Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 55: Quyết định của bố

Người đàn ông có thân hình cao lớn, để ria, gương mặt rất đẹp nhưng cực kỳ lạnh lùng đang nhìn về phía cậu thiếu niên và cô học trò. Ông mặc một bộ vest hàng hiệu, nhìn cũng biết là ông rất giàu có.

Ông bước tới chỗ Vỹ. Vỹ chưa hết kinh ngạc:

“Bố, bố về lúc nào vậy ạ?”

Người bố không để ý đến Vỹ, quay sang nhìn Điệp. Điệp luống cuống cúi đầu:

“Cháu...cháu chào bác! Cháu là Điệp, bạn của Vỹ!”

Bố Vỹ gật đầu:

“Ta là John, bố của Vỹ. Nhưng cháu cứ gọi ta là Hùng.”

“Vâng ạ, cháu chào bác Hùng...”

Thấy Điệp hơi khó xử, Vỹ vội ngắt luôn:

“Bố à, sao bố lại đến đây?”

“Bố đến gặp con, không được sao?”

“Không được thì có vấn đề không bố?”

Hùng châm một điếu thuốc:

“Con lúc nào cũng ngỗ ngược như vậy!”

“Như vậy là tử tế lắm rồi bố ạ, Điệp, lên xe đi!”

Điệp không biết làm thế nào, đành ngồi lên xe Vỹ. Vỹ phóng xe đi rất nhanh, không thèm nhìn lại. Điệp cảm thấy rất sợ.

Vỹ đạp xe về nhà. Bằng đã chờ ngay trước cửa.

“Em có gặp bố ở trường chứ?” - Bằng hỏi Vỹ.

“Gặp thì có vấn đề gì không?” - Vỹ lạnh lùng dắt xe vào.

“Bố nghe nói em nằm viện một tháng nên về nước thăm em.”

“Sao một tháng trước ông ta không về chứ, cái lúc sắp chết thì có thấy đâu!” - Vỹ vẫn lạnh như băng khiến cho cả Điệp cũng chột dạ.

“Vỹ à, đó là bố em đấy! Ông đã rất lo cho em.”

“Bố của anh, không phải bố của em!” - Vỹ gắt.

“Dù thế nào bố cũng là người sinh ra con!” - Giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Ba người nhìn ra cửa, Hùng từ trên chiếc xe BMW màu đen rất đẹp bước xuống.

Vỹ thấy bố liền quay người định đi vào trong, nhưng Hùng đã gọi giật lại:

“Đứng lại đã!”

Vỹ dừng lại.

“Con hãy ra vườn nói chuyện với bố một lát!”

Ngoài vườn.

Ánh nắng chiếu nhẹ trên những thân cây, rọi vào hàng cây hoa đang trồng ở góc vườn. Hai bố con ngồi đối diện ở chiếc bàn ngoài vườn, cả hai không nói với nhau câu nào.

Một lúc sau Hùng lên tiếng:

“Con không sao chứ?”

“Không!” - Vỹ trả lời cộc lốc.

“Không sao thì tốt, vậy là bố có thể yên tâm trở về Mỹ.”

“Thế thì con sẽ tiễn bố, bố đi luôn ạ?”

Hùng ngẩng lên nhìn con trai:

“Nhưng con cũng không được ở lại!”

Vỹ sững người trong mấy giây:

“Bố...bố nói gì?”

“Bố đã sắp xếp cho con sang du học tại Mỹ sau khi con học hết năm lớp 9 này, mà cũng khỏi cần học hết, nếu có thể con hãy sang luôn. Môi trường ở đó rất tốt, con có thể phát huy hết tài năng, lại không gặp kẻ xấu như ở đây!”

Vỹ đập bàn:

“Bố nghĩ bố là ai mà có thể bắt con đi đâu cũng được?”

Hùng hơi giật mình trước phản ứng của Vỹ, nhưng ông bình tĩnh lại ngay. Ông nói tiếp:

“Bố đã đến lớp và chọn ra một người bạn có thể đi cùng con! Đó là một bạn gái...”

Mắt Vỹ bỗng sáng bừng lên:

“Là ai ạ?” - Cậu đang nghĩ đến người bạn mà chỉ cần có cô bạn ấy cậu sẽ không đi đâu hết.

Hùng nghiêm nghị đưa đôi mắt lạnh lùng và nói:

“Một bạn gái tên là Phan Lệ Thanh!”

Trời đất quanh Vỹ như sụp đổ.

Vỹ cắn răng:

“Tại sao...lại là Thanh...?”

“Bố nghe nói hai con là bạn thân, cô bé ấy xinh xắn, lại giỏi giang nữa, cũng thích học Vật lý như con, ngôn ngữ Tiếng Anh cũng chẳng tồi, đi du học sẽ rất tốt cho cô bé ấy!”

“Bố không thể chọn người khác sao?”

