Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 646: Chia tay đi

Lam Ninh không trả lời, chỉ cụp mắt xuống.

Bộ dạng mặt mày ủ rũ của Lam Ninh trong mắt Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ không nén được tiếng thở dài trong lòng, anh hiểu, Lam Ninh nhất định là do tên Ân Phi Trường âm hồn không tan đó mà đau lòng.

Nghĩ đến đây, anh đưa tay ra, ôm chặt lấy người Lam Ninh.

Cơ thể của cô ấy, nhỏ nhắn như thế, nép trong lồng ngực rộng lớn của mình.

“ Được, Lam Ninh, cho em một cơ hội, em muốn mời anh ăn gì?” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười hỏi.

“ Có một nhà hàng sườn bò đặc biệt ngon, em muốn đi ăn cùng anh.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.

“ Được.” Dạ Thiên Kỳ gật đầu, “ Em thích gì cũng được, chỉ cần em thích, anh cũng thích.”

.......

“ Nhà hàng trăng sáng”

Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh khoác vai đi vào một nhà hàng trang trí sang trọng.

“ Xin chào quý khách, tiên sinh và tiểu thư đi mấy người ạ.” Cô tiếp tân xinh như hoa nhẹ nhàng kính cẩn nói.

“ Hai người.” Lam Ninh nói.


“ Tiên sinh tiểu thư mời đi bên này.” Cô nhân viên tiếp tân lễ phép dẫn Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh đến khu có chỗ ngồi tao nhã.

Lúc này, cô nhân viên phục vụ cung kính mang thực đơn lên, Lam Ninh mỉm cười: “ Tiểu Dạ, hôm nay em mời, anh gọi món đi!”

“ Ở đây có gì ngon nhất nhỉ?” Dạ Thiên Kỳ nhìn vào mắt cô nhân viên phục vụ, trong ánh mắt mang theo ý cười.

“ Nhà hàng chúng tôi nổi tiếng nhất với sườn bò, bán chạy nhất đó ạ,” Cô nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ nói, “ Có thể tùy theo khẩu vị của ngài mà điều chỉnh ạ.”

“ Ồ, thế thì cho năm phần chín đi, Lam Ninh thích cái này! Còn cả cái này, cái này.” Dạ Thiên Kỳ gọi liền mấy món, lại đưa thực đơn cho Lam Ninh, “ Lam Ninh, em còn muốn ăn gì không?”

Lam Ninh bình thản nói: “ Như thế này là đủ rồi, anh gọi những món này, em đều thích.”

Trên sự thật, cô thật sự không có chút khẩu vị nào.

Bây giờ, cô không có tâm trạng mà ăn.

Trong lòng cô ấy vẫn luôn nghĩ, nói thế nào với Dạ Thiên Kỳ, nhắc lời cáo biệt với anh ấy thế nào.

“ Được, thế thì gọi những món này đi!” Dạ Thiên Kỳ nói với cô nhân viên phục vụ.

“ Vâng, xin đợi một chút.” Cô nhân viên phục vụ cầm thực đơn, quay người đi.


“ Tay còn đau không?” Lam Ninh khẽ cầm lấy tay Dạ Thiên Kỳ.

“ Không đau nữa, không bị gãy, chỉ là bị tổn thương phần mềm, bây giờ trải qua điều trị cũng đỡ nhiều rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.

“ Ồ.” Lam Ninh rụt tay mình lại.

Qua một lúc, cô nhân viên phục vụ bưng những món mà Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh gọi, cả món sườn bò nướng thơm ngon đó nữa.

“ Tiên sinh, những món ngài gọi đã đủ rồi ạ, mời tiên sinh và tiểu thư dùng.” Cô nhân viên phục vụ mỉm cười nói, sau đó quay mặt, rời đi.

Dạ Thiên Kỳ cười cười, uống một ngụm rượu khai vị, sau đó bắt đầu dùng dao chia sườn bò.

“ Sườn bò của nhà này rất ngon.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, cũng cắt một miếng, dùng dĩa xiên vào, bón vào trong mồm cho Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ hơi sững sờ.

Khi ý thức được Lam Ninh tự tay bón sườn bò cho mình ăn, trong lòng Dạ Thiên Kỳ cảm thấy ấm áp lạ thường.

Anh ấy vội há miệng, miếng sườn bò hạnh phúc đó nhai ngon lành trong miệng.

Lam Ninh dịu dàng nhìn Dạ Thiên Kỳ ăn sườn bò, mình không hề động đũa.


Tại vì, thật sự bây giờ không có chút khẩu vị nào, không muốn ăn bất cứ cái gì.

Dạ Thiên Kỳ cũng sắt xong sườn bò bón cho Lam Ninh, hai người nhìn tình cảm ân ái như thế. Đôi nam thanh nữ tú này khiến những người xung quanh cũng phải ngưỡng mộ.

Hơn nữa, vẻ bề ngoài của hai người đăng đối như thế, xuất chúng như thế!

“ Tiểu Dạ, sau này nhất định phải cẩn thận.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.

“ Anh biết rồi.” Dạ Thiên Kỳ nói.

“ Em yên tâm, anh đã nói rồi, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Lam Ninh khẽ mỉm cười.

