Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 637: Cuộc sống hướng ngoại

Lam Ninh lặng lẽ nhìn ánh nắng hiền hòa đó, khẽ nheo đôi mắt long lanh.

Ở đây sắp một tháng rồi, sức khỏe của mình hồi phục rất nhanh.

Dạ Thiên Kỳ cẩn thận chăm sóc mình, hết sức tỉ mỉ và nhẫn nại.

Anh ấy đối với mình rất tốt rất tốt.

Anh ấy còn làm cho mình các loại món tăng thêm dinh dưỡng, sợ vết thương của mình sẽ chậm khỏi.

Trong lòng Lam Ninh rất vui, Dạ Thiên Kỳ, cuối cùng cũng nấu cơm cho mình ăn rồi, Lam Ninh cảm thấy dù cho ngày mai có chết, cũng cười nhắm mắt mãn nguyện.

Lam Ninh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác thoải mái và thanh bình này.

Một chiếc mũ cỏ úp lên mặt của Lam Ninh, ánh nắng đó bị chặn ở bên ngoài rồi.

Lam Ninh không cần nhìn, cũng biết là Dạ Thiên Kỳ.

“ Nghịch ngợm.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, thuận tay bỏ chiếc mũ đó xuống, “ Em đang sưởi nắng mà!”

Mở to mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ trước mặt, Lam Ninh mỉm cười.


Dạ Thiên Kỳ, sao anh lại ăn mặc thế này?

Chỉ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ khôi ngô tuấn tú, bình thường ăn mặc sang trọng, dáng đi hiên ngang đĩnh đạc, bây giờ lại ăn mặc hết sức thoải mái.

Anh ấy mặc chiếc quần sooc màu trắng sữa, chiếc quần bò sooc vừa vặn đó càng hiện rõ cơ bắp rắn chắc của hông và chân anh ấy, bên trên mặc một chiếc áo màu đen body, những cơ thịt săn chắc và cơ bụng 8 múi cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.

Trên người anh ấy không biết xách theo một túi gì đó, màu đỏ.....

“ Anh đi đâu thế?” Lam Ninh tò mò hỏi.

“ Đi hái dâu tây và hồng, cà chua bi cho em, rất ngon.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Anh ấy vẫy tay, lập tức có một cô gái tiến lại.

Dạ Thiên Kỳ đưa chiếc túi trong tay cho cô gái đó: “ Đi rửa giúp tôi.”

“ Anh phải đi rất xa, đi về khu nông dân họ trồng mới mua được, một vài nông dân gian xảo, bình thường họ trồng cà chua gì đó đều dùng thuốc kích chín, trong vườn bọn họ trồng cà chua thì không có bất cứ loại thuốc kích thích nào, vốn dĩ là để cho nhà bọn họ ăn, nhưng anh trả cao giá, mua để cho em ăn. Em nói anh có tốt không, em đừng có xúc động mà khóc chảy nước mắt nước mũi đấy!” Dạ Thiên Kỳ ngồi xuống bên cạnh Lam Ninh, nhẹ nhàng nói.

“ Hứ, anh ấy à, cái gì cũng dùng tiền để giải quyết, đúng là nhà giàu mới nổi điển hình.” Lam Ninh bĩu môi nói.


“ Nói anh thế nào cũng được, có điều, em không muốn cũng phải thừa nhận, tiền có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Lam Ninh im lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai đó, cười nói: “ Nhưng, anh cũng phải thừa nhận, tiền không thể mua được tất cả mọi thứ, ví dụ nói, tình cảm.”

“ Đúng thế, anh biết!” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Đây là đúc kết của anh, tiền có thể mua được rất nhiều phụ nữ quốc sắc thiên hương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng không thể mua được tình cảm chân chính, nếu như có thể mua được, anh bây giờ đã là chồng của Nhụy Nhụy từ lâu rồi.”

Anh ấy dường như ý thức được mình nói sai rồi, vội ngậm miệng lại.

Sau này, thật sự không thể nhắc đến Nhụy Nhụy nữa.

Nhưng Lam Ninh không hề tức giận.

“ Được rồi được rồi, em rất cảm động, tiểu Dạ của chúng ta đối với em tốt như thế, em đúng là được chiều chuộng mà đâm hoảng sợ, em đang nghi ngờ tiểu Dạ cao quý của chúng ta có phải yêu em rồi không?” Lam Ninh cười nói.

Dạ Thiên Kỳ đỏ mặt, anh ấy bây giờ vẫn ngại nói ra mình thích Lam Ninh.

Nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ không trả lời, trong lòng Lam Ninh có cảm giác hơi chua xót, ôi, chắc là do mình nghĩ quá nhiều rồi!