“Làm gì còn ai mà chọn? Bạn bè khác của con cũng chẳng còn ai giỏi như Thanh, Trinh thì tiếng Anh không được tốt dù cô bé học rất xuất sắc. Mà hình như con có vẻ thân với cái cô bé Điệp kia. Nhưng mà bố nghe nói cô bé đó học Lý mới giỏi được trong năm nay chứ không chuyên Lý, vả lại tiếng Anh kém lắm, không thể đi du học được!”

Vỹ đứng bật dậy, xô cả bàn ghế:

“Có cái gì mà không thể? Nếu bạn ấy không thể đi thì con lại càng không thể đi!”

“Vỹ, có những điều con còn nhỏ, còn ngang bướng không hiểu được! Bố luôn muốn những điều tốt nhất cho con!”

“Điều tốt nhất? Điều tốt nhất chỉ là đi du học ư? Nếu thế thì con chẳng cần phải ngồi lại cái nhà này! Điều tốt nhất với con là có một gia đình, đặc biệt là có một người mẹ, mẹ con là người tốt nhất với con, thế mà bố chỉ vì yêu một ả đàn bà đáng chết (ở bản gốc tớ không ghi "đáng chết" đâu nhưng mà trên này thì không cho hiển thị từ đó) nào đó mà khiến cho mẹ phải ra đi vĩnh viễn, như vậy mà tốt?”

Hùng cũng đứng ngay dậy:

“Con không có quyền gọi cô ấy là ả đàn bà đáng chết! Tại mẹ con bệnh tật nên không may qua đời!”

“Con cứ gọi thì sao? Tại mẹ bệnh ư? Là tại bố, là tại ả đàn bà đó thì có!” BỐP!!! Một cái tát giáng thẳng vào mặt Vỹ đến đỏ cả má.

“Thằng nghịch tử! Mày không coi bố ra cái gì rồi đúng không? Bố đã kể cho mày nghe câu chuyện ấy là để mong mày hiểu cho bố, vậy mà mày dám sỉ nhục bố mày vậy à? Mày cút ngay đi, không cần phải du học du hiếc gì hết!”

“Tốt thôi, tôi cũng không cần đâu!!” - Vỹ chạy ngay đi, bỏ lại người bố đứng thất thần.

Điệp và Bằng đang ngồi ở phòng khách thì thấy Vỹ chạy ra, đôi mắt đỏ ầng ậc nước nhưng lộ rõ vẻ tức giận.

Điệp vội vàng chạy theo Vỹ.

Đến vườn hoa Lý Thái Tổ gần đó thì cậu dừng lại, dựa vào gốc cây. Dù cậu quay lưng lại nhưng Điệp biết Vỹ đang khóc.

Điệp đi tới, đặt tay lên vai Vỹ:

“Vỹ à, cậu có sao không?”

Nó nghe rõ tiếng nấc nghẹn của Vỹ. Nó quay mặt cậu về phía mình, thấy cậu đã ướt đẫm nước mắt trên mặt.

“Bố nói gì với cậu à?”

Vỹ ôm chầm lấy Điệp khiến nó rất ngạc nhiên.

“Bố tôi là một kẻ độc ác, cả ả đàn bà đó nữa!”

“Cậu sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ông ta muốn tôi và Thanh đi du học...”

Điệp giật bắn mình, đẩy Vỹ ra:

“CÁI GÌ????? Đi du học? Đi với Thanh? Cái Thanh bạn tớ??????”

Vỹ gật đầu:

“Vì tôi không muốn nên tôi đã nhận một cái tát...”

Điệp nhìn bên má Vỹ đã đỏ ửng lên, lòng nó cảm thấy chua xót, tự dưng nó cũng giận lây người cha của Vỹ.

Vỹ nhìn Điệp, nói:

“Nhưng dù có ăn mấy cái tát nữa, tôi cũng sẽ không đi đâu hết! Tôi sẽ không bao giờ đi cùng với người đã giết chết mẹ tôi!”

Điệp im lặng, nó biết Vỹ rất hận bố. Ngày xưa Vỹ bé thì cậu nghe câu chuyện đó không hiểu gì, nhưng càng lớn cậu càng cảm thấy hận.

“Cả người đàn bà đó nữa, tôi thề phải tìm được bà ta, tại sao bố tôi có thể phản bội mẹ tôi một cách trơ tráo chỉ vì cứ quyến luyến mãi bà ta chứ!!” - Nước mắt Vỹ lại trào ra.

Điệp lấy tay lau nước mắt cho cậu, nói:

“Vì họ nên cậu sẽ không đi đúng không?”

“Ừ...”

“Chứ không phải là tớ?” – Đôi mắt Điệp buồn rầu.

Vỹ đứng sát Điệp, nhìn thẳng vào mắt nó:

“Điệp, dù rằng tôi không hận họ, nhưng nếu người đi cùng tôi không phải là cậu, thì tôi nhất quyết không bao giờ đi đâu hết!”

Điệp mỉm cười nhẹ coi như là trấn an, nó dựa vào người Vỹ. Vỹ ôm lấy nó, đúng vậy, cậu sẽ không bao giờ đi đâu cả! Cậu sẽ không rời bỏ nó, cũng như không bao giờ rời bỏ ước mơ của cậu ở nơi này.

_