Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 30: Người trong giang hồ

Tôi đành phải gật đầu : " A, không phải muốn khách hàng hài lòng sao? "

"Thế tôi mới nói cô là vĩ đại mà, vì sự hài lòng của khách hàng mà sẵn sàng làm tất cả. " Giản Doanh cưới nói.

" Ồ , chị Giản Doanh, chị quá khen rồi . " Tôi dường như da mặt cười chứ bên trong chẳng thể nở nụ cười với con hồ lý tinh này được.

"Xem ra khách hàng được Tư Nhụy của chúng ta tiếp đãi chu đáo, nên chẳng trách hôm nay sếp Dương lúc tới công ty nhìn trông tươi như có gió mùa xuân vậy ! " Giản Doanh cười nói, "Xem ra sếp Dương hài lòng lắm đấy, Tư Nhụy, không chừng cô có thể được thăng chức làm thư ký giám đốc đấy! "

Lời cô ta nói cứ như mang theo gai vậy.

Tôi vội vàng đứng dậy : " Chị Giản Doanh, em không nghĩ tới việc được thăng chức lên làm thư ký giám đốc hay gì cả, em chỉ nghĩ em và An An trong thời gian thực tập ở đây thể hiện làm sao cho tốt thôi, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi Lạc Thị thì chẳng còn mặt mũi nào. "

" Đúng là khiêm tốn quá đấy cô em ạ. " Giản Doanh cười rồi đập nhẹ vào vai tôi, " Đừng lo, tôi biết. "

Lúc này tôi mới thở phào một tiếng.

Nhìn Giản Doanh quay mông đi sang chỗ khác, Trần An An liền chạy lại nói : " Tớ cảm thấy Giản Doanh hình như có gì đó không vui thì phải ! "

Tôi nhẹ nhàng đáp : " Cô ta còn có thể vui được sao ? Vốn dĩ cô ta muốn mượn cơ hội để loại chúng ta ra mà. "


"Hả ? " Trần An An ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt : "Sợ chúng ta lên làm thư ký giám đốc chứ sao. "

"Không phải thế chứ, chúng ta đều là những người mới tới mà. " Trần An An nói khẽ. "Chúng ta xuất sắc mà! " Tôi cười nói.

Trần An An lúc này mới yên tâm quay lại bàn làm việc, chúng tôi bắt đầu tập trung làm việc.

Làm việc được một lúc, bỗng dưng tôi cảm thấy hơi nóng ruột, liền đi rửa mặt, khi tôi trong nhà vệ sinh rửa mặt, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh thì thầm từ bên ngoài truyền vào, vốn dĩ tôi chẳng để ý, nhưng trong lời nói của bọn họ lại có nhắc tới tên tôi, tôi lập tức áp sát tai vào cánh cửa nghe xem họ nói gì.

Bọn họ đang nói gì tôi?

Biết tôi là người mới, bọn họ bình thường chẳng thèm nói chuyện với tôi và An An, tại sao bây giờ lại đi thì thầm sau lưng chúng tôi?

Cho nên lúc này tai tôi dỏng lên giống như tai thỏ vậy.

"Uầy, các cô gái bây giờ đúng là lợi hại thật, sống thoải mái quá. " Giọng của một nữ giới vang lên.

"Chứ còn sao nữa, quá dễ dãi, chẳng giống với những người sống truyền thống như chúng ta, người ta tuổi tuy còn ít, nhưng tâm sinh lý thì chẳng nhỏ chút nào! " Người nữ B nói.

"Ừ, nói cái con Tô Tư Nhụy đó, đúng thật là có hai cái bàn chải, thật biết thể hiện, bây giờ vẫn đang là sinh viên thực tập đấy, hôm qua đã đi tiếp khách rồi còn lên giường với khách hàng đấy, nghe nói tiếp khách hàng đến tận nửa đêm cơ, các kiểu tư thế, hiểu không, ha ha. " Người nữ A lại nói.

Tôi tức giận thiếu chút nữa thì ngã vào bồn cầu, tại sao lại biến thành tôi tiếp khách hàng trên giường cơ chứ ?


