố đã mất rồi. chẳng có một căn phòng ngủ cách xa một quãng để chúng có thể nguôi khóc được. Căn phòng duy nhất này là lâu đài của chúng tôi và ở đây, hai đứa em sinh đôi khiến những khán giả bị giam cầm của chúng phải chứng kiến một cách đau đớn. Chúng tiếp tục la khóc cho đến khi khuôn mặt chuyển từ đỏ sang tía rồi tím tái. Cặp mắt xanh của chúng thành đờ đẫn và không tập trung từ nỗ lực kết hợp của cả hai đứa. Ồ, đó là một màn trình diễn lớn và là một màn trình diễn liều mạng.
Hiển nhiên là từ nãy đến giờ bà ngoại bị thôi miên với màn trình diễn này. Rồi bà được giải thoát màn phù phép này. Bà tỉnh táo lại. Bà tiến một cách có chủ đích tới góc phòng nhỏ nơi hai đứa sinh đôi đang co rúm. Bà cúi xuống tóm gáy hai đứa trẻ đang la hét nhấc lên một cách tàn nhẫn. Bà giơ chúng ra xa vì chúng đấm đá, la hét, cố gắng một cách vô ích để đánh kẻ đã gây ra nỗi thống khổ của chúng. Hai đứa em bị kéo giật trước mắt mẹ chúng tôi. Rồi chúng bị quẳng xuống sàn, bị ném như những thứ rác mà người ta không muốn có. Bằng giọng to, lạnh lùng át những tiếng kêu la của chúng, bà ngoại nói một cách bình thản:
Ta sẽ quật cả hai đứa nếu các người không ngừng la hét ngay!
Hình phạt vô nhân đạo này cộng với sự lạnh lùng trong lời đe doạ đã khiến hai đứa nhỏ tin và cả tôi cũng tin rằng bà ngoại sẽ làm đúng điều mình đã nói. Ngạc nhiên và sợ hãi, hai đứa ngước lên nhìn bà, miệng chúng há to, những tiếng kêu la của chúng bị tắc nghẹn lại. Thật đau đớn khi thấy chúng bị đối xử một cách tàn tệ như vậy, như thể bà chẳng quan tâm nếu những chiếc xương yếu ớt của chúng bị gẫy hay thân hình non nớt của chúng bị thâm tím. Bà nhấc chúng lên trước mặt tất cả chúng tôi. Rồi bà quay sang công kích mẹ.
Corrine, tôi không muốn cảnh đáng ghét này lặp lại một lần nữa. Chắc chắn những đứa con của cô là hư đốn, quá được nuông chiều và rất cần những bài học về kỷ luật và tuân lệnh. Không đứa trẻ nào sống dưới mái nhà này được phép không nghe lời, la hét hoặc tỏ vẻ kháng cự. Nhìn đó! Chúng sẽ nói khi được phép nói. Chúng phải tuân lệnh tôi ngay lập tức. Giờ hãy cởi áo ra, con gái, và cho những kẻ bất tuân lệnh này thấy việc trừng phạt trong ngôi nhà này được thực hiện như thế nào!
Mẹ đứng lên. Mẹ dường như rúm ró nhỏ bé hơn dù đi giày cao gót và mặt mẹ trắng bệch ra.
Không – mẹ thở mạnh – Giờ điều đó không cần thiết. Mẹ thấy đấy, hai đứa trẻ thôi không la khóc nữa…giờ chúng nghe lời rồi mà.
Mặt bà trở nên khắc nghiệt.
Corrine, cô không nghe lời ư? Khi tôi bảo cô làm gì, cô phải làm ngay mà không được hỏi han gì! Và làm ngay lập tức! Nhìn vào cái đồ mà cô đã nuôi dậy đó, những đứa trẻ con yếu ớt, hư đốn, không nghe lời, tất cả bốn đứa đó. Chúng nghĩ chúng có thể kêu la để có thứ chúng muốn. Kêu la không giúp gì cho chúng ở đây được đâu. Chúng phải biết rằng sẽ không có sự thương xót cho những kẻ không nghe lời và vi phạm các quy tắc của tôi. Cô phải biết điều đó, Corrine. Tôi đã bao giờ tỏ ra thương xót với cô chưa? Thậm chí cả trước khi cô phản bội chúng tôi, tôi đã bao giờ để khuôn mặt xinh đẹp và cách thức lừa bịp của cô đánh lừa chưa? Ồ, tôi nhớ là khi đó cha cô rất yêu cô và sẵn sàng chống lại tôi để bảo vệ cô. Nhưng những ngày đó đã qua rồi. Cô đã chứng tỏ cho ông ấy thấy cô đúng là cái đồ như tôi đã nói về cô, đồ rác rưởi lừa đảo!
