Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 322: Yêu nhau bởi vì duyên nợ

“ Kệ đi, em đã nói là em thích, vậy anh sẽ lại mua cho em một chiếc BMW khác, hai xe em thích lái xe nào thì lái, điều quan trọng là, đây là bản phiên bản giới hạn, không phải ai cũng mua được, đợi sau này ra kiểu dáng mới, anh sẽ lại mua tặng em, như thế có được không nào?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó của Lạc Mộ Thâm, tôi đã không nhịn được cười.

Con người đàn ông này, rất phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử ở trong lòng tất cả các cô gái, huống chi anh ấy còn là một người đẹp trai giàu có, anh ấy tốt như thế, tuy rằng trước đây anh ấy còn giữ trong lòng những điều phiền muộn. Nếu như bản thân tôi thực sự từ chối anh ấy, liệu có phải tôi đã quá kênh kiệu cao giá không, như thế chắc là rất nhiều những cô gái khác tức điên và muốn giết chết tôi mất?

“ Lạc Mộ Thâm......?” Tôi khẽ nói.

“ Gì thế?” Lạc Mộ Thâm cúi xuống nhìn đôi mắt trong xanh như những giọt nước của tôi.

“ Có phải kiếp trước vì chúng ta có duyên nợ, nên kiếp này chúng ta mới gặp được nhau?” tôi nhẹ nhàng nói.

“ Ừ...... có thể là như vậy?” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.

“ Vậy nếu là như thế, chúng ta phải yêu thương quý trọng nhau mới phải.” Tôi khẽ mỉm cười nói.

Lạc Mộ Thâm cúi thấp đầu xuống, có chút phụng phịu nhìn tôi: “ Đầu lợn à, yêu cầu của em cao quá đấy, em nghĩ anh không quý trọng yêu thương em sao? Anh yêu thương em lắm đấy có biết không?”

“ Vậy anh nói xem, Phương Trạch Vũ các anh ấy nói khi em bỏ đi, anh còn khóc, điều đó có thật không vậy?” Tôi yểu điệu chớp chớp đôi mắt nhìn Lạc Mộ Thâm.


Khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm liền đỏ bừng lên một lúc, anh ấy mắm môi nhìn về phía tôi: “ Em đúng là tiểu nha đầu, khóc gì mà khóc? anh đâu phải là Lâm Đại Ngọc suốt ngày khóc lóc chứ?”

“ Không khóc à? vậy em cảm động nhầm rồi?” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, “ nếu không phải vì nghe Lương Cẩn Hàn nói anh đã khóc, thì em đã không đổi ý nhanh như thế đâu? anh nói làm thế nào đây? em hối hận rồi làm thế nào bây giờ?”

Đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm tràn đầy vẻ hậm hực.

“ Anh nói đi, rút cuộc anh có khóc hay không vậy?” tôi vẫn cố tình khiêu chiến gã này.

“ Có khóc, được chưa?” Lạc Mộ Thâm mắm môi mắm lợi nói.

Tôi lập tức liền tưởng tượng tới cảnh Lạc Mộ Thâm khóc lóc. Cảnh đó, thật sự cảm động quá đi!

Tôi không nhịn được cười “hihi” một tiếng.

“ Lạc Mộ Thâm vừa nhìn thấy tôi như thế, cũng biết rút cuộc tôi đã nghĩ gì rồi, anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “ Đầu lợn thối, em đã khiến cuộc đời anh minh của Lạc Mộ Thâm anh đây huỷ hoại hết rồi, em nói xem anh còn có thể bỏ em được sao?”

“ Này, anh muốn sao nào?” tôi hỏi.

“ Muốn sao, em nói xem? anh đã tặng em một món quà nhân ngày giáng sinh rồi, em cũng phải dành tặng cho anh một món quà gì đó chứ?” Lạc Mộ Thâm cố ý nói.


“ Nhưng, em vẫn chưa chuẩn bị được quà gì cả? Em, không quen có ngày giáng sinh như thế này, em luôn nghĩ đó là ngày lễ dành cho những người nước ngoài ở phương tây, em tham gia vào làm gì, thế nên em không có chuẩn bị gì cả, hay là, em chuẩn bị cho anh một món quà năm mới đi, đó mới là ngày lễ của đất nước chúng ta.” Tôi nghĩ một hồi, cố gắng nói.

Thực sự, tôi không biết mình nên dành tặng cho Lạc Mộ Thâm món quà gì cả.

Gã này chẳng thiếu một thứ gì?

Hơn nữa lại luôn độc đoán, kén chọn, nếu tôi chọn bất kỳ một món quà nào đó, anh ấy sẽ lại nói cái này không được cái kia không tốt.

Thế nên tôi chẳng chuẩn bị gì cả.

Được rồi, hoặc là nói tôi là một đứa ki bo.

Thậm chí ngay lúc này trong túi của tôi cũng chẳng đủ tiền để mua cho Lạc Mộ Thâm một chiếc ví.

“ Bảo sao nói. Em ki bo là như thế?” Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ, “ được rồi, một nụ hôn, một nụ hôn, được không?”

