Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 517: Mưu đồ lần thứ hai xuất kích

Lâm Sảnh Di bước vào phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, trong tay là một tách cà phê nóng hổi thơm ngào ngạt.

“ Anh Mộ Thâm, xem xem uống có ngon không?” Lâm Sảnh Di nhẹ đặt tách cà phê lên bàn, ngồi ở ghế đối diện, tay chống lên cằm ngồi nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm nhìn tách cà phê đó: “ Tại sao lại là cô mang cà phê đến?” Trước đây đều là Nhụy Tử mang.

“ Ồ, cô Tô có việc, cho nên em mang đến. Đây là cà phê em tự tay xay cho anh Mộ Thâm đấy. Anh thử xem tài nghệ của em thế nào.” Lâm Sảnh Di mỉm cười nói.

“ Ồ,” Lạc Mộ Thâm gật gật đầu, nhìn dáng vẻ Lâm Sảnh Di dường như chưa muốn đi, “ Còn có việc gì sao?”

“ Không có việc gì, em là muốn cảm ơn anh Mộ Thâm, hôm qua khi em trẹo chân, anh Mộ Thâm đưa em đi bệnh viện, còn đưa em về nhà. Bây giờ chân em đỡ nhiều rồi, gần như không còn đau nữa rồi.” Lâm Sảnh Di dịu dàng nói.

“ Ồ, không sao, ai gặp phải tình huống đó đều sẽ làm như thế, chúng ta quen biết như thế, cần gì phải khách sáo như thế.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Nhưng em vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, so với trước đây, anh Mộ Thâm lạnh nhạt với em như thế, bây giờ anh Mộ Thâm dường như ấm áp hơn rất nhiều?” Lâm Sảnh Di mỉm cười nói, trong đôi mắt long lanh ánh lên niềm hy vọng.

“ Thế à? Tôi cảm thấy cũng đúng, có lẽ là do Nhụy Tử, có lẽ là do trái tim chứa đầy yêu thương, cho nên người cũng trở nên thân thiện hơn. Tất cả tại vì trong lòng có tình yêu, trước đây trong lòng chưa có tình yêu, đều cảm thấy hiu quạnh trống vắng.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Ồ, em nghĩ cũng đúng, cô Tô thay đổi anh Mộ Thâm rất nhiều. Uhm, cô ấy đúng là có ma lực này.” Lâm Sảnh Di vẫn mỉm cười nói.

Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch môi lên cười, không nói gì, chỉ đưa tay với lấy tách cà phê.


Có điều, tách cà phê đó đặt hơi xa vị trí ngồi của anh ấy một chút.

Lâm Sảnh Di vội đứng lên, cô ấy rướn người lên, muốn đưa tách cà phê nóng hỏi đó cho Lạc Mộ Thâm, khuy áo ở cổ áo sơ mi màu trắng của bộ trang phục công sở không cài hết, bên trong hơi lộ ra vòng ngực căng đầy, một sợ dây chuyền sáng lấp lánh trên cổ cô ấy, hết sức thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng tách cà phê trên tay của cô ấy lại chạm phải tay của Lạc Mộ Thâm.

Va chạm như thế, tách cà phê trên tay cô ấy sóng sánh, cà phê nóng hổi vẩy lên trên cổ trắng nõn nà của Lâm Sảnh Di.

“ A......” Lâm Sảnh Di kêu lên một tiếng, giọt nước mắt đau đớn vì bỏng lăn từ khóe mắt xuống.

“ Không bị bỏng chứ?” Lạc Mộ Thâm vội lấy ra chiếc khăn tay sạch, nhẹ lau cà phê trên cổ cho Lâm Sảnh Di, ở đó, có mấy vết đỏ do cà phê làm bỏng để lại, giống như cánh của bông hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng vậy.

Lâm Sảnh Di chăm chú nhìn Lạc Mộ Thâm lau cho mình, trong lòng lập tức xao động, dường như chỗ vết thương bị bỏng đó chẳng còn đau nữa.

“ Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé.” Lạc Mộ Thâm cau mày nói.

Trong lòng anh ấy cảm thấy hơi ngại, Lâm Sảnh Di người ta có lòng tốt mang cà phê đến cho mình, còn còn làm bỏng người ta.

“ Nếu không, xoa một chút kem đánh răng? Cô ấy à, hai ngày nay sao lúc nào cũng để bị thương thế?” Lạc Mộ Thâm nói, anh ấy không để ý đến cái khác, chỉ cẩn thận lau vết thương bị bỏng ở cổ Lâm Sảnh Di.


Cho nên, khoảng cách của anh ấy và Lâm Sảnh Di bây giờ rất gần.

“ Không, không cần, thật sự không đau chút nào. Không cần bôi kem đánh răng hay gì đó.......trên sự thật, em không cảm thấy đau chút nào, tại vì, tim em bây giờ mới thật sự đau..” Lâm Sảnh Di vừa lẩm bẩm nói, vừa dựa sát gần vào người Lạc Mộ Thâm, nếu như có thể dùng vết thương để đổi lấy một chút ấm áp, Lâm Sảnh Di cũng nguyện đánh đổi.

