Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 314: Muốn giới thiệu em với bố anh

Thằng cha này nói được làm được, không đi tôi sẽ bị đánh chết mất.

“ Em không thích đi đến những nơi như thế, em cũng không muốn nhìn những người nói năng linh tinh đó.” Tôi cau mày nói.

“ không được……” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng kéo dài giọng nói, “ Em phải đi! Anh đang nghĩ, cũng tranh thủ cơ hội này giới thiệu em với bố của anh, đó cũng là một cơ hội tốt.”

“ A? không sớm như thế chứ? Sớm như thế đã giới thiệu em với bố anh rồi sao?” Tôi giật mình há hốc miệng nói.

“ Sớm ư? Anh còn cảm thấy muộn ấy!” Lạc Mộ Thâm khẽ nhún vai, “ có cảm giác đợi không được nữa rồi, sợ em chạy lung tung, nhìn em không phải là bóng đèn tiết kiệm điện, chạm hoa trêu cỏ, việc của Dạ Thiên Kỳ, cũng là nhắc nhở anh, đối với người phong lưu như em, anh phải trông chừng nghiêm ngặt.”

“ Em làm gì chứ? Tại sao biến em thành kẻ phong lưu vô lại chứ?” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Có đấy, sáng hôm nay anh nhìn thấy em còn cười cười nói nói với một nhân viên nam, tức đến nỗi anh còn muốn đuổi việc hắn ta.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói. Tôi lập tức cảm thấy có một luồng gió rét buốt toàn thân.

“ Kính nhờ anh Đại Thâm, đó chỉ là trao đổi công việc bình thường mà thôi?” Tôi chẳng biết làm sao đành nói.

“ Dù cho thế nào, anh bây giờ muốn đuổi việc hắn ta rồi, anh muốn công khai sớm quan hệ giữa anh và em, đỡ phải để người khác có ý đồ gì.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi chỉ biết thở dài, tôi biết, bản thân vốn dĩ không nói được thằng cha này.


Được thôi, công khai thì công khai!

Xe của anh ấy rẽ về hướng khác, chiếc xe thể thao Koenigsegg lại đưa tôi đến cửa hàng chăm sóc sắc đẹp mà anh ấy đã từng đưa tôi đến.

Người đón tiếp vẫn là cô Đào Phi Phi đó, kính cẩn chào đón, tôi lại bị đưa vào phòng tạo hình có mùi nước hoa Avon nhè nhẹ.

Tôi không kìm được tiếng thở dài, xem ra, hôm nay thật sự tránh không nổi rồi. Chỉ có thể cứng da đầu lên, hy vọng bố của Lạc Mộ Thâm sẽ thích tôi.

Lạc Mộ Thâm muốn tôi đi làm gì chứ? Nhất định là muốn mình đến ngắm phong thái nho nhã của anh ấy?

“ Cô Tô Tư Nhụy, đây đều là những trang phục mà tôi chọn cho cô, làm nổi bật lên khí chất và diện mạo của cô nhất, cô Tô thích bộ nào nhất?” Đào Phi Phi cười tươi như hoa nói với tôi.

Trên chiếc giá treo quần áo của phòng dành cho khách vip đó, đã treo các bộ quần áo hàng hiệu đẹp đẽ rồi.

Mỗi một bộ đều đủ một tháng lương của tôi, thậm chí còn hơn cả tháng lương nữa.

Trong lòng tôi không kìm được than tiếng thở dài, tên Lạc Mộ Thâm này, chỉ thích dùng tiền để nện người khác.


Thật sự có người bị anh ta dùng tiền đập cho đau đầu hoa mắt.

“ Để tôi xem xem.” Tôi đành phải vừa trả lời vừa lật lật xem những bộ quần áo đó.

Tôi nghĩ một chút, không thể bảo thủ quá, mà cũng không thể bộc lộ quá, dù sao hôm nay có lẽ Lạc Mộ Thâm muốn giới thiệu tôi với bố của anh ấy, tôi nghĩ tôi nên để lại ấn tượng tốt với bố của anh ấy là Lạc Kiến Ba mới phải.

Nếu không, vốn dĩ thân phận của tôi không được rồi, có điều là con gái gia đình bình thường, cũng chẳng có ưu thế gì, nếu như bản thân lại không để lại ấn tượng tốt, tôi dựa vào cái gì có thể khiến Lạc Kiến Ba gật đầu chứ?

Cho nên, tôi vẫn nên trang điểm cho mình một chút.

Ánh mắt của tôi lướt trên những bộ trang phục hàng hiệu này.

Cuối cùng ánh mắt của tôi tập trung vào một bộ xườn sám màu trăng non mang phong cách lễ phục buổi tối, thiết kế của chiếc xườn sám này, mang phong cách phục cổ, cao cổ, cả chiếc xườn sám được thêu những bông hoa mai nhỏ, chiếc áo dài màu nhạt, phối với màu hoa mai hồng nhạt, có một cảm giác khó tả, tôi rất thích bộ trang phục này, nhìn rất tao nhã sang trọng. Tôi nghĩ Lạc Kiến Ba là một vị trưởng bối, có lẽ cũng thích bộ trang phục phong cách phục cổ này chăng? Tôi thật sự rất muốn lưu lại ấn tượng tốt với ông ấy.