"Biết không ? ông giám đốc Cố mấy người bọn họ đó háo sắc lắm, ai không đồng ý tiếp bọn họ đây, chúng ta là những người khí tiết kiên trinh! Nhưng hai con nha đầu kia thì khác hẳn rồi, cô xem hôm nay Tô Tư Nhụy tới công ty, nhìn phờ phạc như vậy, chắc là bị quần cho nhừ người rồi. "

"Ha ha, các em 9x bây giờ đúng là mạnh bạo thật đấy! Đặc biệt là em Tô Tư Nhụy đó, nhìn bên ngoài chẳng nói lên được gì, sinh lý mạnh thật, đúng không. " Người nữ A lại nói.

Tôi thực sự không thể nghe tiếp được nữa, tôi vì công ty mà tận tụy như vậy, mà bây giờ mọi người lại đi nói xấu sau lưng tôi.

Tôi tức giận kéo vội quần lên, một chân đá cánh cửa mở ra, ầm một cái.

Hai người phụ nữ đồng nghiệp kia đang soi gương sửa sang mặt mũi bỗng giật mình nhảy dựng lên, từ trong gương của bồn rửa mặt nhìn thấy khuôn mặt đang giận đen mặt đi tới, mắt bọn họ tròn xoe, không thốt ra được lời nào, hình như chưa dám nhìn tôi, rồi quay sang vờ như không có gì xảy ra, rồi tiếp tục trang điểm.

Đương nhiên tôi cũng chẳng nói với bọn họ câu nào, chỉ tức giận bước đi, nhưng thực sự tôi chịu không nổi, tôi hít thở mạnh rồi rửa tay, đi vòng qua sau bọn họ.

Thật là tức chết đi được, nếu người khác đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, chắc họ nghĩ rằng chúng tôi đang chuẩn bị xảy ra một cuộc chiến cũng nên.

Đều là nữ giới cả, sao lại có thể nghĩ người khác xấu như vậy.

Tôi tức đến nỗi giọt nước mặt trong mắt như lăn quanh mắt, liệu cả phòng có nghĩ tối qua tôi đã tiếp khách trên giường không đây ?

May mà tối qua tôi về nhà, sáng còn đi làm, không thì....

Tôi dường như sắp khóc đến nơi rồi.

Nhưng vẫn có cách mà, khóc giờ cũng chẳng làm gì, thế là tôi hít một hơi sâu không cho nước mắt chảy ra.


Mệt mỏi, thẫn thờ quay lại bàn làm việc, Trần An An thấy khuôn mặt khác lạ của tôi liền tới hỏi tôi làm sao, tôi xua tay, đành nói không có chuyện gì.

Cơ quan đúng là cũng giống như chiến trường, giống như trong giang hồ, tôi phải cẩn thận một chút.

Cả buổi sáng thẫn thà thẫn thờ cũng qua đi, rồi cũng đến giờ nghỉ trưa, trước giờ nghỉ một lúc, giám đốc phòng kinh doanh Dương Siêu tới, đầu tiên tuyên bố khách hàng đã rất hài lòng, việc ký hợp đồng đã diễn ra thuận lợi, sau đó biểu dương tôi và Trần An An hai người chúng tôi.

Những đồng nghiệp nữ xung quanh có người thật lòng có người giả tạo vỗ tay biểu dương chúng tôi, chẳng thể nói rõ được trong mắt họ thể hiện điều gì nữa, tôi tuy cười, nhưng nói thật, tôi cười thực sự chẳng phải do cảm giác.

Mẹ ơi, tại sao trong mắt họ tôi lại là người tiếp khách trên giường cơ chứ ?

Nhưng tôi giải thích thế nào đây, tôi nói với họ thực sự là tôi chỉ tiếp sếp đi chơi Bi-a, đi ăn hải sản nửa đêm mới về sao?

Bọn họ có tin được không?

Tôi lại nghĩ : Kệ đi, họ nói gì thì nói, cây ngay không sợ chết đứng mà.

Cả một ngày khó chịu làm việc cũng sắp kết thúc, lúc chuẩn bị hết giờ làm, tôi hỏi An An : " An An, tối nay đi ăn cùng tớ nhé! "

"Ài da, " Trần An An nhìn tờ lịch, rồi quay sang tôi buồn rầu đáp, " Nhụy Tử, để hôm khác đi, hôm nay tớ hẹn người bạn hồi cấp ba đi ăn rồi. "

Tôi biết Trần An An có người bạn thời cấp ba cũng đang ở thành phố A, bình thường quan hệ với Trần An An rất tốt, hiện giờ An An đang ở nhà người bạn đó, tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà.

