Và khi mẹ bước đi, những tà vải the bay lượn như những đôi cánh, lần đấy mẹ dẫn chúng tôi ra khỏi nơi tối tăm cách biệt này. Chúng tôi bám sát theo đôi giày cao gót màu sáng bạc c mẹ xuống những hành lang tối và rộng của khu nhà phía Bắc. Mẹ thì thầm:
Có một chỗ mà khi bé mẹ thường trốn để xem những bữa tiệc dành cho người lớn mà ông bà ngọai không biết. Chỗ đó hai con trốn thì chật, nhưng đó là nơi duy nhất các con có thể nấp mà vẫn xem được. bây giờ các con phải hứa lại một lần nữa là phải giữ im lặng, và nếu buồn ngủ thì các con hãy lặng lẽ trở về phòng, và nhớ đường về phòng như thế nào – mẹ bảo chúng tôi không được xem quá một giờ, vì hai em sẽ sợ hãi khi thức dậy thấy chỉ có mình chúng. Rồi, có thể, chúng muốn đi ra hành lang, tìm chúng tôi và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng làm như vậy.
Chúng tôi bí mật nấp dưới một chiếc bàn lớn có những cánh cửa ngăn bên dưới. thật bất tiện và ngột ngạt, nhưng chúng tôi có thể nhìn qua cửa ngăn mắt lưới nhỏ ở phía sau.
Mẹ lẳng lặng bỏ đi.
Xa xa phía dưới chúng tôi là một căn phòng khổng lồ được thắp sáng rực rỡ với những ngọn nến được gắn vào những chùm đèn của ba cây đèn nến khổng lồ làm bằng vàng và pha lê treo trên trần nhà tít trên cao, chúng tôi không thể thấy chúng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy có nhiều nến được thắp cùng một lúc như vậy. Mùi nến, những ánh sáng nhảy nhót lấp lánh phản chiếu trên những lăng trụ, các đồ trang sức lóng lánh mà các quý bà quý cô đeo, biến nó thành một cảnh tượng trong mơ, không, phải hơn thế, giống như một bộ phim vậy, rõ nét, hiển hiện, một phòng khiêu vũ nơi nàng Lọ Lem và hoàng tử có thể khiêu vũ. Hàng trăm con người ăn vận sang trọng đi đi lại lại, nói nói, cười cười. Và ở tít một góc phòng sừng sững một cây giáng sinh ngoài sức tưởng tượng. chắc chắn nó phải cao hơn sáu mét và toàn thân lấp lánh với hàng nghìn ngọn đèn vàng chiếu vào những vật trang trí màu sắc rực rỡ và làm cho bạn hoa mắt.
Hàng tá người phục vụ vận đồng phục đỏ đen chạy ra chạy vào phòng khiêu vũ mang theo những chiếc khay bạc chất ngất những đồ ăn sang trọng và họ đặt những đồ ăn đó lên những chiếc bàn dài nơi một đài phun nước lớn bằng pha lê đang phun một thứ nước màu hổ phách vào một chiếc bồn bằng bạc. Rất nhiều quý ông và quý bà bước tới cầm những chiếc ly có chân và hứng chất lỏng lấp lánh đó. Còn hai chiếc bồn bạc chạm khắc và những chiếc tách nhỏ hợp bộ, hai chiếc bồn đó lớn tới mức đủ để cho một đứa bé vẫy vùng. Thật đẹp đẽ, huy hoàng, vui nhộn, hồ hởi…và thật tốt để biết rằng cuộc sống hạnh phúc vẫn diễn ra bên ngoài cánh cửa bị khoá kín của chúng tôi.
Cathy – Chris thì thầm bên tai tôi – Anh sẽ bán linh hồn của cho quỷ đê được nhấp một ngụm từ đài phun bằng bạc và pha lê kia.
Giống y hệt suy nghĩ của tôi!