Tôi luôn cảm thấy mình mặc lên người bộ trang phục này, thật sự nên ngồi gảy đàn trước chiếc đàn cổ là đẹp nhất.

Ý nghĩa nghệ thuật của bộ xườn sám này thật sự quá đẹp, thật sự tôi vẫn luôn muốn được mặc thử một chút phong cách cổ điển này.


“ Chọn bộ này đi.” Tôi chỉ vào bộ xườn sám đó, khẽ nói.

“ Cô Tô thật có mắt nhìn, bộ xườn sám này là do đại sư nổi tiếng Hồngkông tự tay thiết kế và may, thật là độc nhất vô nhị, được Lạc Tổng đặt bên hàng không chuyển đến chưa được một ngày, trên thực tế, quần áo ở đây đều là Lạc Tổng đặt cho cô Tô.” Đào Phi Phi cười nói.

Tôi khẽ cắn môi, lại là Lạc Mộ Thâm vì tôi mà đặt, tên Lạc Mộ Thâm này.

Đây là chính sách tiền tệ sao?

“ Nào, xin cho phép tôi làm tạo hình cho cô Tô.” Đào Phi Phi cười kéo bàn tay ấm áp của tôi.

Tôi đành phải đi theo cô ta.

Đào Phi Phi búi mái tóc đen của tôi lên, dùng keo xịt gôm giữ nếp, trông thật sang trọng, Đào Phi Phi đối với thẩm mỹ đều có quan điểm của mình, phối với mỗi bộ quần áo, cô ấy đều thiết kế chuyên tâm, trang điểm cho tôi vừa thời thượng lại vừa đoan trang.

Lại mở ngăn kéo ra, Lạc Mộ thâm lấy ra một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy, đeo lên tay của tôi, chiếc nhẫn ngọc đó giống như viên ngọc bích đeo trên ngón tay trắng nõn của tôi, óng ánh lấp lánh, đến người không thích đeo trang sức như tôi nhìn cũng còn thích mê nữa là người khác. Lại nhìn mình trong gương lần nữa, cả người tôi phảng phất quay về thời kỳ quốc dân, tôi mỉm cười hài lòng.

Đào Phi Phi bảo tôi ngồi trước bàn trang điểm, tẩy bớt lớp phấn trang điểm đi, bởi vì mặc trên người bộ trang phục này không hợp với trang điểm đậm, như thế không khác gì vẽ rắn thêm chân, không tự nhiên nữa.

Tôi trong gương giống như người thiếu nữ dân quốc cao quý, trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng ngần.

Tôi phát hiện mỗi lần Đào Phi Phi bọn họ làm tạo hình cho tôi đều khiến tôi ngạc nhiên như thế.


“ Cô Tô, cô thật sự là người đẹp trời sinh. Lạc Tổng thật sự có mắt nhìn người mà.” Đào Phi Phi cười dựa sát gần tôi, nhìn người đẹp sắc nước thiên hương trong gương mà nói.

Tôi không kìm được cười đau khổ, là người đẹp sao? Đáng tiếc từ cổ chí kim luôn có câu hồng nhan bạc mệnh mà!

Mệnh của mình không tốt lắm.

Khi tôi quay lại phòng khách, đúng lúc Lạc Mộ Thâm quay đầu lại, trong tay còn cầm một hộp bánh trứng đậu đỏ mà tôi thích nhất, trong khoảnh khắc Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi, lộ ra ánh mắt tán thưởng, anh ấy cố tình huýt sáo nhé, tôi khẽ nói, “ Lạc Tổng, dạ tiệc hôm nay sẽ không làm anh mất thể diện chứ?”

Lạc Mộ Thâm đưa hộp bánh cho tôi, nhẹ lắc đầu: “ Sẽ không đâu, em mặc thế này, đến lúc dó anh còn phải giúp em xua đuổi bao nhiêu là ruồi muỗi ấy chứ!”

Ánh mắt yêu thích của anh ấy nhìn tôi, người con gái của mình xuất sắc như thế, người đàn ông nào mà không tự hào chứ?

“ Em thật sự không muốn đi, dạ tiệc kiểu đó, em thật sự không biết mình nên nói gì. Chỉ có thể nấp ở trong góc tường mà thôi.” Tôi nhẹ giọng nói.

Lạc Mộ Thâm không nói gì, mở chiếc hộp ra, lấy một chiếc bánh trứng nóng hôi hổi cho vào miệng tôi.

Tôi cắn một miếng, bánh trứng rất ngon, mùi vị rất thơm.

Tôi tin dáng vẻ nhẹ khép mắt thưởng thức miếng bánh ngon của tôi rất đáng yêu.

“ Em yên tâm, anh sẽ không để em trốn trong góc tường đâu.” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi ăn ngon lành, vui vẻ như thế, anh ấy cũng lấy một cái cắn một miếng, ngọt mà không ngậy, mùi vị thơm ngon, chả trách tôi lại thích món này như thế, thật sự quá tuyệt.