Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 632: Dạ Thiên Kỳ rất thương xót

“ Ngốc ạ.” Dạ Thiên Kỳ ôm chặt Lam Ninh vào lòng, sau khi anh ấy lấy xe ra, không nhìn thấy Lam Ninh đâu, anh cho rằng Lam Ninh đi rồi, nhưng nghĩ lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại vì Lam Ninh không phải người thích cho người khác leo cây như thế.

Cho nên, anh tìm khắp nơi quanh đó, cho đến khi nghe thấy tiếng gào thét của Lam Ninh trong ngõ hẻm.

Mặc dù giọng nói đã hoàn toàn thay đổi rồi, nhưng anh ấy vẫn nghe ra là giọng nói của Lam Ninh, thế là, anh điên cuồng lái xe lao vào, cứu Lam Ninh ra.

“ Nếu như anh tìm thấy em sớm hơn một chút. Em đã không phải chịu đau đớn thế này. Xin lỗi, Lam Ninh.” Nhìn bộ dạng đau đớn của Lam ninh, tim Dạ Thiên Kỳ càng nhói đau hơn. Anh ấy tự thầm trách bản thân.

Có người dám làm thương Lam Ninh nặng thế này ngay dưới mắt mình.

Dạ Thiên Kỳ, mày không phải nói muốn bảo vệ cô ấy sao? nhưng tại sao mày không bảo vệ được cô ấy?

Cô ấy ngay trước mắt mày, bị bọn xã hội đen kéo vào ngõ tối, đánh cho thương nặng thế này.

Những vết thương trên người Lam Ninh, giống như trên người Dạ Thiên Kỳ vậy, anh ấy cũng cảm thấy cực kỳ đau. Anh ấy cũng chưa bao giờ nghĩ Lam Ninh bị thương mà mình lại thương xót thế này.

Anh ấy đã coi Lam Ninh là người của mình rồi phải không?

“ Tiểu Dạ ngốc ngếch, em đã....rất mãn nguyện rồi, ha ha, em rất tranh thủ cơ hội mà,” Lam Ninh gắng sức cười cười, “ Cũng may, không....chết trong tay....Ân Phi Trường. Chỉ bị hắn ta lấy đi mấy......ngón tay. Nên biết có thể thoát được khỏi tay Ân Phi Trường rất khó, em thật sự....quá....quá may mắnn rồi....em nghĩ em nên đi mua xổ số, có lẽ sẽ trúng thưởng.....”


Đau đớn kịch liệt khiến cô ấy không trụ được nữa. Cứ thế ngất đi.

“ Lam Ninh, anh đưa em đi bệnh viện, em không sao chứ. Cố gắng lên!” Dạ Thiên Kỳ ôm Lam Ninh vào trong xe, sau đó vội lái xe về bệnh viện tư nhân của mình – bệnh viện của bác sĩ Vương.

......

Khi Dạ thiên Kỳ ôm Lam Ninh máu chảy thấm đẫm vào phòng làm việc của bác sĩ Vương, bác sĩ Vương bị dọa cho chết khiếp.

“ Dạ Thiếu Gia, sao thế? Chuyện gì xảy ra thế?” Bác sĩ Vương thất sắc hỏi.

“ Mau cứu cô ấy, nhanh lên!” Dạ Thiên Kỳ lớn tiếng gào lên.

Anh ấy không biết Lam Ninh ngoài bị chặt ngón tay ra, còn bị thương ở đâu nữa, cho nên, tim anh ấy gần như cuống lên sắp chết rồi.

“ Dạ Thiếu Gia. Đừng cuống, tôi sẽ sắp xếp cấp cứu.” Bác sĩ Vương vội nói.

Dưới sự sắp xếp của bác sĩ Vương, bác sĩ điều trị gấp vội đẩy Lam Ninh vào phòng phẫu thuật.


Trải qua kiểm tra kỹ càng, bọn họ phát hiện Lam Ninh bị gãy hai đốt xương sống, đương nhiên, đây cũng là kiệt tác của Ân Phi Trường, đồng thời, ngón tay của Lam Ninh bị gãy, ngón tay trái bị mất.

“ Thật tàn nhẫn!” bác sĩ Vương khẽ nói, tay đứt ruột xót, Lam Ninh chịu đau đớn thế nào không nghĩ cũng biết. Cô ấy chỉ là một người con gái!

Trải qua cấp cứu và băng bó, bác sĩ Vương xử lý xong cho Lam Ninh, mới tháo khẩu trang đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Dạ Thiên Kỳ luôn đứng đợi bên ngoài vội lao đến: “ Bác sĩ Vương, Lam Ninh không sao chứ?”

Bác sĩ Vương khẽ cau mày lại, ông gần như đã đoán được Lam Ninh rốt cuộc là người gì rồi, cô ấy bị thương nặng như thế, tất cả đã biểu thị, Lam Ninh chắc chắn không phải người con gái bình thường, cô ấy nhất định có liên quan đến băng nhóm xã hội đen.

“ Dạ Thiếu Gia, tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, trên người cô ấy có không ít thương tích, nặng nhất đó là gãy xương và ngón tay bị kẹp đứt, có điều, không nghiêm trọng đến tính mạng, nhưng phải mất một thời gian dài hồi phục. Hơn nữa đầu ngón tay giờ không còn nữa, cô ấy sau này ngón tay sẽ bị tàn tật, người con gái xinh đẹp như thế, thật đáng tiếc.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nhìn Dạ Thiên Kỳ nói.

