“ Tôi nói – Tôi nói.......” Lam Ninh vội nói, Dạ Thiên Kỳ lôi đầu cô ta từ trong nước ra.
Lam Ninh lúc này rất thảm hại, mái tóc dài mềm mượt bị rối tung dính bết trên mặt, xem ra hết sức thê thảm.
“ Không có ai sai khiến tôi, tôi chỉ là một đứa mồ côi, tôi vì cuộc sống, mới đi ăn trộm từ nhỏ đến lớn, tôi đi theo sư phụ tôi--- học nghề ăn trộm từ nhỏ, nhưng năm kia ông ấy cũng chết rồi, nhưng đồ tôi trộm, tôi không dùng một mình mà tôi quyên góp rất nhiều cho cô nhi viện, anh cũng biết, làm như chúng tôi rất nguy hiểm, tôi không muốn đến già vẫn đi ăn trộm, cho nên, tôi nghe nói các anh sắp bán đấu giá, tôi muốn trộm thứ giá trị, sau khi trộm xong, bán đi, cả đời tôi sẽ rửa tay gác kiếm, cho nên tôi chọn viên Dạ Minh Châu này, không ngờ lại bị anh bắt được, chỉ như thế, đây là sự thật, anh thích tin thì tin. Nếu như anh không tin, giết tôi đi, anh giết tôi, tôi cũng chẳng có gì mà nói.” Lam Ninh giống như cùng đường cuống quýt nói hết, hai mắt long lanh chằm chằm nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Anh ta sẽ tin chứ?
Vốn dĩ Dạ Thiên Kỳ không tin. Nhưng nghe thấy ba chữ cô nhi viện, Dạ Thiên Kỳ lập tức mềm lòng, tại vì, anh ấy lại nhớ đến Nhụy Tử, anh ấy đã từng đi cùng Nhụy Tử đến cô nhiên viện quyên góp bao lần, chơi cùng với những đứa trẻ đó, Nhụy Nhụy cười lên, rất đẹp!
Mình bây giờ vẫn còn giữ bức tranh vẽ chân dung cô ấy!
Cảm giác quyến luyến lấp đầy trong đầu anh ấy, Dạ Thiên Kỳ à, mày mãi không bước ra khỏi cửa ải này rồi.
Nhụy Nhụy, mãi là nỗi đau trong lòng mày, Nhụy Nhụy, cũng mãi là nơi mềm dịu nhất trong lòng mày.
Nghĩ đến đây, anh ấy buông lỏng tay mình ra. Đẩy Lam Ninh ra bên cạnh bồn tắm, lạnh lùng nói: “ Tôi có thể thả cô ra, nhưng, cô phải nghe lệnh của tôi, giúp tôi trộm một thứ.”
“ Đồ gì?” Lam Ninh ngạc nhiên hỏi.
Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói: “ Cô bây giờ chưa có tư cách hỏi, đến lúc đó cô sẽ biết, cô phải phục tùng tôi một năm, sau một năm, tôi sẽ trả tự do cho cô.”
A?
Lam Ninh ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Cô đương nhiên có thể chạy trốn, có điều, cô nên tin vào lực lượng của tôi, nếu như cô bỏ trốn, tôi tin người của tôi sau khi tìm được cô, sẽ giết cô không nương tay, khiến cô đến một cục xương cũng không còn hoàn chỉnh.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng uy hiếp.
“ Nhất định nhất định, tôi nhất định nghe lời Dạ Thiếu Gia, dù sao đó là sở trường của tôi, trong một năm này, Dạ Thiếu Gia chính là chủ nhân của tôi, Dạ Thiếu Gia bảo tôi trộm thứ gì, tôi sẽ trộm cái đó, tuyệt đối không nói hai lời, chỉ cần Dạ thiếu gia lo cho tôi ăn là được.” Lam Ninh vội giơ ba ngón tay lên thề.
Dạ Thiên Kỳ không kìm được hừ một tiếng lạnh lùng.
Bên Mỹ cần phải trộm vài thứ của đối thủ cạnh tranh, vừa may có tên trộm này.......
Có thể lợi dụng một chút.
“ Dạ Thiếu Gia, tôi đói quá, có thể cho tôi ăn chút gì được không?” Lam Ninh ngẩng đầu lên, lấy lòng nhìn Dạ Thiên Kỳ.
Bộ dạng của cô ta, hơi giống một con ếch xanh.
Dạ Thiên Kỳ hừ một tiếng, đưa tay ra hiệu, lập tức có nữ người hầu tiến đến: “ Dạ Thiếu Gia có gì dặn dò ạ?”
“ Dẫn cô ta đi thay quần áo. Rồi cho cô ta ăn.” Dạ Thiên Kỳ bình thản dặn dò.
“ Vâng.” Người làm đó vội dẫn Lam Ninh xuống.
Dạ Thiên Kỳ thở dài một tiếng, quay lại phòng khách, yên lặng ngồi trên ghế sopha.
Nhụy Nhụy, em biết anh đang nhớ em không?
Qua mười phút sau, người hầu nữ đó lại dẫn Lam Ninh lên, Lam Ninh lúc này, đã thay sang một bộ quần áo khác, cô ta mặc chiếc quần bò màu xám, chiếc áo sơmi kẻ caro xanh ngọc, máu tóc ẩm của cô ta được thả xõa ra trên vai, khuôn mặt long lanh như trăng sáng, đôi mắt to linh hoạt khiến Dạ Thiên Kỳ hơi sững người.
