Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 312: Không quay lại được tình bạn trước đây

Ngày thứ hai, khi tôi quay lại toà nhà tập đoàn Lạc Thị, tôi vừa nhìn đã thấy Trần An An đang đứng chờ trước cửa thang máy.

Quả nhiên cậu ta quay lại rồi.

Một nhóm nhân viên nữ vây quanh kín cẩn hỏi này hỏi kia, Trần An An luôn giữ thần thái thận trọng cao quý. Khi cậu ta quay đầu nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong mắt cậu ta mang đầy vẻ đắc ý.

Cậu ta dường như đang ám chỉ với tôi: Tô Tư Nhuỵ, cậu xem, tôi lại quay lại rồi, cậu có thể làm gì được tôi chứ?

Trong lòng tôi nhẹ thở dài, Trần An An, cậu luôn coi tôi như kẻ địch, thực ra tôi không coi cậu là kẻ địch, thực ra, trong lòng tôi, tôi không hề muốn nghĩ đến cậu chút nào, cậu như thế, chỉ càng khiến bản thân thêm mệt mà thôi.

Cho nên, tôi chẳng thèm để ý cậu ta.

Thang máy chuyên dùng cho lãnh đạo xuống đến nơi rồi, tôi và Trần An An cùng bước vào trong thang máy, các nhân viên khác vẫn phải chờ thang máy dành cho nhân viên.

Đây chính là quyền lợi đặc biệt của thư ký tổng giám đốc, có thể đi thang máy của tổng giám đốc và lãnh đạo. Không phải chen chân đứng cùng thang máy với nhân viên khác.


Tôi nhìn vào bức tường thang máy sáng như gương, trong mặt tường đó phản lên hình dáng khuôn mặt trẻ trung của tôi và Trần An An.

Trước đây hồi còn là sinh viên, là những người con gái thích đẹp, tôi và Trần An An đều có thói quen chỉnh lại trang phục trước gương, chúng tôi chớp đôi mắt to, làm các tư thế trước gương to hay gương bé, đó là những hồi ức thanh xuân đẹp nhất của chúng tôi. Cho đến hôm nay, chúng tôi vẫn có thói quen này.

Tôi nhìn mình trong bức tường gương rõ rệt, lại nhìn An An, chỉ nhìn thấy tay cậu ta xách chiếc túi Gucci hiệu mới nhất, trên người mặc chiếc áo khoác da dê màu đen, bên trong là chiếc áo len cao cổ màu lông ngỗng vàng, chiếc quần bò màu xanh sẫm, đôi bốt cao cổ nổi bật, ăn mặc cực kỳ sang trọng thời thượng, cũng rất đẹp. Tóc cũng nhuộm thành màu nâu, uốn thành các lọn sóng nhỏ, để rối xù xuống trông thật gợi cảm, lại nhìn lên mặt, chỉ nhìn thấy lớp phấn trang điểm mỏng của Trần An An, càng hiện rõ làn da trắng như ngọc, đôi lông mi dài duyên dáng, thật sự có thể được ví như người đẹp không tì vết.

Nhìn thấy tôi đờ đẫn nhìn cậu ta qua chiếc gương, Trần An An khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: “ Tô Tư Nhụy, có phải cậu không ngờ được, Trần An An tôi còn có thể quay lại? Cậu cho rằng cả đời này tôi chỉ mặc bộ quần áo công trường ở trong hoa viên Đỉnh Minh sao? Có phải cậu rất thất vọng? Tối hôm qua ngủ cũng không ngon?”

Tôi khẽ khép mắt lại, cậu ta là có ý gì chứ?

Trần An An dùng ngón tay xoắn lọn tóc xoăn màu nâu của mình, cậu ta cười nói: “ Cậu cho rằng để Lạc Mộ Thâm điều tôi đến dự án hoa viên Đỉnh Minh, là tôi không quay về được có đúng không? Nhưng, ông trời lại có mắt kìa. Chủ tịch tập đoàn bảo tôi quay về rồi.”

Tôi khẽ nói: “ Tôi không bảo Lạc Mộ Thâm điều cậu đi, để cậu đến dự án hoa viên Đỉnh Minh làm việc, đó là sắp xếp của công ty.”


Trần An An cười rất xinh đẹp, tay cậu ta vẫn đùa nghịch với lọn tóc của mình, có thể thấy rõ, kiểu tóc này là cậu ta mới làm, rất hợp với cậu ta.

Đột nhiên cậu ta nói: “ Nhụy Tử, tại sao hai người chúng ta lại thù hận chứ? Trước đây chúng ta là bạn tốt biết bao nhiêu? Bây giờ thành ra thế này, thật là ngại, mình cảm thấy, chúng ta nên giúp đỡ nhau mới đúng, có phải không, cậu và mình đều đã quay lại tập đoàn làm việc rồi, vậy thì giúp đỡ hỗ trợ nhau thì tốt bao nhiêu? Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau như thế, càng phát triển ở công ty không phải càng tốt sao? Mình nhớ trước đây chúng ta đã từng nói, phải cùng nhau tiến lùi trong công ty, cậu nói có đúng không? Cậu quên là khi chúng mình còn học đại học, đã có tình bạn đẹp và lâu bền như thế nào sao? Cậu không phải người dễ quên tình nghĩa như thế chứ?”

