Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 295: Xin hãy quên rằng anh vẫn chờ em

Tôi đi vào biệt thự của Dạ Thien Kỳ, một quản gia nhìn vẫn còn trẻ bước ra chào đón: “ Cô Tô phải không? Có phải cô vừa gọi điện đến phải không?”

“ Vâng.” Tôi ngước mắt lên hỏi, “ Dạ Thiếu gia có nhà phải không ạ?”

“ Có, Dạ tiên sinh đang ở phòng làm đồ gốm, cậu ấy nói nếu như cô đến thì cứ đi thẳng vào đó!” Vị quản gia đó nói.

“ Vâng. Làm phiền chú dẫn đường.” trong lòng tôi mang đầy cảm giác thấp thỏm không yên.

Tôi là đến nói rõ với Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ, tôi bây giờ đã đón nhận Lạc Mộ Thâm, đã quay về bên Lạc Mộ Thâm, tôi không thể đón nhận sự chăm sóc của anh nữa.

Tôi cũng không thể dựa vào anh ta được, như thế là không có đạo đức.

Anh là một người xuất sắc như thế, kiêu ngạo như thế, tôi không thể để anh hiểu lầm như thế, không thể để anh có một chút ảo tưởng, như thế là không công bằng đối với anh, cũng khiến tôi cảm thấy mình hèn hạ.

Không biết Dạ Thiên Kỳ có thất vọng hay không, sẽ tha thứ cho tôi không?

Anh sẽ có phải sẽ rất đau lòng không? Sẽ nổi giận lôi đình với tôi không?

Tim của tôi như đang mắc nghẹn lại giữa cổ họng vậy.


Tôi biết mình may mắn khi nhận được sự yêu thương của Dạ Thiên Kỳ, nhưng chuyện tình cảm, thật sự không thể miễn cưỡng được.

Tôi không thể lừa dối trái tim mình, càng không thể lừa dối Dạ Thiên Kỳ.

Anh ta là một người đàn ông rất tốt rất tốt, anh ta có lẽ sẽ hợp với người con gái tốt hơn.

Tôi tin ông trời trước sau sẽ luôn che chở cho anh ta.

Vị quản gia dẫn tôi đi qua hành lang đầy tính nghệ thuật của căn biệt thự ba tầng, lên đến tầng trên cùng, đó là một căn phòng mang đầy không gian nghệ thuật, tôi nhìn thấy bên trong là các tác phẩm đồ gốm, có nhân vật, động vật, có phong cảnh.

Chỉ là, có tác phẩm đã thành hình, có tác phẩm vẫn đang trong quá trình tạo hình bùn.

Dạ Thiên Kỳ đang ngồi trước máy làm gốm, anh ta mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, mang bao tay, đôi tay dài đang xoay chuyển theo trục của chiếc máy làm gốm, thần thái của anh ta, vừa yên tĩnh vừa cẩn thận.

Không giống dáng vẻ hung hăng càn quấy của trước đây, cười đùa cượt nhả, vẻ mặt hăm hở như hai con người khác nhau.

Tôi mới biết, Dạ Thiên Kỳ, cũng có lúc lại tĩnh lặng như thế.


Vị quản gia đó sau khi đưa tôi đến cửa thì đi ra ngoài, tôi đi vào phòng làm gốm, ngồi im lặng bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, nhẹ nhàng nhìn anh ta làm gốm.

Có lẽ, bây giờ, tôi thật sự không biết mở mồm nói gì với anh ta.

Tôi nhìn thấy một hình người nhỏ trong tay anh ta, anh ta dùng tay cẩn thuật chạm khắc ngũ quan, thần thái của anh ta cẩn thận tỉ mỉ như thế.......

Tôi quả thật nhẫn không nổi rồi.

“ Dạ Thiên Kỳ.......” tôi nhẹ giọng nói, “ Tay của anh chưa khỏi hẳn, tại sao lại sờ vào bùn thế? Nếu như bị nhiễm trùng thì làm thế nào?”

Dạ Thiên Kỳ đặt hình người nhỏ vừa làm xong đó xuống, thở dài nói: “ Nếu như thật sự nhiễm trùng hay cảm lạnh cũng được, chết đi có phải tốt không, chết đi sẽ không buồn và đau lòng nữa.”

Tôi lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt vui vẻ đó nét đau thương và thất bại......

“ Dạ Thiên Kỳ.........” Tôi nuốt miếng nước bọt, muốn cố gắng nói nhưng cảm thấy cổ họng như có gì chặn lại, không biết nên nói trước câu nào mới được.

“ Anh biết rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ giọng nói, “ Vương Kim Đào đã nói cho anh tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay rồi. Ông ta nói nhìn thấy em và Lạc Mộ Thâm sống chết cận kề nhưng vẫn nghĩ đến nhau, Lạc Mộ Thâm liều mạng cứu em thế nào, em cũng lại tự nguyện chết cùng Lạc Mộ Thâm. Anh biết, có lẽ thật sự không thể xoay chuyển được gì nữa rồi.”


Tôi ngạc nhiên, anh ta đã biết rồi? Vương Kim Đào đã nói có anh ta hết rồi sao?

Dạ Thiên Kỳ quay người nhìn tôi, đôi mắt đẹp đó của anh ta vừa to vừa sáng, giống như hằng tinh sáng nhất trên bầu trời vậy.