Bà quay sang chiếu cặp mắt lạnh lùng tàn nhẫn vào Chris và tôi.
Corrine, các con cô cần một bài học thực tế. Khi chúng thấy chuyện gì đã xảy ra với mẹ chúng, thì chúng sẽ không hề nghi ngờ gì về điều có thể xảy ra với chúng.
Tôi thấy mẹ đứng thẳng người lên, ngẩng mặt một cách dũng cảm, đương đầu với bà ngoại to lớn, cao hơn mẹ ít nhất là mười phân và nặng hơn rất nhiều.
nếu mẹ thô bạo với các con của con – Mẹ run run nói – Con sẽ đưa chúng ra khỏi ngôi nhà này ngay đêm nay và mẹ sẽ không bao giờ thấy chúng hoặc con nữa! – mẹ nói điều này một cách thách thức, ngẩng khuôn mặt đẹp lên và nhìn chằm chằm vẻ cương quyết vào người phụ nữ to lớn là mẹ ruột mình.
Một nụ cười he hé lạnh lùng của bà đáp lại sự thách thức của mẹ. Không. Đó không phải là một nụ cười, đó là cái nhếch mép khinh bỉ.
Mang chúng đi ngay tối nay, ngay bây giờ đi! Cả cô đi luôn đi, Corrine! Nếu tôi không bao giờ gặp lại các con cô và nghe tin về cô, cô nghĩ là tôi quan tâm ư?
Cặp mắt xanh của mẹ các búp bê Dresden thách thức với những lời nói cứng rắn này trong khi tất cả bốn đứa chúng tôi quan sát. Trong lòng chúng tôi reo lên vì vui sướng. Mẹ sắp đưa chúng tôi ra khỏi đây. Chúng tôi sắp rời khỏi đây. Tạm biệt căn phòng. Tạm biệt tầng áp mái. Tạm biệt tất cả những triệu đô la mà tôi không hề muốn chút nào. Nhưng khi tôi nhìn, khi tôi chờ đợi mẹ quay gót và tiến tới tủ quần áo lấy những chiếc va li của chúng tôi, tôi thấy một thứ gì đó thay vì vẻ quý phái và cao ngạo trong sự suy sụp của mẹ. Mắt mẹ hạ xuống một cách cam chịu và mẹ từ từ cúi đầu che vẻ mặt của mình.
Tôi run rẩy và rùng mình khi thấy cái nhếch mép của bà trở thành một nụ cười hung ác vì đã giành chiến thắng. Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Trái tim tôi gào lên. Đừng để bà làm điều này đối với mẹ!
Nào Corrine, cởi áo ra!
Chậm chạp ngần ngừ, khuôn mặt trắng bệch như một xác chết, mẹ quay quanh, chìa lưng ra, run lẩy bẩy. Tay mẹ giơ lên cứng đờ. Mẹ cởi từng chiếc khuy áo một cách khó khăn. Mẹ cẩn thận tháo chiếc áo để lộ chiếc lưng ra.
Dưới chiếc áo blouse mẹ không mặc đồ lót và quá dễ dàng hiểu tại sao. Tôi nghe thấy Chris thở mạnh. Còn Carrie và Cory chắc đã nhìn thấy vì những tiếng thút thít của chúng lọt vào tai tôi. Giờ tôi biết tại sao mẹ lại bước vào phòng một cách cứng đờ, mắt đỏ vì khóc, dù thường ngày mẹ đi lại rất duyên dáng.
Lưng mẹ lằn những vết đỏ sưng tấy từ cổ xuống thắt lưng. Một số vết lằn xây xước máu. Hầu như không có chỗ trống nào giữa những vết lằn gớm ghiếc.
Vô cảm, không để tâm, bất chấp tình cảm của chúng tôi hay của mẹ chúng tôi, bà ngoại ban ra những chỉ dẫn mới:
Nhìn kỹ đi, lũ trẻ. Hãy biết rằng những vết roi này xuống tới tận gót chân mẹ các ngươi. Ba mươi ba roi, mỗi roi cho một năm cuộc đời mẹ các ngươi. Và thêm mười lăm roi cho những năm mẹ các ngươi sống trong tội lỗi với cha các ngươi. Ông ngoại các ngươi là người đề ra hình phạt này nhưng ta là người sử dụng cây roi. Tội ác của mẹ các ngươi là chống lại Chúa trời và các quy tắc đạo đức xã hội. Tội lỗi của mẹ các ngươi là một cuộc hôn nhân tội lỗi, báng bổ thánh thần. Cuộc hôn nhân đó là một điều ghê tởm trong con mắt Chúa trời. Và thế vẫn chưa đủ, chúng còn có con nữa, những bốn đứa con. Những đứa con là dòng giống ma quỷ. Những đứa trẻ xấu xa từ lúc chúng được phôi thai.