“ Cái này thì có thể làm được.” Tôi đỏ mặt, đôi dang rộng đôi tay ôm lấy eo của Lạc Mộ Thâm, kiễng đôi chân bé nhỏ của mình lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của Lạc Mộ Thâm, khi tôi chuẩn bị rời môi của anh ấy, thì Lạc Mộ Thâm liền ôm chặt lấy tôi, anh ấy mạnh mẽ hôn tôi với một nụ hôn mãnh liệt nhất, khiến cho tôi dường như muốn ngất xỉu ngay lúc đó.


Tôi cứ như thế, được anh ấy dành cho những chiếc hôn nồng nhiệt nhất, không biết là đã trải qua bao lâu, cho đến khi, chúng tôi nghe thấy trong bụng của nhau kêu lên những tiếng ục ục.

Hai chúng tôi không nhịn được liền cười phá lên.

Quả thật đều đã đói lắm rồi.

Tuy trong buổi tiệc, ở đây ăn một chút, chỗ kia ăn một chút, nhưng dù sao cũng không phải là một bữa cơm chính, lúc này tôi và Lạc Mộ Thâm đều đã rất đói bụng rồi.

Lúc này Lạc Mộ Thâm mới từ từ rời khỏi đôi môi của tôi.

“ Đói rồi?” Anh ấy hỏi.

“ Vâng.” Tôi ôm bụng ngượng ngùng nói.

Trước mặt người mình yêu mà bụng cứ sôi lên ùng ục, có phải là quá ngượng không? Tôi dường như bị lộ bản mặt là một đứa háu đói rồi.

Ngón tay của Lạc Mộ Thâm lại ấn mạnh vào mũi tôi, cưng nựng nói: “ Anh biết em đói thế này, thì sớm đã đặt trước một quán ăn, đi nào, chúng ta đi ăn đêm.”

“ Ôi, Lạc Mộ Thâm, anh đúng là con giun đũa trong bụng em đấy!” Tôi bất ngờ gọi lớn, bây giờ chẳng có gì vui hơn khi tôi được đi ăn một bữa no nê cùng Lạc Mộ Thâm như thế này?

“ Đi thôi, xem ra nếu không có anh bên em, thì chắc sẽ có một người đàn ông khác phải chịu khổ mất, anh không xuống địa ngục, thì ai dám xuống đây? anh đây như thế này cũng được tính là vì dân vì nước đấy chứ.” Lạc Mộ Thâm chớp chớp mắt nói.

“ Không sao, dù sao Lạc Tổng cũng nuôi được em! Nếu em lấy người khác, biết đâu em ăn đến mức nghèo đi, thì anh cũng bị tính vào là thành phần làm đại chúng đói nghèo đấy.” Tôi cười nói, nhưng mũi tôi lại bị Lạc Mộ Thâm dùng hai ngón tay kẹp chặt rồi.


Lạc Mộ Thâm lại đưa tôi vào trong xe.

“Này, muộn thế này rồi em vẫn cùng sếp đi ăn, như thế này có được tính là làm thêm giờ không thế? Sếp, anh phải tính thêm tiền lương cho em đây nhé? anh cứ nghĩ mà xem?” Tôi lại cười nói.

“ Đúng là kẻ hám tiền, muốn thêm tiền lương, thì cứ lấy anh đây cộng vào cho em được chưa?” Lạc Mộ Thâm lại hậm hực nói với tôi.

“ Thiếu gia.” Tôi nửa thật nửa đùa đánh cho anh ấy một cái.

Lạc Mộ Thâm không nhịn được cười rồi.

......

Cửa quán là những nét điêu khắc kết hợp với thuỷ tinh thạch anh theo phong cách Châu âu, tôi và Lạc Mộ Thâm đẩy cửa bước vào, cảnh sắc trước mặt khiến hai chúng tôi phải tròn mắt nhìn, mỗi một bàn ăn đều có những nét đặc biệt khác nhau, xung quanh là những chậu hoa tươi nở rộ vô cùng bắt mắt, có cảm giác như được ngồi giữa một rừng hoa để thưởng thức bữa ăn vậy.

Bên trong còn thiết lập một trụ quay ngựa gỗ và trụ bập bênh, các cặp đôi có thể ngồi lên ngựa gỗ và hai bên trụ bập bênh, cảm giác đó như được quay lại thời học sinh thơ ngây trong sáng ngày ấy.

Tôi liếc nhìn Lạc Mộ Thâm đứng bên cạnh, thực sự tôi quá bái phục gã này rồi.

Tôi luôn nghĩ rằng gã này chỉ tới những nơi xa hoa, tráng lệ để tiêu xài những đồng tiền của mình, nhưng thật không ngờ rằng lại có một ngày anh ấy lại đưa tôi đến một nơi làm lay động lòng người như thế này, nơi đây tôi không cần phải lo lắng hồi hộp, nơi đây tôi có thể là chính mình.

Thực ra, tôi rất rất thích những nơi nhẹ nhàng như thế này.