Anh ta cố gắng nở một nụ cười tinh nghịch, cười nói: “ Thực ra, thật sự nên trách anh, là anh không để ý kỹ em, tại sao anh lại có thể để em đến Vương Thị một mình chứ, cho nên mới cho Lạc Mộ Thâm cơ hội, cho anh ta cơ hội là anh tự không cho mình cơ hội nữa rồi. Ha ha.”

Lời nói của anh ta khiến tôi cảm thấy chua xót, tại sao tôi cảm thấy lời nói này là Dạ Thiên Kỳ đã phải nhẫn nhịn những đau thương trong lòng mà nói chứ?

“ Dạ Thiên Kỳ, tha thứ cho tôi, anh là một người tốt, anh đốt tốt với tôi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng, nhưng tôi không thể bắt ép được trái tim mình, tôi thật sự rất thích Lạc Mộ Thâm, hôm nay, tôi và Lạc Mộ Thâm đã mở lòng mình, tôi và anh ấy đã quay về bên nhau. Hai người không thể không có người kia.” Tôi nhẹ giọng nói, khi nói ra câu nói này, tôi thật sự rất muốn khóc.

Dạ Thiên Kỳ tốt với tôi như thế, coi tôi như châu như ngọc, nhưng cuối cùng tôi vẫn phụ lòng anh ta.

Dạ Thiên Kỳ bình thản cười: “ Nhuỵ Nhuỵ, anh biết, trên con đường tình yêu, hai người thì vừa đủ, ba người thì quá chật, bao giờ cũng sẽ có người bị chèn ra. Cũng chính là nói, dù cho anh có làm gì nữa, dù cho anh có đối với em thế nào, nhưng không bằng một nụ cười của Lạc Mộ Thâm đối với em có đúng không?”

Tôi do dự một lát, nhẹ nhàng gật đầu, tôi biết, tôi làm thế này thật sự quá tàn nhẫn.

Đặc biệt là đối xử tàn nhẫn với Dạ Thiên Kỳ như thế.

“ Nhuỵ Nhuỵ, em chắc chắn, em ở cùng Lạc Mộ Thâm, nhất định sẽ hạnh phúc không?” Dạ Thiên Kỳ cẩn thận hỏi.

“ Sẽ hạnh phúc, chúng tôi sẽ cố gắng, sẽ nỗ lực. Tôi và anh ấy sẽ hạnh phúc.” Tôi nhẹ giọng nói.


“ Được, vậy thì em hãy nỗ lực lên, nhưng anh vẫn sẽ chờ em.” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên nói.

A?

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ở tình thế này, anh ta vẫn nói đợi tôi sao?

“ Đúng thế,” Dạ Thiên Kỳ cười nhẹ nghiêng nghiêng đầu, “ Nhuỵ Nhuỵ, con người anh rất cố chấp, người và vật khi đã được anh để ý, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, anh sẽ không dễ dàng nói bỏ cuộc, nhưng tại vì anh thích em, anh sẽ không khiến em buồn, dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp em, chỉ là sợ em đau lòng, anh sẽ nhìn, nhìn xem em có thật sự hạnh phúc khi ở cùng Lạc Mộ Thâm không? Em đi đi, nhưng anh vẫn luôn ở chỗ cũ chờ em, đợi em đi mệt rồi, em quay đầu lại, em sẽ phát hiện, anh vẫn luôn ở chỗ cũ chờ em...... Em có thể cướp được, anh vốn dĩ vẫn luôn có dự định cướp em, anh cũng có năng lực và sức mạnh đó, nhưng anh phát hiện là, em từ đầu đến cuối chưa từng cho anh cơ hội, nói ra thì thật buồn cười, Nhuỵ Nhuỵ, anh cảm thấy em thật không công bằng với anh, giống như là nhân vật nam chính thứ hai vậy, người nữ chính lúc nào cũng cho anh ta một chút cơ hội, dù cho là không được như ý nhưng tạm thời có thể cho anh ta cơ hội làm bạn trai một lúc cũng được, nhưng Nhuỵ Nhuỵ, em từ đầu đến cuối chưa từng cho anh cơ hội, em trước sau chưa từng cho anh bất cứ ảo tưởng nào.......”

Giọng nói của anh ta rất nhẹ rất nhẹ, gần như là nghẹn ngào mà nói vậy.

Nước mắt tôi gần như đọng vòng quanh khoé mắt rồi, tôi biết, người kiêu ngạo như Dạ Thiên Kỳ nói ra những lời này, phải bỏ ra biết bao nỗ lực.

“ Anh Thiên Kỳ.” Tôi lần đầu tiên thốt ra lời nói gần gũi như thế.

“ Anh Thiên Kỳ, đừng đợi em nữa, em không đáng để anh đợi, tại vì tim em mãi mãi thuộc về một người rồi, đối với anh mà nói như thế không công bằng, anh có quyền lợi được hạnh phúc, có quyền lợi có hạnh phúc của mình.” Tôi chăm chú nói.

Dạ Thiên Kỳ cúi đầu xuống: “ Em đi là quyền lợi của em, anh cũng có quyền lợi của mình là chọn lựa hay đợi chờ, Nhuỵ Nhuỵ, em có thể quên là anh đang đợi em.”

Tôi cuối cùng nhịn không nổi, nước mắt trào ra.

Hình người trong tay Dạ Thiên Kỳ đưa đến trước mắt tôi, tôi cúi đầu nhìn, hình người nhỏ bằng gốm đáng yêu tinh xảo đó lại chính là hình dáng của tôi.