Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 483: Mang thai rồi

“.....” tôi quả thật không biết trả lời thế nào. Đây là câu hỏi quỷ quái gì thế?

Tôi thật muốn vớ lấy mô hình trang trí đầu lâu xương khớp đặt bên cạnh Phương Trạch Vũ mà đập cho anh ta một cái vào đầu, tôi bảo anh hỏi tôi thế à! Anh hỏi tôi thế à!

Tại sao tôi phải đến bệnh viện mà trả lời câu hỏi của tên biến thái Phương Trạch Vũ này chứ?

“ Đi thôi, em không sao. Anh Đại Thâm, đi thôi?” Tôi gần như khẩn cầu Lạc Mộ Thâm.

“ Không sao, để Đại Vũ xem cho em là được. Có chuyện gì còn chữa trị kịp thời, không sao em cũng sẽ yên tâm có phải không?” bàn tay của Lạc Mộ Thâm đặt lên vai tôi, “ Đầu lợn, điềm tĩnh một chút.”

Được rồi, xem bệnh còn được, nhưng anh đừng có hỏi em những câu hỏi khó trả lời như thế có được không?

“ Thông thường làm chuyện đó vào lúc nào? Đầu lợn, anh là bác sĩ, em nhất định phải thành thật trả lời câu hỏi của bác sĩ, như thế mới dễ dàng chuẩn đoán bệnh tình.” Tên Phương Trạch Vũ đáng chết này vẫn chăm chú hỏi.

“.......” Tôi thề quả thật tôi không muốn trả lời chút nào.

Nhưng tôi không trả lời, tự nhiên sẽ có người tích cực mà thay tôi trả lời.

“ cô ấy nói là lúc lên đến cao trào, bụng bỗng nhiên có cảm giác đau đớn bí bức giống như kỳ kinh đến. Tối hôm qua đau tương đối nhiều, sau đó mình phải mát xoa nhẹ nhàng có cô ấy mới đỡ.” Lạc Mộ Thâm rất thành thật nói. Quả thật là không còn gì để nói nữa.

Tôi gần như sắp ngất đi rồi, Lạc Mộ Thâm, anh đừng có trả lời rõ ràng như thế có được không? Em thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp người khác rồi.


Tôi quả thật không dám ngẩng đầu nhìn Phương Trạch Vũ rồi. nếu như là bác sĩ khác, tôi sẽ tự nhiên, nhưng bây giờ lại nói chuyện cùng Phương Trạch Vũ tôi quá quen này.

“ Thế thì Nhụy Tử, kỳ kinh của em bao lâu rồi chưa đến?” Phương Trạch Vũ tiếp tục hỏi.

Tôi thật sự muốn đập chết Phương Trạch Vũ, được thôi, anh là bác sĩ, bao nhiêu chuyên ngành như thế tại sao anh không học, lại cứ phải học khoa sản chứ. Thật tức chết đi được.

“......tháng trước chưa đến. Có điều em không để ý, vì bình thường......kỳ kinh của em không phải lúc nào cũng chuẩn......” Tôi nuốt nước bọt khó khăn nói.

“ Được đấy, em lần trước lừa anh là em đang có kinh đúng không.” Lạc Mộ Thâm tức lầu bầu nói.

“.....” Tôi ngoài việc thè lưỡi ra thì không biết làm gì nữa.

“ Ồ......., như thế à?” Phương Trạch Vũ chớp chớp mắt, anh ấy nhìn tôi, “ đi xét nghiệm máu nhé, đi xét nghiệm chỉ số hcl, anh nghi ngờ em.....”

Tôi và Lạc Mộ Thâm đều trợn tròn mắt.

“ Mình nghi ngờ Nhụy tử đầu lợn, mang thai rồi.” Phương Trạch Vũ nghiêm túc nói.

“ Mang thai?” Tôi và Lạc Mộ Thâm mắt vẫn trợn trừng ra hỏi lại.


“ Đúng thế, anh nghi ngờ là như thế.” Phương Trạch Vũ cười nhìn tôi.

“ Nhưng mang thai không phải sẽ nôn ọe sao? Tôi chớp mắt nói, trong tiểu thuyết ngôn tình hay trong phim đều diễn như thế mà.

“ Đầu lợn ngốc à, phản ứng trong thời kỳ mang thai của mỗi người không giống nhau.” Phương Trạch Vũ cười viết mấy dòng cho tôi, “ Mau đi đi, đi xét nghiệm máu là sẽ biết rốt cuộc có phải em mang thai hay không.”

Tôi dường như không biết mình làm thế nào cùng Lạc Mộ Thâm ra khỏi phòng làm việc của Phương Trạch Vũ, chúng tôi đi lấy máu, đợi chưa đến nửa tiếng, kết quả xét nghiệm máu đã có rồi.

Tôi cầm lấy tờ kết quả, nhìn thấy trên tờ hóa nghiệm có viết rõ ràng: chỉ số hcg là 4999, kiểm định kết quả là mang thai thời kỳ đầu.

Ôi? Mang thai thời kỳ đầu?

Thật sự nghi ngờ?