Nên biết, cô ấy mong chờ được Lạc Mộ Thâm ôm biết bao nhiêu.

Nhưng, người Lạc Mộ Thâm bây giờ muốn ôm là Tô Tư Nhụy, chứ không phải mình.

Cô ấy nghĩ như thế, nước mắt dường như sắp trào ra rồi.

“ Anh Mộ Thâm, ôm em đi, chỉ cần một lúc em sẽ khỏi thôi.” Lâm Sảnh Di lẩm bẩm nói.

Cô ấy giống như một con thở trắng nhỏ nép vào người Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm giờ mới chú ý khoảng cách giữa mình và cô ấy quá gần.

Điều này không thể được!

Anh ấy vội bình tĩnh đẩy cơ thể yếu ớt của Lâm Sảnh Di ra, không có chút gì do dự.


Đã không thích người con gái này, đã chỉ có Nhụy Tử thôi, càng không nên để Lâm Sảnh Di có chút ảo tưởng nào, như thế cũng không công bằng với cô ấy.

Lạc Mộ Thâm điềm tĩnh nói: “ Đã không sao rồi, thì ra ngoài đi, bây giờ đang thời gian làm việc. Hoặc là cô tự đi đến phòng y tế bôi chút thuốc vào!” Nhưng nước mắt Lâm Sảnh Di đã trào ra rồi, cô ấy đứng ở đó, khóc một cách đáng thương. Lạc Mộ Thâm thật sự không nỡ đành lòng.

Nếu như đổi sang người khác, anh ấy sẽ lớn tiếng trách mắng cô ta, nhưng người con gái đáng thương này, là một người con gái yếu đuối, có lẽ lời lẽ mình chỉ hơi lạnh lùng cũng sẽ khiến cô ta phát điên.

Nghĩ đến đây, giọng nói của Lạc Mộ Thâm cố gắng nhẹ nhàng trở lại.

“ Ra ngoài đi, đi đến phòng y tế bôi thuốc, tránh để lại sẹo.”

Lâm Sảnh Di ngước mắt lên, cô ấy dịu dàng mỉm cười: “ Cảm ơn anh, anh Mộ Thâm. Cảm ơn anh quan tâm em như thế.”

Lạc Mộ Thâm ngồi trên ghế của mình, bình thản nói: “ Đúng rồi, Sảnh Di, tôi hy vọng, ở trong công ty, cô có thể gọi tôi là Lạc Tổng.”

Cơ thể Lâm Sảnh Di khẽ run lên, cô ấy nhẹ nhàng nói: “ Vâng ạ, thưa Lạc Tổng.”

Cô ấy dùng tay khẽ sờ lên cổ mình.

Khi đi ra ngoài, đúng lúc cô ấy nhìn thấy tôi, tôi vừa từ dưới lầu lên, vốn dĩ chú ý vào sợ dây chuyền kim cương và bộ quần áo sang trọng đẹp đẽ đó, nhưng mắt tôi liếc thấy ở chiếc cổ trắng ngần của cô ấy có mấy vệt đỏ, không hiểu ra bị làm sao?

Mắt tôi khẽ chớp chớp.

Mắt vẫn không rời khỏi vết đỏ đó ở cổ Lâm Sảnh Di.


“ Chị Sảnh Di, cổ chị bị làm sao thế?” Tôi hỏi.

Mặt Lâm Sảnh Di hơi ửng đỏ, cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng trên mặt biểu lộ nét hơi ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc: “ Anh Mộ Thâm không cẩn thận.....à Tư Nhụy...... chị về phòng trước đây!”

Nói xong, mặt cô ấy càng đỏ hơn rồi rời đi.

Dáng vẻ thướt tha đó của cô ấy khiến tôi phải chú ý, nhưng cổ của cô ấy, làm sao thế?

Cô ấy còn đi từ phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm ra, biểu cảm trên mặt đó, hai người trong phòng làm việc làm chuyện gì rồi? tôi không kìm được có chút nghĩ ngợi lung tung.

Con người này, không phải lại phạm phải tật cũ đấy chứ?

Ai ya, tôi đột nhiên nhớ đến bệnh phong lưu của Lạc Mộ Thâm lại tái phát, cảnh tượng Lạc Mộ Thâm hôn Lâm Sảnh Di trong phòng làm việc.

Hừ, người đẹp như Lâm Sảnh Di, đàn ông nào có thể chống cự được sự cám dỗ chứ?

Lẽ nào dự cảm của Châu Đình thành thật rồi sao?

Hơn nữa, bộ dạng vừa nãy của Lâm Sảnh Di vừa hạnh phúc vừa xấu hổ, không phải là như thế đấy chứ?

Trong lòng tôi, như bốc hỏa lên đầu vậy.

Không sai, vệt đỏ ở giữa cổ của Lâm Sảnh Di đó, xem ra chính là nụ hôn mạnh bạo của Lạc Mộ Thâm lưu lại trên cổ cô ấy rồi?!