Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 12: Xung đột ở cổng trường

Nắng hè lên thật sớm, mới 5h sáng đã chiếu vào mắt Bằng. Anh giật mình tỉnh dậy. Hôm qua mải học quá để ôn thi nên anh ngủ quên mất.

Anh đi ra ngoài để đánh răng, suýt nữa té:

"Ôi trời em về lúc nào vậy!!!???"

Cậu thiếu niên đang ngồi ngoài phòng khách, lạnh lùng lướt web trên cái laptop, trả lời rất gọn:

"Tối qua!"

"Sao không nói với anh?"

"Anh đang bận học."

"Thế tiền viện?"

"Bộ anh nghĩ em nghèo thế à?"

Bằng chợt nhớ là bố luôn chu cấp tiền cho hai anh em, kể cả Vỹ cũng có khoản kha khá.

"Mà em khỏe rồi à? Đêm ngủ không ngon sao mà lại dậy sớm vậy?"

"Anh hỏi nhiều quá đấy!" - Vỹ lạnh lùng đứng dậy, bỏ ra ngoài lấy bộ đồng phục.

Bằng nhìn theo định nói nhưng thôi, anh đã quá quen cái tính của Vỹ. Nhưng hình như lâu lắm rồi mới thấy Vỹ lạnh nhạt tới như vậy, từ lúc chuyển lên đây Vỹ đã vui vẻ hơn.

Vỹ ăn sáng rất nhanh rồi lấy xe đạp ra. Ánh mắt cậu có vẻ xót xa khi nhìn chiếc xe đã bị hư một chút, cũng "may" cho nó là hôm qua nó đè lên người cậu, báo hại cậu giờ hình thành vết sẹo trên đầu. Chưa kể, khuôn mặt đẹp trai của cậu đã có mấy vết xước nhỏ. Grừ sao mà điên thế không biết!!!

"Điệp ơi dậy đi, muộn học đấy con!"

"Mẹ ơi con không muốn đi đâu!!!" - Điệp trùm kín chăn.

"Học hè cũng rất quan trọng, con có định ôn lại kiến thức không? Dậy ngay!!" - Tiếng mẹ to hơn.

Điệp ngồi dậy, mẹ vừa đi nó vớ luôn điện thoại:

"Alô!"

"Huhu Thanh ơi mày chuẩn bị bông băng thuốc đỏ cho tao đi!"

"?????"

Điệp nhìn đồng hồ. 7h15 rồi, chắc là trường đã tập trung. Thôi đi học muộn cũng được, càng tốt chứ sao?

Điệp tung tăng đến trường. Đến gần trường bỗng dưng nó nhìn thấy bố:

"Bố! Bố đi đâu thế?"

"Thì bố đi mua pin, mấy tạp hóa nhà mình không có cái pin nào lắp được cái đồng hồ."

"Đồng hồ? Đồng hồ làm sao ạ?"

"Thì nó chết chứ sao? Con vội lắm hả, không muộn đâu con, bây giờ mới 6h55 thôi."

TRỜI ƠI!!!!!!! CÁI ĐỒNG HỒ CHẾT TIỆT BÁO HẠI MÌNH RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhưng giờ mà quay về thì cũng muộn rồi. Bố Điệp vừa đi khuất, một đứa con gái từ đâu đã đi tới:

"Cậu là Điệp hả?"

"Ơ ơ..." - Điệp run sợ nhìn đứa con gái, chắc nó học lớp bên.

"Chúng mày, nó đây này!!" - Đứa con gái quay lại.

Tức thì nhảy ra mấy chục đứa con gái, gần như cả trường đủ lớp từ lớp 6 đến lớp 9. Chúng nó gầm gừ nhìn Điệp:

"Bạn mới đến mà hôm qua mày dám đạp đổ xe làm bạn ấy bị thương!"

"Mày có biết mày phạm tội gì không hả?"

"Con khốn, chị tới số rồi! Tôi sẽ băm vằm chị!!!"

"Anh ấy có làm gì chị đâu mà chị lại khiến anh ấy bị thương như vậy chứ????"

Điệp hoảng sợ trước một rừng "thú dữ". Nó không ngừng nguyền rủa tên Vỹ kia, sao hắn lại đẹp trai để cho giờ nó phải chịu trận thế này cơ chứ? Một đứa con gái xông lên túm tóc Điệp bắt nó quỳ xuống:

"Mày chết đi con khốn!!"

Điệp van xin:

"Xin bạn! Mình thực sự không cố ý làm như vậy!!!"

"Im ngay miệng mày vào! Mày khiến Vỹ ngã từ xe đạp xuống, giờ chúng tao sẽ bắt mày phải ngã từ nơi cao hơn!"

Điệp phát hoảng, nó tưởng mình chết luôn rồi. Đứa con gái đó lôi xềnh xệch Điệp đến chỗ bờ tường của trường. Tường khá cao chứ không thấp lè tè như những bức tường trường khác để bọn học sinh trèo vào khi đi học muộn.

"Mày nhảy qua đó mà trèo vào trong trường! Giờ không có ai đâu, vào ngay!"

Điệp hoảng loạn. Nếu như trèo vào, nó sẽ tan xương nát thịt mất. Chỗ này không có cỏ hay cái gì đỡ nó cả, nó chỉ có biến dạng cơ thể khi làm theo thôi. Nhưng nếu không làm theo thì nó cũng chết. Bọn con gái này sẽ dần nhừ tử thân hình nhỏ nhắn của nó.

Làm sao mà trèo lên đây? Tường rất trơn, Điệp cố bám vào mấy cành cây để trèo. Nó không dám nhìn xuống, tưởng rằng mình vỡ tim trước khi trèo nổi qua mất! Huhuhuhu chưa kịp viết di chúc mà đã chết rồi, sao số mình lại khổ vậy chứ?

Tay trái đã để được lên càng cây rồi, nhưng mà để tay phải lên thì chẳng khác gì đu giống con khỉ cả. Nhỡ cây mà gãy thì... "RẮC!!" - Cành cây bắt đầu không chịu nổi tay trái của Điệp.

Nam mô a di đà phật!!!! Vĩnh biệt Thế gian!

Bỗng nhiên...

Một bàn tay nắm lấy tay phải chưa kịp bám lấy cành cây của nó...

Kéo mạnh xuống!

Á Á Á Á!!!!!!!!!! CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?????????

Nó sẽ chết một cách bi thảm như vậy hay sao?

"RẦM!!" Nó tưởng tượng mình sẽ rơi xuống như thế. Máu chảy. Trầy xước. Tim ngừng đập.

Ánh mắt nó nhìn thấy Thiên đường...

"HỰ!!!" - Tốc độ lao xuống rất nhanh.

Nhưng sao đất lại êm như vậy. Không hề đau.

Ngược lại còn ấm áp vô cùng.

"Tôi đây nè! Mở mắt ra đi!"