Chưa bao giờ tôi cảm thấy đói, khát và bị tước đoạt như vậy! Nhưng cả hai chúng tôi vẫn bị lôi cuốn, say mê và loá mắt bởi tất cả những sự huy hoàng mà sự giàu có vô cùng có thể mua được làm kiểu hoa văn khảm và được đánh bóng sáng như gương phản chiếu. Những chiếc gương lớn khung vàng được gắn trên tường phản chiếu hình ảnh các cặp khiêu vũ rõ nét đến nỗi bạn khó có thể nói đâu là người thật, đâu là người trong gương. Rất nhiều ghế và sofa xếp dọc theo tường có khung màu vàng và chỗ ngồi, lưng ghế được bọc bằng nhung đỏ và gấm thêu kim tuyến trắng. Tất nhiên những chiếc ghế kiểu Pháp, chúng hẳn phải thuộc thời Louis XIV hay XV.
Chris và tôi chăm chú nhìn những cặp đẹp nhất và trẻ nhất. Chúng tôi bình phẩm về quần áo, kiểu tóc của họ và đoán xem giữa họ có mối quan hệ gì. Nhưng phần lớn thời gian chúng tôi quan sát mẹ. Hầu như mẹ chỉ nhảy với một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, có mái tóc sẫm màu và bộ ria mép to. Ông ta là người mang ly, đĩa thức ăn đến cho mẹ và họ ngồi trên một chiếc tràng kỷ bọc nhung để ăn món bánh dùng với đồ uống và món đồ nguội khai vị. Tôi nghĩ họ ngồi quá sát nhau. Đột nhiên tôi rời mắt khỏi mẹ để nhìn vào ba người đầu bếp đứng sau những chiếc bàn dài, đang làm một món gì đó giống như bánh kếp và những chiếc xúc xích nhỏ được nhồi nhân. Mùi thơm của tất cả các thức ăn đó bay tới chỗ chúng tôi, khiến tuyến nước bọt của chúng tôi phải làm việc quá sức.
Các bữa ăn của chúng tôi chỉ toàn những thứ chán ngấy và đơn điệu: bánh sandwich, súp, món thịt gà rán bất tận và salad khoai tây. Ở dưới kia là một bữa tiệc ngon lành với tất cả mọi món ăn ngon. Ở dưới kia là thức ăn nóng sốt. Đồ ăn của chúng tôi hiếm khi còn ấm. chúng tôi đặt sữa ở cầu thang lên tầng áp mái để nó khỏi bị chua và đôi khi chúng tôi thấy mặt sữa bị đóng băng. Nếu chúng tôi đặt giỏ thức ăn lên chỗ cầu thang những con chuột sẽ mò xuống để gậm nhấm mọi thứ.
Thỉnh thoảng mẹ biến mất cùng với người đàn ông đó. Họ đi đâu và họ làm gì? Họ có hôn nhau không? Có phải mẹ đang yêu không? Thậm chí từ chỗ núp cao và xá tít tắp này, tôi cũng có thể nói rằng người đàn ông đó bị mẹ hút hồn. Ông ta không rời mắt khỏi khuôn mặt mẹ hay rời tay khỏi tay mẹ. Và khi họ khiêu vũ trong điệu nhạc chầm chậm, ông ta ôm mẹ chặt đến nỗi má ông ta áp vào má mẹ. Khi họ ngừng nhảy, ông ta choàng tay qua vai mẹ, hoặc qua lưng mẹ và có lần ông ta còn dám chạm tay vào ngực mẹ!
Tôi đã nghĩ mẹ sẽ tát vào khuôn mặt điển trai của ông ta, vì nếu là tôi thì tôi sẽ làm vậy. Nhưng mẹ chỉ quay người đi, cười và đẩy ông ta ra xa, rồi nói điều gì đó chắc là lời cảnh cáo không được làm thế ở chỗ đông người. Còn ông ta mỉm cười, cầm tay mẹ nâng lên môi mình trong lúc mắt họ dán vào nhau rất lâu và đầy ý nghĩa, hay là do tôi nghĩ vậy.