Tôi nhìn vào những vết toạc và những làn roi rớm máu trên lưng mẹ và từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi cảm thấy căm giận như lúc này. Bà ngoại nhìn tôi như thể đoán được những gì tôi cảm thấy. Có lẽ cặp mắt tôi như tấm gương bộc lộ tất cả những ý nghĩ về sự trả thù mà tôi cố che giấu và thề một ngày nào đó sè bộc lộ ra. Có lẽ bà ngoại thấy một điều gì đó đầy căm thù trong trí óc tôi vì những lời tiếp theo của bà nhắm thẳng vào tôi, dù bà dùng từ "bọn trẻ".
Bọn trẻ thấy đấy, căn nhà này có thể cứng rắn và nghiêm khắc đối với những kẻ không tuân lệnh và vi phạm các quy tắc của chúng ta. Chúng ta sẽ phát nhỏ giọt thức ăn, đồ uống và chỗ ở nhưngkg bao giờ tốt bụng, thông cảm hay thương yêu. Các người không thể cảm thấy bất cứ điều gì ngoài sự khiếp sở đối với những thứ không lành mạnh. Hãy tuân theo các quy tắc của ta. Và các người sẽ không phải chịu những ngọn roi của ta cũng như không bị lấy đi những thứ cần thiết. nếu dám không tuân lệnh ta, các người sẽ sớm biết được tất cả những gì ta có thể làm đối với các người, và tất cả những gì ta có thể lấy khỏi các người! – bà quay người nhìn từng đứa chúng tôi.
Phải, tối hôm đó bà đã muốn chúng tôi bị huỷ hoại, khi chúng tôi còn nhỏ, ngây thơ, tin tưởng, chỉ biết đến phần ngọt ngào nhất của cuộc đời, bà muốn làm thui chột tâm hồn chúng tôi, khiến chúng tôi tầm thường và cằn cỗi, có lẽ sẽ không bao giờ có thể cảm thấy tự hào được nữa.
Nhưng bà không hiểu chúng tôi.
Sẽ không một ai có thể khiến tôi ghét bố hay mẹ. Sẽ không ai có quyền về cuộc sống hay cái chết đối với tôi, không phải trong khi tôi đang sống sót và có thể tranh đấu tiếp.
Tôi liếc nhìn Chris. Anh ấy cũng đang chăm chú nhìn bà. Cặp mắt anh ấy lướt qua người bà từ trên xuống dưới, suy nghĩ về mối nguy hại mà anh ấy có thể phải chịu nếu đánh nhau với bà. Nhưng anh ấy chỉ mới mười bốn tuổi. Anh ấy phải lớn lên thành một người đàn ông trước khi có thể khuất phục được những người như bà. Tay anh ấy vẫn nắm lại thành nắm đấm, giữ chặt bên sườn. Sự kiềm chế khiến miệng anh ấy mím chặt thành một đường mỏng dính và khắc nghiệt như môi bà ngoại. Chỉ có đôi mắt anh ấy lạnh lùng như một viên đá xanh.
Trong tất cả chúng tôi thì anh ấy yêu mẹ nhất. Anh ấy đặt mẹ lên trên bệ cao tôn sùng, coi mẹ như một người thương yêu nhất, ngọt ngào nhất, vị thánh sống thấu hiểu nhất. Anh ấy đã nói với tôi rằng khi lớn, anh ấy sẽ cưới một người phụ nữ giống mẹ. Nhưng bây giờ anh ấy chỉ có thể trừng trừng nhìn bà ngoại mà thôi. Anh ấy còn quá nhỏ để có thể làm bất cứ việc gì.
Bà ngoại ném cho chúng tôi một cái nhìn coi thường rất lâu. Rồi bà nhét chìa khóa cửa vào tya mẹ và rồi khỏi căn phòng.
Một câu hỏi treo lơ lửng trên tất cả những câu hỏi khác.
Tại sao? Tại sao chúng tôi được đưa tới ngôi nhà này?
Đây không phải là một bến cảng an toàn, không phải một nơi tị nạn, không phải là một nơi trú ẩn. chắc chắn mẹ phải biết chuyện gì sẽ xảy ra, vậy mà, mẹ vẫn dẫn chúng tôi tới đây vào cái đêm tối tăm đó. Tại sao?