Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 257: Gã này lánh nạn đến đây sao

Có lẽ ở nơi khác như thế này, đột nhiên nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, tôi cảm thấy anh ta hết sức gần gũi, đến nỗi nhìn nụ cười có tính lưu manh đó ở khoé miệng anh ta cũng có cảm giác quen thuộc.

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ lên vì lạnh của Dạ Thiên Kỳ, có cảm giác sắp phát khóc oà ra.

Sống mũi thấy cay cay. Nước mắt trào cả ra rồi.

Thực ra tôi thật sự rất muốn bổ nhào vào lòng anh ta mà khóc một trận, không biết tại sao, tôi thật sự muốn khóc, có lẽ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, tôi lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm.

“ Này, nhìn thấy anh có nhất thiết phải cảm động thế không? Mặc dù anh đẹp trai như thế, khiến người khác động lòng như thế.....” Dạ Thiên Kỳ cúi đầu xuống, chăm chú nhìn đôi mắt đỏ của tôi, sau đó cố tình kéo dài giọng nói, “ hiểu rồi, là nhớ anh rồi phải không?”

“ Anh đi chỗ khác đi, ai nhớ anh chứ? Anh có phải đồ mặt dày không, thật là.” Tôi hầm hầm lấy chân đạp vào đôi ủng của Dạ Thiên Kỳ.

“ Ai ya, đau anh! Thật là người con gái tàn nhẫn!” Dạ Thiên Kỳ nửa đùa nửa thật cười lên: “ Anh cảnh cáo em, Tô Tư Nhuỵ, nếu như em đạp gãy đôi chân vừa dài vừa đẹp này của anh, anh sẽ không tha cho em đâu, em không chỉ nằm trong nhà em bắt em hầu hạ, em còn phải bồi thường tiền cho anh, em có biết anh mua bảo hiểm cho hai đôi chân dài đẹp đẽ này của anh bao nhiêu tiền không? Đến lúc đó đem em chia thành những miếng nhỏ bán cũng không đền được cho anh đâu.”

Tôi vừa nghe thấy hắn ta nói thế, hừ, thằng cha này xem ra không thể bắt nạt được rồi?


“ vậy thì chỗ nào của anh chưa mua bảo hiểm?” Tôi nghiến răng nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Chẳng còn chỗ nào, tất cả trên người anh đều là bảo bối, anh đều mua bảo hiểm hết rồi, Jennifer Lopez, Madonna Ciccone mua bảo hiểm chỗ nào anh mua chỗ đó.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“Jennifer Lopez người ta mua bảo hiểm cho mông, Madonna Ciccone mua bảo hiểm cho ngực anh cũng mua cả rồi sao?” Tôi thách thức nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Không---sai.” Dạ Thiên Kỳ kéo dài giọng nói, “ Sao thế? Mông của anh, ngực của anh, vòng eo con ong của anh…..không đáng để mua bảo hiểm sao?”

Tôi nhìn cặp mông của Dạ Thiên Kỳ quả thật rất đẹp, nhưng đến bộ ngực thì…….”

“ Hừ, ai mà cần bộ ngực hai quả anh đào của anh chứ?” Tôi bĩu môi chế giễu Dạ Thiên Kỳ.

“ Gì mà quả anh đào chứ? Ngực của anh là bộ ngực gợi cảm, là em chưa nhìn qua, nếu như em nhìn rồi, khéo lại không muốn dời ấy chứ, nếu không hôm nào đó anh sẽ cho em xem?” Dạ thiên Kỳ cố ý nói, “ Thôi đi, tôi chẳng thèm xem, không có hứng thú, hơn nữa xem rồi lại dễ đau mắt đỏ.” Tôi chẳng nể nang gì mà nói.


“ Em ấy à, chính là nhìn anh cái gì cũng không thuận mắt.” Dạ Thiên Kỳ cố ý ấm ức nói, “ Anh nói cho em biết, em không biết có bao nhiêu quảng cáo mời anh làm người mẫu cho bọn hị, bọn họ nói Dạ Thiếu gia, chỗ nào của anh cũng hoàn mỹ, chỗ nào trên người anh đều có thể dùng để quay quảng cáo, dù cho là ngón chân, tóc của anh, đều có thể làm quảng cáo cho dầu gội đầu, răng của anh có thể quảng cáo cho hãng kem đánh răng, chân của anh có thể làm quảng cáo cho giày da……đôi chân dài của anh và cặp mông còn có thể quảng cáo cho quần bò, ai ya ya, không nói với em nữa, chỉ là em không thích anh chứ thực ra anh đáng tiền lắm chứ.”

Tôi ôm hai cánh tay thách thức nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ có ai nói mồm của anh có thể làm quảng cáo cho da trâu được không?”