Chris, anh thấy mẹ cùng người đàn ông đó chứ?
Chắc chắn anh thấy họ. Ông ta cao như bố vậy.
Anh có thấy ông ta làm gì không?
Họ ăn, uống, cười đùa, trò chuyện rồi khiêu vũ, như tất cả những người khác. Cathy, hãy nghĩ xem, khi mẹ được thừa kế số tài sản đó, chúng ta có thể có những bữa tiệc như thế này vào dịp lễ Giáng sinh và vào các ngày sinh nhật của em. Trong tương lai, chúng ta có thể có một số khách mời là những người mà giờ chúng ta đang thấy. Sẽ gửi giấy mời tới Gladstone cho bạn bè chúng ta. Trời, liệu bọn chúng không ngạc nhiên khi thấy những gì mà chúng ta được thừa hưởng ư?
Khi đó mẹ và người đàn ông kia đứng lên khỏi tràng kỷ và đi khỏi đó. Do đó chúng tôi vui vẻ dán mắt vào một người phụ nữ đẹp thứ hai trong nhóm người bên dưới và quan sát cô ta, lấy làm tiếc cho cô ta vì làm sao mà cô ta có thể cạnh tranh được với mẹ của chúng tôi?
Rồi bà ngoại sải bước vào phòng khiêu vũ, chẳng buồn nhìn sang hai bên, cũng chẳng mỉm cười với bất cứ ai. Bộ áo váy của bà không phải màu xám và chỉ riêng điều này cũng khiến chúng tôi kinh ngạc. chiếc váy dạ hội của bà làm bằng nhung đỏ ruby bó chặt phía trước và xoè phía sau, tóc bà được búi cao lên trên đỉnh đầu và được uốn cong một cách chau chuốt, đồ trang sức kim cương và đá ruby lấp lánh trên cổ, trên tai, cổ tay và ngón tay của bà. Ai mà có thể nghĩ được người phụ nữ đầy ấn tượng, dáng vẻ quý phái dưới kia lại là bà ngoại đầy đe doạ ngày ngày tới chỗ chúng tôi?
Chúng tôi phải thì thầm công nhận.
Bà trông thật lạ thường.
Phải, rất ấn tượng. Như một nữ tướng, quá to lớn.
Một nữ tướng cay nghiệt.
Một nữ chiến binh, sẵn sàng đánh trận chỉ bằng đôi mắt giận dữ. Bà thực sự không cần bất cứ một vũ khí nào khác.
Rồi chúng tôi nhìn thấy ông ta, người ông ngoại mà chúng tôi chưa từng biết.
Tôi gần như ngừng thở. Ông ngồi trên một chiếc xe lăn bóng loáng, vận bộ áo tuxedo và một chiếc sơ mi lễ hội màu trắng viền đen. Mái tóc vàng nhạt mỏng của ông bạc gần hết và ánh màu bạc dưới những ngọn đèn. Da ông không nhăn nheo, chí ít là nhìn từ chỗ nấp rất xa và cao tít này của chúng tôi. Hoảng sợ, nhưng cứ như bị thôi miên, cả Chris và tôi không rời mắt nhìn đi nơi khác một khi đã nhìn trộm ông.
Ông có vẻ ốm yếu nhưng vẫn đẹp một cách không tự nhiên đối với một người ở tuổi sáu mươi bảy, và là một người sắp chết. Đột nhiên ông ngẩNG đầu và ngước nhìn lên, thẳng chỗ chúng tôi núp. Trong phút giây kinh hoàng đáng sợ đó, dường như ông đã nhận ra chúng tôi ở đó, trốn sau một chiếc cửa mắt lưới. Một nụ cười thoáng hiện trên môi ông. Ôi Chúa ơi, nụ cười đó nghĩa là gì vậy?