"Được rồi, vậy để khi khác vậy ." Tôi thở dài một tiếng, haizz, tuy là tôi, An An và Châu Đình ở cùng một thành phố, nhưng có cảm giác chúng tôi ở cách rất xa nhau vậy, Châu Đình cũng ở trung khu đô thị mới, khu đô thị mới đó cách thành phố rất xa, Châu Đình thường không quay lại.


Giờ tôi có cảm giác mình hơi cô đơn, buổi tối chẳng có gì để làm, cùng lắm buổi tối đi dạo rồi đi ăn thịt nướng, no bụng là lại về phòng.

Tôi đặt ra một ý định, bắt đầu thu dọn đồ đạc, quyết định dựa vào kế hoạch của mình để thực hiện.

Tôi nhanh chóng ra khỏi công ty, rồi hòa vào dòng người đang dồn về con phố đi bộ. Được cái tập đoàn Lạc Thị nằm ở một vị trí gọi là đắc địa của thành phố, ngay sát với một trung tâm thương mại lớn.

Nơi đây có rất nhiều những thương hiệu lớn, rất nhiều những sản phẩm giá trị.

Hồi tôi còn chưa tốt nghiệp, tôi và bạn bè của mình chẳng bao giờ dám bước chân tới đây, chúng tôi chỉ đi tới nhưng khu mua bán nhỏ, bởi vì nơi đó mọi đồ đạc, quần áo đều thích hợp với những sinh viên như chúng tôi, thực ra nguyên nhân quan trọng nhất là đồ ở đó rất rẻ !thích hợp với những sinh viên nghèo như chúng tôi.

Nhưng tôi nghĩ, không phải là bây giờ tôi đã tốt nghiệp rồi sao ? Tôi đã là một nhân viên xuất sắc của một tập đoàn nổi tiếng Lạc Thị rồi sao? được thôi, chẳng cần tôi là một nhân viên trong một tập đoàn lớn, tôi cũng cần phải tự chăm chút cho bản thân mình bằng những bộ đồ sang trọng chứ ? Chẳng phải mấy người bạn của Lạc Mộ Thâm nói tôi cần mua sắm thêm những bộ quần áo sang trọng đấy còn gì!

Vừa nghĩ tới đây, tôi lại nghĩ đến hai tấm séc 200 vạn đó, nếu hai tấm séc đó vào tay tôi rồi, vậy tôi thực sự có thể dùng không? lại nói mấy người đó đúng là muốn đùa cợt tôi ?

Nghĩ đến đây, tồi mò mò tay vào ví, thực ra hai tấm séc đó đang trong ví của tôi, tôi dùng một cuốn ghi chép kẹp hai tấm séc đó lại.

Tôi bước hướng về một ngân hàng, phục vụ tại ngân hàng này rất tốt, buổi tối sáu giờ mới đóng cửa làm việc.

Tôi bước đến trước bàn phục vụ, cô nhân viên ngân hàng lễ phép, nhẹ nhàng nói với tôi : "Xin hỏi quý khách cần gì ạ ? "

"Ờ, tôi muốn hỏi, tấm séc này của tôi có thể đổi thành tiền mặt được không ?" Tôi rút quyển sổ kẹp hai tấm séc đó ra khỏi túi của mình, rồi mở sổ lấy ra hai tấm séc đó. Nhân viên ngân hàng nhận tấm séc rồi xem một lúc, nhìn mặt tôi lúc đó hình như đã biến thành vật gì rồi thì phải, cũng có thể tôi có cảm giác sai.

Chỉ thấy cô nhân viên nở một nụ cười ngọt ngào nói với tôi : " Quý khách, tấm séc của quý khách có thể đổi được, xin hỏi quý khách cần tiền mặt hay chuyển vào tài khoản ngân hàng ?"


A ? Tôi bất ngờ chút nữa thì làm rớt túi của mình xuống sàn.

"Tấm séc này không phải là để trống sao? " Tôi cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy rồi.