Cô dùng dao cắt từng miếng nhỏ bón cho Dạ Thiên Kỳ, trong lòng Dạ Thiên Kỳ tràn đầy cảm giác ấm áp, còn trong lòng Lam Ninh lại đau khổ vô hạn.

Sau này, mình không còn cơ hội thân thiết với Dạ Thiên Kỳ như thế này nữa.

Bữa ăn này, qua đi trong bầu không khí bình thản mà ấm áp giữa Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh, sau đó Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh ngồi xe quay về nhà tứ hợp.

Lam Ninh lái xe, Dạ Thiên Kỳ ngồi ở ghế phụ.

Gió khẽ thổi trên mặt anh ấy, ánh trăng chiếu lên mặt của Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh, Lam Ninh không kìm được khẽ thở dài.

“ Sao thế? Lam Ninh?” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nỏi.

“ Không có gì.” Lam Ninh không nói. Chỉ lái xe nhanh hơn, rất nhanh sau đó hai người đã về đến căn nhà tứ hợp của bọn họ.


Nhưng vệ sĩ đó đều rất biết điều mà lui ra ngoài.

“ Tiểu Dạ, em muốn nói chuyện với anh.” Lam Ninh để túi lên trên ghế sopha, ngồi xuống ghế bình thản nói.

“ Ồ?” Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch lông mày, lập tức ngồi xuống bên cạnh Lam Ninh, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời, “ Việc gì thế? Là chuyện chuẩn bị hôn lễ à?”

“ Không phải chuẩn bị hôn lễ, em không muốn ở bên cạnh anh nữa, dù là là hôn lễ thật hay hôn lễ giả, em đều không muốn tham gia, em muốn quan hệ của chúng ta hôm nay nên nói rõ đi!” Lam Ninh lạnh lùng nói.

“ Ồ?” Thái độ lạnh nhạt đó của Lam Ninh khiến Dạ Thiên Kỳ sững người một lát.

Lam Ninh im lặng nhìn chiếc vòng tay trên tay mình, chiếc vòng tay đá kim cương đẹp đó tỏa ra thứ ánh sáng long lanh lấp lánh, từng chút từng chút đâm vào mắt Lam Ninh.

Cô nghĩ một lát, cuối cùng lấy dũng khí nói: “ Dạ Thiên Kỳ, em muốn nói với anh, bữa cơm vừa nãy là bữa cơm cuối cùng em ăn với anh, tối hôm nay, em sẽ rời khỏi nhà của anh.”

“ Em nói cái gì?” Dạ Thiên Kỳ quả thật không dám tin vào tai mình nữa, Lam Ninh đang nói gì thế.

“ Tại sao? em muốn chuyển đi đâu?” Dạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói.

“ Cái này. Anh không cần quan tâm,” Lam Ninh hờ hững nói, “ Dạ Thiên Kỳ, đột nhiên em cảm thấy ghét cuộc sống bây giờ, em, tại sao cứ phải lén lút trốn ở đây chứ? Đây là cuộc sống mà em cần sao? Không phải!”

Cô đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, chăm chú nhìn ánh trăng bên ngoài đó, nhẹ nhàng nói: “ Dạ Thiên Kỳ, chia tay đi, em đột nhiên cảm thấy, bây giờ mỗi ngày em bị truy sát khiến em mệt mỏi, mỗi ngày dù cho làm gì, đều mang mang một đám vệ sĩ, có ý nghĩa gì chứ? Chỉ cần, chỉ cần em quay lại bên cạnh Ân Phi Trường, em có thể không phải sống những ngày như thế này nữa, em có thể giống con chim tự do bay lượn trên bầu trời xanh rồi.”

Nét mặt Dạ Thiên Kỳ lập tức trầm xuống, anh ấy kéo lấy cánh tay của Lam Ninh, cuống lên nói: “ Lam Ninh, có phải Ân Phi Trường uy hiếp em không?”

Lam Ninh hất tay Dạ Thiên Kỳ ra, nhẹ nhàng nói: “ Không phải, em chỉ là đột nhiên cảm thấy chán cuộc sống này, không có lí do gì, em là người hướng ngoại tự do phóng khoáng, làm gì cũng theo hứng thú của mình, em bây giờ, chính là ghét cuộc sống này, không muốn sống trong lo lắng sợ hãi, hôm nay em đã nghĩ rất lâu rất lâu, tại sao em phải sống cuộc sống như thế này chứ? Tại sao em phải sống mệt mỏi thế này chứ? Những ngày như thế này, chỉ cần em quay về bên cạnh Ân Phi Trường là sẽ kết thúc, hôm nay em nghiêm túc nói rõ tình cảm giữa anh và em, em cảm thấy chúng ta không nên ở bên cạnh nhau, anh không có được Nhụy Nhụy, cho nên lấy em làm người thay thế, em cũng nói không rõ thích anh bao nhiêu, nhưng lẽ do phải cô đơn quá lâu nên muốn có người dựa dẫm? Tóm lại, em sợ ngày kết hôn đó của chúng ta, mà không phải là kỳ vọng, em phát hiện mình bị bệnh phiền muộn trước hôn nhân, chúng ta thật sự không hợp, em thật sự không muốn sống những ngày thế này, em không muốn!”