Tại vì đôi mắt to này khiến Dạ Thiên Kỳ có cảm giác như đã từng quen biết, cô ta khiến Dạ Thiên Kỳ nhớ đến Tô Tư Nhụy.
Nhụy Nhụy cũng có đôi mắt long lanh như nước giống thế này.
“ Cảm ơn Dạ Thiếu Gia, cảm ơn Dạ Thiếu Gia, Lam Ninh nhất định sẽ phục vụ tốt Dạ Thiếu Gia, anh yên tâm, anh yên tâm.” Lam Ninh cười nói.
Tên trộm này có thể vừa co vừa duỗi khéo như thế. Có lẽ cũng quen phiêu bạt trên giang hồ rồi chăng?
Dạ Thiên Kỳ khẽ nheo mắt lại: “ Cô tên Lam Ninh phải không?”
“ Vâng, Lam Ninh, Lam của Lam Tinh Linh, Ninh của Linh Tĩnh.” Lam Ninh vội cười nói, “ Dạ Thiếu Gia, có thể cho tôi ăn một chút......”
Dạ Thiên Kỳ lại phẩy phẩy tay, người hầu nữ đó lại bưng lên một đĩa gà quay.
Lam Ninh nhìn con gà quay đó, lại nhìn Dạ Thiên Kỳ, cô ta nuốt miếng nước bọt xuống cổ.
“ Ăn đi.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói.
Lam Ninh lập tức reo lên một tiếng bổ vào đĩa gà quay đó, tốc độ ăn thì thật....
Cô ta dường như không ngẩng đầu mà ngấu nghiến ăn con gà quay đó, giống như mấy ngày chưa được ăn cơm vậy.
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn Lam Ninh ăn con gà quay đó, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nhụy Tử ăn mực xiên gặm cánh gà ngon lành.
Không ngờ tên trộm Lam Ninh này cũng là một tên ham ăn!
Hơn nữa cô ta giống Nhụy Nhụy, bộ dạng lúc ăn không hề mang dáng vẻ người con gái dịu dàng, mà thô thiển như thế.........
Tại sao lại nhớ đến Nhụy Nhụy rồi? Mình mỗi ngày đều nhớ đến cô ấy.
Mỗi lần nhớ đến Nhụy Nhụy, là Dạ Thiên Kỳ cảm thấy hết sức buồn phiền, tại sao, mình mãi không quên được cô ấy chứ?
“ Để ý cô ta, ba ngày sau, tôi sẽ đưa cô ta đi Mỹ.” Dạ Thiên Kỳ liếc nhìn Lam Ninh đang ăn ngốn ngoám, quay người rời đi.
.......
Ba ngày sau.
Trên chuyến bay đến Mỹ Los Angeles.
Dạ Thiên Kỳ yên lặng ngồi ở khoang hạng nhất.
Còn Lam Ninh ngồi ở bên cạnh anh ấy.
Dạ Thiên Kỳ muốn dẫn tên trộm kỹ thuật siêu đẳng này đến Mỹ, giúp anh ấy trộm một thứ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên được ngồi khoang hạng nhất máy bay, Lam Ninh hiện rõ thích thú.
“ Dạ Thiếu Gia, đây là lần đầu tiên ngồi được ngồi khoang hạng nhất, khoang nhật nhất thật sự rất rộng rãi!” Lam Ninh vui vẻ nói, “ Chả trách người có tiền đều thích ngồi khoang hạng nhất, thật sự rất thoải mái, nghe nói thường xuyên ngồi khoang hạng nhất sẽ gặp rất nhiều minh tinh, Dạ Thiếu Gia, anh thường xuyên ngồi khoang hạng nhất, có gặp minh tinh nào không?”
Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, chẳng buồn nói chuyện với cô ta.
Từ sau khi Dan Thiên Kỳ mất đi Nhụy Nhụy, anh ấy trở nên không thích nói chuyện, đặc biệt là đối diện với phụ nữ.
Trong mắt anh ấy, không có ai có thể sánh được bằng Nhụy Nhụy mà khiến anh ấy thích.
Trong lòng anh ấy, Nhụy Nhụy nói chuyện dễ nghe nhất, thú vị nhất, anh ấy chỉ thích nói chuyện với Nhụy Nhụy, phụ nữ khác? Không hứng thú.
Đặc biệt là tên trộm Lam Ninh đáng ghét này, đợi cô ta giúp mình trộm xong thứ mình cần, mau cút nhanh~!
Giống như một con vẹt ríu rít nói liên tục vậy.
Nhụy Nhụy ríu rít nói nhưng đáng yêu, cô ta thì đáng ghét.
“ Ai ya, Dạ Thiếu Gia anh xem có phải đó là minh tinh Vanessa Redgrave của nước Mỹ đó không?” Lam Ning ngạc nhiên chỉ tay về phía đó nói.
Dạ Thiên Kỳ chán nản liếc nhìn, quả nhiên đúng là thế.
“ Xem ra lời đồn đại là thật, đúng là ngồi khoang hạng nhất có thể gặp được rất nhiều minh tinh. Lát nữa tôi phải đi xin chữ ký mới được.” Lam Ninh cười nói, “ Có điều, nghe nói khi xảy ra tai nạn máy bay, hiệu suất chết của khoang hạng nhất cao nhất, đa phần không có khả năng sống sót.”
Dạ Thiên Kỳ cau mày lại, cô ta đang lảm nhảm cái gì thế?
Đang ngồi trên máy bay, cô nói cái gì mà tai nạn máy bay thế?
Anh ấy vừa định bảo tên trộm đáng ghét này ngậm miệng lại, đột nhiên cảm thấy máy bay rung lắc dữ dội.