Trông ông không có vẻ tàn nhẫn như bà ngoại. Liệu ông có thể thực sự là một bạo chúa chuyên quyền và độc ác như chúng tôi nghĩ về ông không? Từ những nụ cười lịch thiệp, tốt bụng mà ông ban cho tất cả những người đến chào ông, bắt tay ông, vỗ vai ông, ông dường như là một người đủ lòng nhân từ, chỉ là một ông già trong một chiếc xe lăn, trông không có vẻ ốm nặng lắm, nhưng ông lại là người ra lệnh đánh đòn mẹ suốt từ cổ xuống đến gót chân, còn mình thì ngồi nhìn. Vậy làm sao mà tôi có thể tha thứ cho ông vì điều đó?
Chợt chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của hai người đang tiến tới chỗ núp của chúng tôi.
Corine chẳng thay đổi chút nào – giọng đàn ông cất lên – chỉ đẹp hơn thậm chí còn bí ẩn hơn. Cô ấy là một phụ nữ rất hấp dẫn.
A, đó là bởi anh luôn thèm muốn cô ta, Al à – người phụ nữ đi cùng nói – Điều tệ hại là cô ta không buồn để mắt đến anh mà lại để ý đến Christopher Foxworth. Giờ lại là một người đàn ông khác. Nhưng em thực sự ngạc nhiên là hai kẻ mù quáng đầu óc hẹp hòi dưới kia lại cho phép mình tha thứ cho Corine.
Họ phải tha thứ cho cô ấy thôi. Khi người ta chỉ còn lại duy nhất một đứa con trong ba đứa thì người ta buộc phải nhận lại đứa con đó.
Có phải là lạ lùng khi mọi việc lại diễn ra như vậy không? – Người phụ nữ hỏi, giọng cô ta lè nhè vì uống quá nhiều rượu – Ba đứa con…và giờ chỉ còn lại một đứa con tội lỗi đáng khinh để thừa hưởng tất cả những thứ này.
Người đàn ông gần say đáp lời:
Corrine không luôn đáng khinh như vậy. Hãy nhớ ông già đó thương yêu cô ta như thế nào? Trong mắt ông già đó cô ta không thể làm bất cứ điều gì sai trái cho tới ngày cô ta trốn đi cùng Christopher. Nhưng bà mẹ cay nghiệt của cô ta không hề có bất cứ sự kiên nhẫn nào với con gái mình. Có lẽ là do ghen tuông. Nhưng giờ quả mận ngọt ngào, giàu có lại rơi vào tay gã Bartholomew Winslow, giá mà là của anh nhỉ? – Người đàn ông có tên Al đó nói một cách nuối tiếc.
Em cược đấy – Người phụ nữ cười một cách chế nhạo. Cô ta đặt một thứ gì đó xuống bàn nghe như là một chiếc ly có đá bên trong – Một phụ nữ trẻ, giàu có, xinh đẹp sẽ là một quả mận đối với bất cứ người đàn ông nào. Quá dữ dội đối với một kẻ thô lỗ như anh, albert Donne. Corrine Foxworth sẽ không bao giờ để mắt đến anh, không phải bây giờ, mà kể cả hồi anh còn trẻ nữa. Hơn nữa, anh đã là của em rồi.
Cặp đôi co đó đi khỏi chỗ chúng tôi có thể nghe được. Những người khác tới rồi đi trong nhiều giờ trôi qua. Giờ anh trai tôi và tôi đã chán xem và cả hai đều cần đến buồng tắm. Thêm nữa chúng tôi lo cho hai đứa em bị bỏ lại trong căn phòng ngủ. Nếu một vị khách nào đó đi lạc vào căn phòng bị cấm và nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngủ? Lúc đó cả thế giới và cả ông ngoại sẽ biết mẹ có bốn đứa con.
Một nhóm người tụ tập quanh chỗ nấp của chúng tôi, cười nói và ăn uống. Mãi họ mới đi và cho chúng tôi cơ hội để mở cửa một cách hết sức thận trọng. Không thấy ai, chúng tôi lẻn ra rồi chạy vụt theo hướng mà từ đó chúng tôi đến đây. Hổn hà hổn hển, chúng tôi về tới tu viện của mình mà không ai nghe thấy, nhìn thấy.