Tôi trợn mắt nhìn đi nhìn lại tờ hóa nghiệm đó, Lạc Mộ Thâm cũng vội giật lại, nhìn mấy lần liền.

“ Nói như thế em thật sự mang thai rồi, đầu lợn? Em giỏi quá. Đi xem Đại Vũ nói thế nào.” Anh ấy vui mừng bế tôi lên, ôm tôi đi đến phòng làm việc của Phương Trạch Vũ, đưa tờ kết quả xét nghiệm đó đập lên bàn làm việc của Phương Trạch Vũ.


Phương Trạch Vũ cười nhìn tờ xét nghiệm đó, cười nói: “ Đại Vũ, Nhụy Tử, thật sự chúc mừng hai người, Nhụy Tử thật sự mang thai rồi, hai người sắp lên chức bố mẹ rồi, bây giờ có lẽ thai đã được 37 ngày rồi. qua một tuần nữa đến siêu âm, xem tim thai đã có chưa.”

A?

Tôi gần như sắp ngất đi rồi, lời của Phương Trạch Vũ không ngừng vang bên tai.

Thật sự mang thai rồi mang thai rồi.

Tôi mang thai rồi sao.

Tôi thật sự còn chưa chuẩn bị gì, tôi mới chưa đầy 24 tuổi, vậy mà tôi sắp làm mẹ sao.

Tôi giương mắt đờ đẫn nhìn tất cả, lại nhìn lần nữa từng từ từng chữ viết trên tờ kết quả xét nghiệm, tôi thật sự mang thai rồi, mang thai rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm lộ ra vẻ vui mừng phấn khởi, bàn tay của anh ấy dùng lực đặt trên vai tôi, xương bả vai mảnh mai của tôi dường như sắp bị dập nát rồi.

“ Cậu là nói, đầu lợn thật sự mang thai rồi? không sai chứ?” Lạc Mộ Thâm trợn mắt hỏi Phương Trạch Vũ từng câu từng chữ.

“ Đúng thế, Đại Thâm, chúc mừng cậu.” Phương Trạch Vũ cười đưa tay ra định bắt tay Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm vốn dĩ không quan tâm Phương Trạch Vũ nữa, anh ấy quay người vui sướng mà ôm lấy tôi, xoay chuyển trong không trung, tôi nhìn thấy Phương Trạch Vũ ngại ngùng cười hì hì rụt tay lại.

“ Tốt quá rồi, trời cũng không phụ lòng anh vất vả, anh còn đang nghĩ tại sao lâu như thế mà chưa mang thai chứ? Anh đang nghi ngờ năng lực của mình đây.” Lạc Mộ Thâm vui vẻ nói.

“ Này, anh đừng quay nữa em sắp chóng mặt muốn nôn ra đây này.” Tôi ra sức đấm vào bả vai của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm lúc này mới cười thả tôi xuống.


Anh ấy vẫn ôm tôi trong lòng, cười nói: “ Không phải anh quá vui sao? Có điều.....” Anh ấy đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng nhìn sang hỏi Phương Trạch Vũ, “ Đại vũ, tối qua mình và đầu lợn làm chuyện đó mấy lần, liệu có ảnh hưởng gì đến em bé không?”

Trời ạ, tôi phải tìm cái lỗ mà chui xuống đây.

“ Bình thường mà nói thì sẽ không ảnh hưởng, nhưng bây giờ cậu biết Nhụy Tử mang thai rồi, vẫn nên cẩn thận chút.” Phương Trạch Vũ cười nói, “ cố chịu đi, thời gian này làm đàn ông, nhất định phải nhịn.”

Mặt tôi tối sầm lại, Lạc Mộ Thâm, tên động vật nửa thân biết suy nghĩ này, liệu anh ấy có thể nhịn được không?

Vẻ mặt tôi đầy nghi ngờ nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Đó là tự nhiên, anh đương nhiên có thể chịu được, đó là biểu hiện bảo vệ vợ, có điều, bây giờ việc bọn mình phải làm đó là, ngay lập tức chuẩn bị hôn lễ, thật sự hơi ngượng, liệu có người sẽ nói Lạc Mộ Thâm dẫn con đến tham gia hôn lễ không?”

Dẫn con đến dự hôn lễ......

Mặt tôi quả thật không khác gì con tôm luộc vậy. Giật trộm áo của Lạc Mộ Thâm, ý là anh đừng nói nữa, quả thật xấu hổ chết đi được rồi.

Nhưng Lạc Mộ Thâm dường như không để ý gì, anh ấy vẫn vui vẻ mà tán chuyện với Phương Trạch Vũ, bộ dạng hớn hở mặt mày!

Dáng vẻ đó, giống như là dân thưởng trúng thưởng lớn vậy.

“ Được rồi, bây giờ biết Nhụy Tử mang thai rồi, thật sự quá vui rồi, Đại Vũ, không phiền cậu làm việc nữa, bọn mình đi trước đây, bọn mình phải quay về chúc mừng một chút.” Lạc Mộ Thâm vui vẻ nói.

Anh ấy ôm lấy tôi, còn hôn lên má tôi một cái, “ Đi thôi, đầu lợn.”