Có điều, Dạ Thiên Kỳ có thể vì mình mà đi mua hoa quả xa như thế, cô đã rất mãn nguyện rồi.


Lam Ninh cười hì hì, đôi mắt long lanh như nước của cô chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.

Lúc này, cô gái đó đã mang một rổ cà chua rửa sạch đến.

Dạ Thiên Kỳ nhanh tay chọn một quả to, đưa vào miệng Lam Ninh: “ Thử xem, rất ngon đấy, không giống với mùi vị bình thường chúng ta ăn đâu.”

Lam Ninh cười đón lấy quả cà chua bi đẹp mắt đó hết sức tự nhiên, cắn một miếng, quả nhiên vị ngọt thấm trên đầu lưỡi, rất ngon.

Bên trong còn có cà hồng xanh, hoàn toàn không giống như loại hồng đỏ bình thường ăn.

“ Ngon không?” Dạ Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ của Lam Ninh, nghiêng đầu ân cần nói.

Lam Ninh cười lên: “ Rất ngon, tổng tài Dạ Thị cao quý của chúng ta, hay là anh ở đây khai hoang mấy thửa ruộng, trồng các loại rau xanh hoa quả là được rồi?” Lam Ninh cười nói.

“ Anh đã nghĩ rồi, sau này, anh sẽ ở đây làm nông dân, trồng rau, Lam Ninh, em thích ở đây làm người phụ nữ nhà nông không?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Lam Ninh rất muốn nói, em rất thích, chỉ cần được ở cạnh anh, làm gì em cũng thích.

Nhưng, mình đang bị Ân Phi Trường truy sát, chẳng biết ngày nào sẽ chết.

Dạ Thiên Kỳ chưa chắc đã đấu lại được với Ân Phi Trường, Ân Phi Trường dù sao cũng là băng đảng xã hội đen.

Hơn nữa, Lam Ninh thật không muốn liên lụy Dạ Thiên Kỳ.


Mình đã thích Dạ Thiên Kỳ như thế, không thể để anh ấy gặp nguy hiểm. Lam Ninh hy vọng Dạ Thiên Kỳ có cuộc sống an toàn hạnh phúc, mình chết cũng đáng.

Cho nên, xin lỗi, Dạ Thiên Kỳ, em không thể cùng anh sống cuộc sống tươi đẹp ở đây, mặc dù, em hy vọng biết bao nhiêu được sống một cuộc sống bình lặng hạnh phúc.

“ Để một kẻ trộm như em làm người phụ nữ nhà nông ư? Thật là lãng phí?” Lam Ninh cười lên, “ Nếu như làm nhà nông, những bộ quần áo đẹp em không được mặc nữa sao? Em còn lâu mới làm!”

“ Em cũng có thể mặc quần áo đẹp mà, em mặc anh ngắm không phải sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Lam Ninh, có thể ở lại làm bạn mà! Trước đây trên đảo hoang, chúng ta là đôi đẹp nhất mà.”

Lam Ninh cười nói: “ Cái này ấy à, em không thể ngay lập tức quyết định, em phải suy nghĩ đã.”

“ Muốn nghĩ bao lâu?” Dạ Thiên Kỳ cuống quýt hỏi.

“ Cái này không nói rõ được.” Lam Ninh nhẹ chớp chớp mắt, “ Có lẽ ngày mai em sẽ nghĩ đến, có lẽ, nghĩ mấy năm cũng chưa biết chừng.”

“ Được rồi, em cứ suy nghĩ, dù sao thời gian vẫn còn dài.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

Nhìn bộ dạng hơi ngại ngùng của anh ấy, Lam Ninh không kìm được khẽ lắc đầu cười lên, cô cũng lấy một quả cà chua bi, cho vào miệng Dạ Thiên Kỳ, “ anh cũng ăn đi.”

“ Ngon. Thật sự raát ngon. Đúng là không giống vị của loại bị ép thuốc, tự nhiên.....” Ăn quả cà chua bi Lam Ninh bón cho mình, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy cực kỳ ngọt.

Anh ấy nắm lấy bàn tay của Lam Ninh, nhìn bàn tay bị thiếu ngón tay, trong lòng anh không nén được tiếng thở dài, Ân Phi Trường, con người độc ác, bàn tay nõn nà mảnh mai giống như một tác phẩm nghệ thuật, xinh đẹp như thế lại bị Ân Phi Trường nhẫn tâm kẹp đứt.

Nhìn Dạ Thiên Kỳ chăm chú quan sát bàn tay của mình, Lam Ninh cười nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Sao thế, bàn tay ma nữ có chín ngón của em, vẫn muốn nhìn sao?”