Và như khi chúng tôi rời khỏi, hai đứa em vẫn nằm ngủ say trên hai chiếc giường. Chúng dường như là những con búp bê xanh xao, yếu ớt, giống hệt nhau…giống như những đứa trẻ thường có ở tranh minh hoạ trong sách lịch sử, chúng không giống trẻ em ngày nay một chút nào, vậy mà chúng đã từng giống. Và rồi chún gsè l.ai giống như trẻ em, ngày nay. Tôi thề.
Tiếp đó, Chris và tôi tranh cãi ai là sẽ sử dụng buồng tắm trước và điều này rất dễ giải quyết. Anh ấy đẩy tôi ngồi xuống giường rồi sập cửa phòng tắm và khóa lại. Tôi bực bội rằng dường như anh ấy mãi không làm rỗng cái bụng mình được. Lạ thật, làm sao anh ấy chứa được nhiều đến vậy?
Khi những tiếng gọi của thiên nhiên lắng xuống, sự cãi cọ qua đi, chúng tôi tụm lại để nói về những gì đã nhìn thấy và nghe thấy.
Anh có nghĩ là mẹ định lấy ông Bartholomew Winslow không? – tôi hỏi, bày tỏ sự sốt ruột của mình thành lời.
Làm sao mà anh biết được – Chris trả lời một cách thành thật – Dù chắc chắn những người khác nghĩ mẹ sẽ làm vậy, và tất nhiên họ biết về vấn đề riêng của mẹ hơn chúng ta.
Vớ vẩn thế mà cũng nói được! Chẳng lẽ chúng tôi, những đứa con của mẹ, lại không biết rõ về mẹ hơn những người khác à?
Chris, tại sao anh nói vậy?
Cái gì?
Cái mà anh đã nói, về việc những người khác biết rõ về mẹ hơn chúng ta biết.
Người ta có rất nhiều bộ mặt, Cathy. Đối với chúng ta, mẹ là mẹ chúng ta. Đối với những người khác, mẹ là một goá phụ trẻ đẹp, gợi cảm, người dường như sẽ được thừa kế một gia tài. Không có gì lạ về tất cả những con thiêu thân lượn thành vòng quanh một đốm lửa sáng rực như mẹ.
Ồ, và anh ấy nói tất cả những lời này một cách điềm đạm, như thể nó chẳng là gì với anh ấy cả, tuyệt nhiên không là gì cả, trong khi tôi biết rõ là có. Tôi nghĩ mình hiểu anh trai khá rõ. Anh ấy chắc phải chịu đựng trong lòng, giống như tôi vậy, vì tôi biết anh ấy không muốn mẹ lại kết hôn. Tôi nhìn anh ấy bằng cặp mắt quan sát của mình…à, anh ấy gần như không thờ ơ như đã tỏ ra và điều này làm tôi hài lòng.
Dù sao tôi cũng thở dài vì tôi rất muốn được là một người lạc quan, giống như anh ấy. Tôi nghĩ cuộc sống chắc chắn luôn đặt tôi vào tình cảnh tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa và luôn cho tôi một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Tôi phải sửa mình, làm cho mình tốt hơn và trở thành một người giống như Chris, người bề ngoài luôn tỏ ra vui vẻ, khi tôi phải chịu đựng, tôi sẽ học cách che giấu nó, như anh ấy đã làm. Tôi phải học cách mỉm cười và không bao giờ cau có, và không tỏ ra là một kẻ nhìn thấu mọi sự như tôi đã từng.
Chúng tôi cũng đã nói về khả năng mẹ có thể sẽ kết hôn nữa, mà chẳng ai trong chúng tôi muốn chuyện đó xảy ra. Chúng tôi nghĩ về mẹ như là người vẫn thuộc về bố, chúng tôi muốn mẹ chung thuỷ với những ký ức về bố, luôn là mối tình đầu của bo6'. Và nếu mẹ tái hôn, thì bốn đứa chúng tôi sẽ ở đâu? Liệu cái ông Winslow với khuôn mặt điển trai với bộ ria mép lớn đó có thích bốn đứa trẻ không phải là con ông ta không?
