Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 284: Lại vào một công ty lớn

Buổi sáng ngày hôm sau, khi tôi còn đang ngủ, thì đã bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc.

Trời, chẳng nhẽ có động đất rồi?

Tôi vội vàng mở cửa phòng, cảm giác được có một cơn gió thổi thẳng vào trong phòng.

Dạ Thiên Kỳ trên người mặc chiếc áo lông vũ màu trắng đã bước vào: " Cạch cạch cạch cạch..."

" Này, làm gì thế hả? " Tôi ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.

" Này, mắt trợn trừng như thế làm gì hả? Em muốn ăn tươi nuốt sống anh đấy à? Anh tới để đón em đi làm đấy." Dạ Thiên Kỳ cười nói, " Anh chuẩn bị hết đồ ăn sáng cho em rồi, đều là những thứ em thích ăn đấy."

Tôi nhìn vào tay của anh ta, đúng đều là những thứ tôi thích ăn: Nước đậu nành và quẩy.

Trời, gã này đi đâu mua thế này?

Tôi chợt nhớ đến cảnh thằng cha này vậy mà lại có thể xếp hàng chờ mua loại đồ ăn bình dân này, tôi liền cảm thấy bất ngờ đến sững sờ.


" Này, Dạ Tiên Kỳ, tôi vẫn chưa dự định là sẽ tới công ty của anh làm việc đâu?" Tôi trừng mắt nói.

" Không được, em đã đồng ý với anh rồi." Dạ Thiên Kỳ cười đẩy vào vai tôi, rồi đẩy tôi vào phòng vệ sinh, " Anh có người làm chứng đấy, Lục Hàn và Thôi Táp chính là người làm chứng của anh, em đừng có thay đổi, hơn nữa những điều đó chính là từ miệng em nói ra."

" Chính từ miệng tôi nói ra? " Tôi chớp chớp mắt, " Tôi đồng ý rồi à?"

" Đương nhiên là đã đồng ý rồi." Dạ Thiên Kỳ cười nói. " Nào, để anh rửa mặt cho em."

" Này. Tôi là người tàn tật rồi à? vệ sinh cá nhân không làm được sao? Mà phải nhờ đến anh rửa mặt hộ?" Tôi cau có giật lấy chiếc khăn mặt trên tay Dạ Thiên Kỳ.

" Chỉ là anh muốn chăm sóc cho em thôi mà." Dạ Thiên Kỳ phụng phịu nói.

" Lắm chuyện." Tôi trợn mắt lườm Dạ Thiên Kỳ, rồi liền đánh răng rửa mặt cho mình.

Tôi vệ sinh cá nhân rất đơn giản và nhanh chóng, thường thì khi rửa mặt chỉ là cúi mặt xuống bồn rửa mặt, lấy tay hất nước vào mặc xoa một lúc, rồi sau đó dùng khăn mặt lau khô, sau đó, bôi kem dưỡng da, rồi chải lại đầu tóc.

Trong quá trình vệ sinh cá nhân, Dạ Thiên Kỳ cứ như một chú thạch sùng, đứng cạnh chăm chú nhìn từng chi tiết, khi nhìn thấy tôi đưa ra tử thế " OK", anh ta có chút bất ngờ nói: " Như thế là xong rồi á?"


" Ồ, đúng rồi, hôm nay là đi làm đúng không? Vậy thì tôi phải trang điểm một chút!" Tôi rút ra thỏi son đỏ bôi lên hai môi của mình, sau đó nói: " Thế là xong rồi đấy."

" Ôi trời ơi, em vệ sinh cá nhân nhanh quá đấy? Những cô gái trong truyền thuyết hóa trang phải đến hai giờ đồng hồ đấy? " Dạ Thiên Kỳ trợn tròn mắt nói.

" Anh thấy cô gái nào trang điểm tận hai giờ nào?" Tôi ngán ngẩm nói, hai giờ? Trời ạ, liệu tôi có làm được việc khác hay không đây.

" Nhà anh cũng có mà, mẹ anh, chị anh, em gái anh hóa trang đều phải hơn hai giờ. Có lúc, còn hơn thế nữa, trang điểm xong mà cảm thấy không được thì cũng có thể sẽ trang điểm lại từ đầu! Có một lần nhà anh đi tham gia dạ hội khiêu vũ, anh đợi họ trang điểm, kết quả khi bọn họ trang điểm xong thì cả người anh đều đã bị mạng nhện giăng đầy rồi." Dạ Thiên Kỳ khoa trương nói, " Bảo sao nói em là mộc mạc xinh đẹp! Như thế anh thích lắm!"

Tôi bị anh ta làm cho buồn cười, tôi cười nói: " Thực ra tôi cũng muốn trang điểm kỹ càng một chút, nhưng tôi không biết trang điểm, tôi trang điểm vào còn không bằng lúc bình thường, thế nên cứ để mặt mộc cho nó lành."

" Ha ha, em có thế nào thì anh cũng vẫn thích, công chúa điện hạ, mau ăn món điểm tâm sáng anh mua cho em đi." Dạ Thiên Kỳ kéo tôi tới bàn ăn.

Tôi ăn quẩy và uống nước đậu nành anh ta mua cho tôi, trong lòng thấy cảm kích vô cùng.

Thực ra tôi rất cảm kích anh ta, những lúc tôi cần giúp đỡ nhất, anh ta luôn đưa đôi tay ấm áp đó ra để giúp đỡ tôi.