“ Không bị nghiêm trọng đến tính mạng là được.” Dạ Thiên Kỳ lẩm bẩm nói, “ Chỉ cần mạng sống là được, những cái khác, tôi sẽ thay cô ấy đòi lại, bác sĩ Vương, nhất định phải dùng cho cô ấy thuốc tốt nhất, nhất định khiến cô ấy hồi phục, đừng để cô ấy đau đớn.”

“ Tôi đương nhiên sẽ tận lực.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nhìn dáng vẻ lo lắng của Dạ Thiên Kỳ, hơi thấy lạ, Dạ Thiên Kỳ đối với người con gái này quan tâm như thế, khóe mắt đều là vẻ sống sắng cuống quýt, xem ra người con gái này đối với Dạ Thiên Kỳ mà nói rất quan trọng.

Tại vì là bác sĩ tư nhân rất quan trọng của Dạ Thiên Kỳ, bình thường có quan hệ cá nhân với Dạ Thiên Kỳ cũng tốt, ông biết Dạ thiên Kỳ đã từng rất thích Nhụy Tử, ông vốn dĩ cho rằng Dạ Thiên Kỳ sẽ không quan tâm đến người con gái thứ hai nào, bây giờ xem ra Dạ Thiên Kỳ quan tâm Lam Ninh như thế, là một người bạn tâm giao, trong lòng ông cũng có cảm giác mừng thầm.


“ Cảm ơn ông, bác sĩ Vương, vất vả rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, vừa nắm lấy tay bác sĩ Vương.

Có điều, bác sĩ Vương phát hiện, từ sau khi Dạ Thiên Kỳ không có được Nhụy Tử, cậu ấy trở nên buồn bã không vui, còn bây giờ, cậu ấy dường như có chút khác trước rồi.

Đó là ảnh hưởng của Lam Ninh sao?

Đúng lúc này, Lam Ninh trên người trên tay bị băng bó bằng bông băng màu trắng bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Dạ Thiên Kỳ không còn kịp nói chuyện với bác sĩ Vương nữa, anh vội vàng đi theo sẽ phẫu thuật của Lam Ninh đi vào trong phòng bệnh anh đã chuẩn bị cho Lam Ninh.

......

Trong phòng bệnh

Dạ Thiên Kỳ yên lặng nắm lấy bàn tay không bị thương của Lam Ninh, khẽ áp bàn tay nhỏ đó lên má của mình, nhẹ nhàng nói: “ Lam Ninh, em mau tỉnh lại đi, em yên tâm, tên hại em đó, tên là Ân Phi Trường phải không, anh chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Hắn kẹp đứt một ngón tay của em, anh kẹp đứt mười ngón của hắn.”

Anh ấy đang lẩm bẩm nói, cảm thấy tay mình bị Lam Ninh cầm chặt lấy.

“ Lam Ninh........” Dạ Thiên Kỳ vui mừng mở to mắt nhìn.

Lam Ninh từ từ mở mắt.

“ Tiẻu Dạ....đừng đi tìm Ân Phi Trường. Anh.....đừng động đến hắn ta.” Lam Ninh khó khăn nói.


Trên người cô ấy tại vì bị thương nhiều chỗ, đã bị băng bó lại, nhưng mắt cô ấy, vẫn sáng long lanh như thế.

“ Lam Ninh........” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.

“ Tuyệt đối không thể đi tìm Ân Phi Trường.” Lam Ninh yếu ớt nói, “ tên ma quỷ đó, chúng ta không phải là đối thủ.”

“ Nhưng........” Dạ Thiên Kỳ ngập ngừng nói.

Lam Ninh khẽ nhắm mắt lại: “ Dạ Thiên Kỳ, nghe em......”

“ Được, anh nghe em, em cũng phải nghe anh, chịu khó dưỡng bệnh.” Dạ Thiên Kỳ sờ tay lên trán Lam Ninh giống như đối với em gái của mình vậy.

Lam Ninh lúc này đang sốt cao, Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn Lam Ninh, trái tim đó không ngừng run rẩy, Lam Ninh, vì thoát khỏi tổ chức xã đen, mà chịu bao nhiêu đau khổ!

Cô ấy bình thường cười hi hi ha ha, nhưng trong lòng cô ấy che giấu bao nhiêu buồn phiền và đau khổ, người con gái này chưa bao giờ nói ra, chỉ một mình chịu đựng, là tại vì mình không xứng để chia sẻ nỗi đau của cô ấy sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Thiên Kỳ càng khó chịu hơn, cảm giác thương xót khiến anh ấy hơi tức giận vì không làm gì được.

Ân Phi Trường rốt cuộc là ai, tại sao không tha cho cô ấy?

“ Rất lạ phải không?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, cô dường như nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt của Dạ Thiên Kỳ, cô miễn cưỡng chịu đau đớn của ngón tay, từ từ nói, “ Tại vì, Ân Phi Trường, chính là chủ nhân....của tổ chức trộm cắp....bọn em, hắn ta cũng là bạn lớn lên từ nhỏ trong cô nhi viện cùng em, em nghĩ rằng.....nể tình.....nghĩa...trước đây, hắn ta có thể tha cho em, nhưng.....hắn ta đối với em....càng tàn nhẫn.”