Cathy- Chris nói vẻ trầm ngâm – Em có nhận ra đây là lúc tuyệt nhất để khám phá ngôi nhà này không? Cánh cửa phòng chúng ta không bị khóa, ông bà ngoại đang ở dưới nhà, mẹ thì bận…Cơ hội tuyệt vời để tìm ra tất cả những gì chúng ta có thể biết về ngôi nhà này.
Không – tôi sợ hãi kêu lên – Giả dụ bà ngoại biết được? Bà sẽ đánh đòn tất cả chúng ta.
Thế thì em hãy ở lại với hai đứa em – Anh ấy nói với một sự quả quyết đang gia tăng – Nếu anh bị bắt, mà chuyện đó không xảy ra đâu, anh sẽ chịu đòn và nhận hết lỗi. Hãy nghĩ như thể này, một ngày nào đó có thể chúng ta cần phải biết làm thế nào để trốn khỏi ngôi nhà này – một nụ cười thích thú hiện lên môi anh ấy trước khi anh ấy nói tiếp – Dù sao anh sẽ ngụy trang, phòng trường hợp bị nhìn thấy.
Ngụy trang ư? Bằng cách nào?
Tôi quên mất những rương hòm quần áo cũ trên tầng áp mái. Anh ấy lên đó mất mấy phút rồi xuống ngay, vận một bộ đồ sẫm kiểu cũ không rộng lắm. Chris lớn hơn so với tuổi của anh ấy. Anh ấy đội một mái tóc giả màu lông chuột tìm được trong một chiếc hòm. Có lẽ anh ấy sẽ bị nhầm là một người đàn ông nhỏ bé nếu ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông trông thật tức cười một cách kỳ quặc.
Anh ấy diễu đi diễu lại một cách vui vẻ trước mặt tôi. Rồi anh ấy cúi người về phía trước và diều quanh bắt chước Groucho Marx, cầm một điếu xì gà vô hình. Anh ấy đứng ngay trước mặt tôi, cười một cách ngượng ngập khi cúi chào và ngả chiêc mũ vô hình trong một cử chỉ giang rộng tay lịch thiệp. Tôi bật cười và anh ấy cũng bật cười, không chỉ bằng mắt, rồi anh ấy thẳng người lên và nói:
Bây giờ hãy nói thật với anh, ai có thể nhận ra một gã đàn ông bé nhỏ và đen sì này là người thuộc dòng họ Foxworth vĩ đại?
Không ai cả! Vì có ai từng gặp một người thuộc dòng họ Foxworth như anh ấy? Một gã gầy gò, xấu xí, lóng ngóng, tóc tai bù xù cộng với một bộ ria lem nhem vẽ bằng bút chì?
Thôi được, Chris, đừng biểu diễn nữa. Đi đi, hãy đi tìm thứ anh muốn nhưng đừng ở lại quá lâu, em không thích ở đây mà không có anh.
Anh ấy bước tới đủ gần để thì thầm những lời bí ẩn và kín đáo rất sân khấu:
Ta sẽ sớm quay lại, người đẹp của ta ạ, và khi ta quay lại, ta sẽ mang theo tất cả những bí mật kỳ lạ và tối tăm của ngôi nhà cổ to lớn này – và đột ngột, anh ấy làm tôi ngạc nhiên khi đặt một nụ hôn lên má tôi.
Những điều bí mật ư? Vậy mà anh ấy nói tôi đã quá phóng đại. Có chuyện gì với anh ấy nhỉ? Anh ấy không biết rằng chính chúng tôi cũng là những điều bí mật ư?
