Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 91: Tôi là thư ký của anh mà

Nhìn tôi sắp được Lạc Mộ Thâm dắt đi, Dạ Thiên Kỳ tiến lên mấy bước, đưa tay giữ lại cánh tay còn lại của tôi,a mặt anh ta sầm lại : " Lạc Mộ Thâm, tôi nhớ là tôi đâu có mời anh ? Anh tới đây làm gì ? Phá đám sao ? "

Lạc Mộ Thâm dừng bước, quay người lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, mắt anh ta lạnh như băng, gương mặt đẹp trai giống như đang phủ đầy một lớp băng đá, tôi nghe thấy anh ta lạnh lùng nói : " Mẹ kiếp, Dạ Thiên Kỳ, có bỏ tay ra không thì bảo ."

Trời, gã này lại nổi cơn điên rồi.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của tôi, theo lý mà nói, anh ta phải dắt Kiều Di Nhiên đi, phải nổi cáu với người đi cạnh Kiều Di Nhiên chứ ?

Sao đổi thành tôi và Dạ Thiên Kỳ rồi ?

" Tôi không bỏ tay ra thì làm sao nào ?" Dạ Thiên Kỳ lúc bình thường thì luôn tươi cười, nhưng lúc này nhìn sắc mặt anh ta, trông cũng rất dữ tợn, tôi kẹp giữa hai người đàn ông to cao và lạnh lùng, dường như sắp bị cơn điên của hai gã này ép cho bẹp dí rồi.

Tôi lặng im nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi nói Lạc Mộ Thâm, anh không phải đến để bắt kẻ gian chứ ? Người tình của anh ở bên đó kìa, tôi cẩn thận nói cho anh biết, sao anh lại tới bắt tôi đi.

Tôi muốn thoát khỏi bàn tay hộ pháp của Lạc Mộ Thâm, nhưng bàn tay đó cứ như làm bằng sắt thép vậy, tôi dùng hết sức giật tay ra, nhưng chẳng thể nào thoát ra được, bộ dạng anh ta xem ra đang vô cùng tức giận.

Xin anh, người cắm sừng anh đâu phải là tôi, sao cứ giống như tôi là người tình của anh ta, rồi gian dối xong bị anh ta bắt gặp vậy.

Anh ta đã tức giận linh tinh rồi ?


Tôi nỗ lực muốn ra hiệu cho Lạc Mộ Thâm là Kiều Di Nhiên đang ở bên kia, nhưng Lạc Mộ Thâm chẳng thèm nhìn một chút tới Kiều Di Nhiên, mà cứ chỉ khư khư cầm lấy tay tôi.

Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi.

Mà Dạ Thiên Kỳ thấy Lạc Mộ Thâm cướp người trước mặt anh ta, anh ta cũng nắm chắc lấy tay tôi không chịu buông ra, tình cảnh lúc này là, Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm mỗi người cầm một cánh tay của tôi, ra sức kéo lấy kéo để, tôi có cảm giác như người mình sắp bị xé làm đôi đến nơi rồi.

Chẳng biết làm thế nào cả, tôi hét vào mặt Dạ Thiên Kỳ : " Dạ Thiên Kỳ, anh mau bỏ tay tôi ra, tôi sắp bị anh làm cho lìa tay rồi đấy, cánh tay của tôi sắp rơi xuống đất rồi có biết không."

Tôi lấy hết sức giật mạnh cánh tay bị Dạ Thiên Kỳ kéo, Dạ Thiên Kỳ sững người một lúc, nhưng vẫn không buông tay ra, do quán tính, tôi liền bị va vào cánh tay cứng cáp của Lạc Mộ Thâm, cú va làm cho mũi của tôi đỏ bừng lên, cảm giác như sắp chảy máu tới nơi rồi.

" Nhụy Nhụy, em không sao chứ ? Dạ Thiên Kỳ vội hỏi.