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, nói thật, tôi bây giờ thật sự không hiểu nổi Trần An An nữa rồi, cậu ta lúc mưa lúc gió, lúc thì hận tôi muốn chết, lúc lại muốn tốt với tôi, tôi không biết, chúng tôi đã không nhìn mặt nhau từ lâu, bây giờ còn có thể quay lại như lúc đầu không?

Tình bạn giống như tình yêu, đều rất mềm yếu, giống như là đồ gốm tinh xảo vậy, phải giữ gìn cẩn thận, nếu như không cẩn thận để rơi trên nền đất, nó sẽ vỡ vụn thành các mảnh nhỏ. Dù cho ghép lại từ đầu, cũng không thể hồi phục được nguyên trạng ban đầu, tại vì, vết thương hiện rành rành trước mắt, mãi mãi nhắc nhở bạn, tình cảm của các bạn đã trải qua những gì? Đặc biệt là chúng ta đã từng hại lẫn nhau, làm thế nào có thể quay lại được như trước đây?

“ Bây giờ có phải đang từ từ chìm đắm trong tình yêu với Lạc Mộ Thâm đúng không? Nếu như thật sự làm bà chủ của chúng tôi, đừng quên các chị em nhé!” đôi mắt đẹp đó của Trần An An dán hai tầng mi giả đó chằm chằm nhìn tôi nói.

Trong khoảnh khắc tôi cảm thấy toàn thân mình như có rắn trườn bò khắp nơi, quả thật có cảm giác da gà nổi khắp mình mẩy.

Tôi bây giờ thật sự cảm thấy Trần An An rất giả dối, tôi không muốn làm bạn thân với cậu ta nữa, Trần An An, cậu nên tự lo lấy mình mới phải.


Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười nói: “ An An, cậu đừng nghĩ đến việc khác nữa. Nếu như cậu vẫn muốn làm bạn thân của mình, thì bình tâm lại một chút.”

Trần An An mỉm cười: “ Ôi, cậu đang giáo huấn tôi phải không?”

“ Mình không phải giáo huấn cậu, mình là muốn tốt cho cậu. Mình đang chân thành khuyên bảo cậu, tự lo tốt cho bản thân đi!” tôi lạnh lùng nói.

Trong lúc nói chuyện, thang máy lên đến tầng 18 rồi, thang máy ‘dingdong’ một tiếng rồi cửa mở ra, tôi và Trần An An nhìn nhau, bước ra khỏi cửa.

Chúng tôi quay người tự đi về phòng làm việc của mình, mặc dù không quay đầu lại, nhưng tôi vẫn có cảm giác cậu ta đang nhìn mình từ phía sau.

Ánh mắt sắc nhọn đó khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy sau lưng.

Tôi giả bộ như không thấy gì, đi vào phòng làm việc của mình.

Vừa bước vào phòng, tôi giật mình phát hiện Lạc Mộ Thâm đang ngồi trên ghế làm việc của tôi.

Lạ quá, thằng cha này sao lại đến sớm thế chứ?


Trước đây, thằng cha này đều đợi tôi mang bữa sáng đến cho anh ta, không ngờ hôm nay anh ta lại đến sớm như thế.

Càng khiến tôi kỳ lạ đó là, trên bàn làm việc của tôi, bày một chiếc hộp giữ nhiệt, anh ta mua cho tôi sao?

Tôi nhìn chằm chằm, giống như trước mắt xuất hiện đĩa bay của người ngoài hành tinh vậy.

Nói thật, việc đĩa bay ufo xuất hiện còn khiến tôi dễ tin hơn là việc Lạc Mộ Thâm tự mình mua đồ ăn sáng cho tôi.

“ Đây là........?” Tôi há hốc miệng nói.

“ Anh tự tay làm bữa sáng điểm tâm cho em?” Lạc Mộ Thâm cười hạ hai chân từ trên bàn xuống, “ có phải rất cảm động, có phải dường như nước mắt sắp chảy ra rồi?”

“ Tự tay làm sao?” Tôi cố hết sức chớp chớp mắt.

“ Không tin à? Đương nhiên là anh tự tay làm, năm giờ sáng anh đã dậy rồi, sau đó tự tay làm, anh làm tận mấy lần mới được. Đây là lần mà anh cảm thấy tốt nhất, em nói em thật có công, còn để anh phải hầu hạ em, thật là, nên để em làm cho anh ăn mới phải chứ?” Lạc Mộ Thâm giả vờ hằm hằm nhìn tôi, ánh mắt đó giống như là tôi cầm dao ép anh ấy phải làm cho tôi ăn vậy.