Tôi đã tắm gội và thay quần áo đi ngủ, tất nhiên, trong một đêm Giáng sinh, tôi không thể đi ngủ trong chiếc áo ngủ mà trước đó tôi đã mặc, khi tôi đã có mấy chiếc áo mới mà "ông già Tuyết" mang tới. Chiếc áo tôi mặc là chiếc áo dài trắng đáng yêu tay dài, viền đăng ten ở cổ tay và được bện hạt với những chiếc ruy băng sa tanh trắng, tất cả được viền đăng ten với những nếp xếp đàng trước và đàng sau thân trên, những bông hoa hồng xinh đẹp với một họa tiết lá xanh thêu tinh xảo. Đó là một chiếc áo ngủ đáng yêu, làm rất tinh tế, và nó khiến tôi cảm thấy mình thật đẹp và thanh tú khi mặc nó.
Chris lướt nhìn tôi từ đầu xuống ngón chân tôi dang ló ra dưới chiếc áo ngủ dài, và ánh mắt anh ấy cho tôi thấy một điều mà Chris chưa bao giờ nói một cách lặng lẽ nhưng đầy sức hùng biện trước đó. Anh ấy chăm chú nhìn vào khuôn mặt tôi – vào mái tóc rũ xuống ngang lưng của tôi, tôi biết nó thật lấp lánh do hàng ngày tôi mất công chải chuốt. Anh ấy dường như bị gây ấn tượng và bàng hoàng, giống như anh ấy đã từng thế khi nhìn lâu vào bộ ngực phập phồng của mẹ trong thân áo nhung xanh.
Và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi anh ấy chủ động hôn tôi, tôi trông rất giống một nàng công chúa.
Anh ấy đứng ở chỗ cửa, ngần ngừ, vẫn nhìn vào chiếc áo ngủ mới của tôi, và tôi đoán anh ấy rất hạnh phúc được đóng một vai hiệp sĩ thanh lịch, bảo vệ quý cô nương của mình, những trẻ em và tất cả những ai trông cậy vào sự dũng cảm của anh ấy.
Hãy cẩn thận cho tới khi gặp lại ta – Anh ấy thì thầm.
Christopher – tôi thì thầm trả lời – tất cả những gì chàng cần là một con ngựa trắng và một chiếc khiên.
Không – Anh ấy thì thầm đáp lại – một con kỳ lân, một cây thươngvb biểu tượng đầu rồng xanh ở mũi thương và khi quay lại ta sẽ mặc một chiếc áo giáp trắng lấp lánh trong khi những cơn bão tuyết hoành hành trong tháng Tám và khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu, ta xuống ngựa, nàng sẽ thấy một người cao ba mét sáu và hãy nói năng một cách kính cẩn với ta, nàng Catherine của ta à.
Vâng, thưa chúa tể. Hãy đi và giết con rồng đang ngủ đàng kia, nhưng đừng đi lâu quá, vì em không thể chống lại tất cả những gì đe doạ em trong lâu đài đá lạnh lùngnày, nơi tất cả cầu treo đã bị kéo lên, khung cửa sắt được sập xuống.
Tạm biệt – anh ấy thì thầm – Đừng sợ. Ta sẽ quay lại để chăm sóc nàng.
Tôi khúc khích cười khi trèo vào giường nằm cạnh Carrie. Đêm đó giấc ngủ như một người lạ lảng tránh tôi khi tôi nghĩ về mẹ và về người đàn ông đó, về Chris và tất cả bọn con trai, về những người đàn ông, về sự lãng mạn và về tình yêu. Khi tôi nhẹ nhàng rơi vào những giấc mơ, với âm nhạc vọng từ dưới nhà lên, tay tôi lần chạm vào chiếc nhẫn nhỏ mặt đá hồng lựu hình trái tim mà bố lồng vào ngón tay tôi khi tôi lên bảy tuổi. Chiếc nhẫn mà từ lâu rồi tôi đã đeo không vừa. Viên đá của tôi! Chiếc bùa hộ mệnh của tôi! Giờ nó được lồng vào chiếc dây chuyền đẹp đeo trên cổ.
Chúc mừng Giáng sinh, bố thân yêu!