" Anh tránh xa tôi ra, tôi chẳng sao cả. " Tôi thở mạnh nói, nhưng chưa nói dứt câu, tôi đã bị Lạc Mộ Thâm kéo đi.

" Lạc Mộ Thâm, vì Nhụy Nhụy nét mặt không vui, lần này tôi bỏ qua, nếu tôi gặp lại lần nữa, tôi và anh chưa xong đâu." Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói với Lạc Mộ Thâm, tôi ngoảnh đi ngoảnh lại, nhìn thấy mấy người bạn của anh ta, ai cũng hung hăng sẵn sàng tư thế xông lên chiến đấu rồi, cứ như sắp chuẩn bị chiến tranh đến nơi rồi.

Mẹ ơi, đừng có đánh nhau ở đây đấy !


Lạc Mộ Thâm nghe xong giọng của Dạ Thiên Kỳ, nhưng hình như không nghe rõ, anh ta chẳng thèm dừng bươc.Vài người với những bộ đồ đen theo sau đưa chúng tôi ra ngoài.

Lạc Mộ Thâm vẫn không thèm nhìn Kiều Di Nhiên một lần nào, mà chỉ kéo cánh tay của tôi, đi ra khỏi khoang tàu du lịch sang trọng đó, lên tới boong tầu, tôi mới bất ngờ phát hiện vẻ hiện đại trang trọng ở đầu con tàu này, hai chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đang đỗ chờ sẵn trên mặt nước, Lạc Mộ Thâm một tay ôm lấy tôi, bước lên cầu thang máy bay trực thăng, vài người cận vệ cũng lên theo, còn những cận vệ khác lên chiếc máy bay còn lại kia.

Hai chiếc máy bay trực thăng cất cánh bay lên không trung trong ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, đi khỏi vùng biển, tôi ngồi sát cửa sổ của máy bay nhìn, thấy con tàu du lịch tráng lệ đó đang nhỏ dần trong mắt của tôi.

Bảo sao Lạc Mộ Thâm lại tới nhanh như vậy, thì ra anh ta bay máy bay trực thăng cá nhân tới.

Chỉ có điều, cho dù là như thế, anh ta đã giải vây cho tôi, tôi vốn dĩ đã không muốn đi chơi cùng Dạ Thiên Kỳ.

Nghĩ tới đây, tôi khẽ nhúc nhích cổ tay tê buốt do bị Lạc Mộ Thâm kéo, trên cổ tay đã xuất hiện năm vết đỏ, nửa ngày cũng chưa tan hết, cũng là do lúc đó gã này đã dùng hết sức để giữ tôi.

Tôi cẩn thận nhìn Lạc Mộ thâm, chỉ thấy anh ta ngồi trầm tĩnh, khuôn mặt vẫn còn lạnh như băng đá, thực sự làm người khác sợ chết khiếp.

Tôi vốn dĩ muốn hỏi xem tại sao lại tới bắt tôi đi, nhưng không dám mở miệng, tôi sợ bị gã này túm lấy rồi ném ra khỏi máy bay thì xong.

Trong khoang máy bay rất yên tĩnh, tôi dường như có thể nghe được cả tiếng tim đập của Lạc Mộ Thâm đập thình thịch ( Trừ phi công ra).


Tôi đang định mở miệng nói, Lạc Mộ Thâm lại bất ngờ nói trước : " Tô Tư Nhụy, cô vứt hết những lời của tôi ngoài tai phải không?"

Ơ ?

Tôi há hốc mồm, tôi cảm giác Lạc Mộ Thâm hình như đang vô cùng tức giận, tôi vội nói :" Việc đó.....Đại.....Lạc Tổng, đâu có, đúng là tôi đã nhìn thấy chị Kiều...."

" Đừng có nhắc tới chị Kiều gì gì nữa, tôi đang hỏi cô, sao cô lại ở buổi party đó ? Tại sao cô đi cùng với Dạ Thiên Kỳ hả ?" Giọng nói của Lạc Mộ Thâm đầy u ám, " Tôi đã nói trước với cô, gặp anh ta, thì tránh xa một chút, nhưng cô vẫn không nghe lời, lại còn cùng anh ta đi tham gia party nữa ?"