" Dạ Thiên Kỳ, có thể thương lượng với anh chuyện này một chút được không? " Tôi hỏi Dạ Thiên Kỳ.


" Chuyện gì? nói?" Dạ Thiên Kỳ nói.

" Để tôi đến công ty anh làm việc cũng được, nhưng có thể đừng cho tôi làm cái chức vụ thư ký tổng giám đốc được không? Để tôi làm thư ký kinh doanh là được rồi." Tôi khẽ nói.

" Ồ?" Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp mắt, chăm chú nhìn tôi, " Nhụy Nhụy. Em ở Lạc Thị mà không biết sao, thực ra chức vụ càng cao, thì công việc càng nhẹ nhàng, còn chức vụ càng thấp, công việc lại càng nặng nhọc đấy!"

" Tôi biết, tôi biết." Tôi khẽ nói, " Nhưng rôi ở Lạc Thị, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng do tôi được Lạc Mộ Thấm bảo vệ, thực ra tôi chẳng học hỏi được gì cả. Tôi lần này, thực sự không muốn ăn không ngồi rồi, tôi chỉ muốn mình học hỏi được gì đó."

" Vậy à?" Đôi mắt sáng ngời của Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp, " Được rồi, em đã cương quyết yêu cầu như thế rồi, thì anh đồng ý, anh đã nói rồi, anh sẽ nghe em, nhưng anh chỉ sợ em mệt thôi."

" Tôi không mệt." Tôi liền nói. Thực ra không bận mà phải vờ là bận mới là mệt nhất đúng không?

Mệt lòng.

" Như thế, anh nghĩ em vẫn nên làm thư ký tổng giám đốc, em có phòng làm việc riêng, nhưng anh không giống như Lạc Mộ Thâm, anh sẽ giao cho em rất nhiều việc, để em phải bận rộn, để em phải tập trung, như thế có được không?" Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, nhẹ nhàng nói, " Cần phải biết, lương của thư ký tổng giám đốc và thư ký kinh doanh khác nhau gấp mấy lần đấy. Em đã từng làm ở Lạc Thị, chắc là em đã biết."

Tôi cau mày, đừng nói tôi không muốn kiếm tiền, tôi muốn kiếm tiền đến mức sắp điên lên rồi đây này, tôi vẫn còn đang ấp ủ mơ ước là sẽ mua cho ba mẹ tôi một căn nhà đây, còn nữa, tôi còn muốn mua cho bà tôi một chiếc áo khoác da chồn, mua cho ba tôi ông tôi những bao xì gà nữa, vì thế, vừa nghĩ tới lương, tôi liền mềm yếu đi rồi. đấy chính là điểm yếu của tôi.

Nếu tôi nói tôi không muốn kiếm tiền, như thế thì đúng là quá ngốc nghếch, tôi đâu phải là một cô gái chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm.


" Được rồi, đấy là anh nói đấy nhé, nhất định phải giao việc cho tôi, khiến tôi phải bận rộn." Tôi nghiêm túc nói.

Dạ Thiên Kỳ liền cười, ngón tay của anh ta ấn vào mũi của tôi: " Nhất định sẽ làm cho em phải bận rộn, bận đến mức phát khóc, để xem rồi em có hối hận hay không."

" Ra ra ra, đừng có động chân động tay." Tôi liền gạt tay của Dạ Thiên Kỳ ra khỏi mũi tôi.

Nhưng, tôi nghĩ, chắc sau này tôi phải cư xử tôn trọng Dạ Thiên Kỳ hơn rồi, bởi vì, anh ta sẽ là sếp của tôi.

Ăn sáng xong, tôi ngồi xe của Dạ Thiên Kỳ đi tới Dạ Thị.

Thực ra tôi công nhận là tôi rất ngại, đặc biệt là trải qua thời gian tìm việc ở thành phố S đã làm tôi hiểu ra, thực ra tôi không phải là một nhân vật xuất sắc gì cả.

Mà tôi chỉ là có may mắn mà thôi, may mắn có được sự trợ giúp của Dạ Thiên Kỳ, tôi mới lại có cơ hội được làm việc ở một doanh nghiệp lớn như thế này.

Đến Dạ Thị, tôi nhận ra mức độ to lớn của tập đoàn công ty này cũng chẳng thua kém gì tập đoàn Lạc Thị, nơi đây giống với Lạc Thị, Dạ Thị phát triển theo hướng tổng hợp, nhưng chủ yếu là về máy nghiên cứu phân tích hóa học.

Về phương diện này, Dạ Thị và Lạc Thị tuyệt đối rất phát triển, nghe nói, trước đây bố của Lạc Mộ Thâm là Lạc Kiến Ba và bố của Dạ Thiên Kỳ là Dạ An đã từng chung tay tạo ra một chiếc máy nghiên cứu phân tích, nhờ có nỗ lực của hai người, chiếc máy đã tạo ra sự huy hoàng, chiếc máy là niềm tự hào của nền hóa học nước nhà, sánh ngang với Shimadzu của Nhật Bản và Marie của Đức.

Sau này, không biết tại vì sao, Lạc Kiến Ba và Lạc An không còn chung tay nữa, máy phân tích đó được chia thành hai hãng là Lạc Thị và Dạ thị, cả hai đều rất mạnh với hai nhãn hiệu này, nhưng cũng luôn là đối thủ cạnh tranh của nhau.