" Tôi.....Tôi bị anh ta bắt đi, tôi vốn dĩ là muốn quay về nhà, anh cũng biết bụng tôi đau, tôi chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.Nhưng ở trạm xe bus, tôi đã gặp anh ta, anh ta chẳng nói chẳng rằng liền lôi tôi đi, tôi bị anh ta ép đi được chưa ? Sự thật là như thế ?" Tôi đành phải cố gắng làm yên lòng con hổ đang lên cơn điên này, cũng là vì sợ bị con hổ đó ăn thịt.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng chớp mắt : " Trạm xe bus? Cô nói Dạ Thiên Kỳ đợi xe bus sao ? Cô nghĩ tôi là thằng đần sao ?"

Tôi vội xua tay : " Không phải, không phải, tôi không nói Dạ Thiên Kỳ đợi xe bus, là tôi đợi xe bus, sau đó Dạ Thiên Kỳ xuất hiện đúng lúc đó, gặp tôi, liền lôi tôi lên xe rồi đưa đi, Lạc Tổng anh cũng biết con người anh ta lưu manh thế nào mà, tôi thì chỉ là một đứa con gái yếu ớt....."

Tôi giở vờ tỏ dáng vẻ đáng thương.

Trên thực tế, tôi cũng chắc chắn đáng thương lắm mà, giả vờ gì chứ ?

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, da mặt giãn ra được một chút, hình như không còn tức giận nhiều nữa.


" Thế tại sao cô không gọi điện cho tôi ? " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

" Tôi đâu dám vì một chuyện nhỏ như thế lại làm phiền tới Lạc Tổng, thực tế, cả buổi tôi luôn nghĩ cách bỏ về, anh cũng biết, tôi đang đến kỳ, bụng thì đau, tôi đâu có muốn ở đó chứ, người ở đó tôi cũng chẳng quen ai, sau đó tôi thấy Kiều Di Nhiên tới, cô ấy nhìn rất sexy, tôi rất tức giận, cảm thấy cô ta đã cắm sừng lên đầu của Lạc Tổng rồi, chẳng phải dù sao tôi cũng là thư ký của Lạc Tổng sao ? Tôi nghĩ mình cũng nên chia sẻ, giúp đỡ Lạc Tổng, cho nên tôi đã chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho Lạc Tổng, tôi..... Là tôi thực lòng muốn Lạc Tổng biết rõ sự việc, không ngờ Lạc Tổng đến luôn, rồi lôi tôi đi, ai không biết, lại nghĩ tôi là người yêu của Lạc Tổng, bị bắt gặp đang gian tình." Tôi đáng thương nói.

Không sai, tôi thực sự bị tủi thân, thật sự quá đáng thương.

Lạc Mộ Thâm lại chớp đôi mắt đẹp , lạnh lùng nhìn tôi nói :" Tôi nói cô ngốc, cô còn không thèm nhận, cô ngốc chết đi ! "

Sao cứ nói tôi ngốc vậy ? Tôi ngốc chỗ nào nào ?

Tôi thực sự.......

Được thôi, sếp nói tôi ngốc, thì tôi ngốc.

Tôi đành phải gượng cười, chắp tay hướng về Lạc Mộ Thâm, với ý định dùng thái độ tốt của mình an ủi anh ta.

Nhưng vừa chắp tay, anh ta liền chú ý đến chiếc đồng hồ ngọc trắng đeo trên tay tôi, không sai, đây chính là một chiếc đồng hồ xa xỉ, quý giá và vô cùng đẹp mắt, làm cho người khác không thể không chú ý đến.

Anh ta lạnh lùng lườm tôi : " Đây là do Dạ Thiên Kỳ tặng cô ?"

Tôi cười đau khổ, chắc chắn không phải tôi mua, tôi đâu có mua nổi chứ ?