Dạ Thiên Kỳ giơ tay lên, gõ vào đầu tôi một cái: “ Em đúng là, anh đường xá xa xôi đến thăm em, em lại hạ thấp anh như thế, làm anh đau lòng quá.”

Thằng cha này lại làm ra vẻ buồn đau tổn thương, tôi đành phải chớp chớp mắt: “ Được rồi, đừng diễn nữa, được thôi, anh đường xá xa xôi đến thăm tôi tôi cảm động phát khóc, nước mắt nước mũi chảy ra rồi đây, thế đã được chưa? Dạ Thiếu gia?”

“ Như thế còn được!” Dạ Thiên Kỳ nhìn đôi bàn tay tôi đang run lên vì lạnh, vội vàng nói: “ Em không mời anh lên nhà ngồi à? Anh sắp đóng băng chết rồi. Anh nói với em cho em biết, anh nói thêm với em vài câu, anh thật sự thành người băng rồi.”

“ Đúng thế, tôi vốn dĩ muốn mời anh lên nhà cho ấm, ai bảo anh ở đây nói liên mồm như thế, khoe bản thân chỗ này đẹp chỗ kia đẹp, anh cho rằng tôi không đóng băng chắc, tôi còn không mặc quần len xuống ấy.” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Thế thì mau lên! Ai bảo em không mặc quần len, em muốn biến thành người đẹp đóng băng à?” Dạ Thiên Kỳ cuống quýt nói.


“ Anh mới là người đẹp ấy, nhìn anh ăn mặc như thế, giống như người đẹp thiếu vải vậy. Đáng chết cóng!” Tôi cố tình ra vẻ tức giận nói.

“ Đừng nói nhiều nữa, mau đi.” Dạ Thiên Kỳ lại nói.

“ Này, nhà tôi chỉ có mình tôi là con gái đơn thân, anh là đàn ông đi đến phòng con gái đơn thân làm gì, không tiện cho lắm đâu?” tôi đang định dẫn anh ta lên lầu, đột nhiên nhớ ra gì đó.

“ Hừ, con người em sao mà hẹp hòi thế chứ? Người trong sáng như anh còn có thể làm gì em chứ? Lẽ nào?” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên cúi đầu cười nhìn mặt tôi, “ em nhẹ nhàng nhắc nhở anh em là một cô gái đơn thân, có phải em đang ám chỉ điều gì?có phải mong đợi anh làm gì phải không?”

“ Đi đi đi, đợi cái đầu anh ấy!còn nói nữa thì anh ở ngoài luôn đi.” Tôi hầm hầm nói, “ Đi, lên lầu, cùng lắm thì tôi sẽ cầm một con dao là được.”

“ Hì hì hì hì, xem em nói kìa. Anh nào dám? Xin gọi anh là tiểu trong sáng.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi muốn dẫn Dạ Thiên Kỳ lên lầu, Dạ Thiên Kỳ dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta vội vàng đẩy tôi vào trong cổng: “ Em đợi anh chút, anh quay lại ngay.”

“ Này, anh lại làm gì thế? Sao lại lắm việc thế chứ?” Tôi tò mò nhìn Dạ Thiên Kỳ, thằng cha này lúc nào cũng lúc gió lúc mưa, nói lạnh còn không lên lầu, còn đi đâu nữa?


Tôi nhìn thấy Dạ thiên Kỳ chạy về phía chiếc xe nơi anh ta đỗ, chỉ nhìn thấy anh ta mở cốp xe ra, xách ra mấy túi đồ to. Chiếc túi to đó đựng đầy các đồ, dù cho là Dạ Thiên Kỳ, cũng xách túi một cách vất vả, còn thêm mấy túi nữa, nhìn dáng vẻ đó, thật sự vừa thảm hại vừa buồn cười.

Anh ta xách mấy túi đồ to đó loạng choạng chạy đến trước mặt tôi, tôi há hốc mồm, há to đến nỗi có thể nhét được quả đấm vào mồm tôi.

“ Tôi nói Dạ Thiếu Gia, có phải thành phố A bị động đất phải không, cho nên anh chạy đến đây để tránh nạn? Trong những túi này là tất cả gia nghiệp nhà anh sao?” tôi không quên cười nhạo Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ hầm hầm trừng mắt nhìn tôi: “ Đừng nhiều lời nữa, mau lên lầu lên lầu, lạnh cóng rồi.”

“ Có cần không, tôi giúp anh xách tôi túi?” tôi có lòng tốt hỏi.

“ Không cần không cần,” Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói, “ Anh xách được, xách được mà.”

“ Vậy tôi kệ anh đấy.” Tôi cầm chìa khoá đi phía trước, Dạ Thiên Kỳ đeo mấy chiếc túi to đó đi đằng sau, phòng tôi thuê là ở tầng năm, hơn nữa đây là toà nhà cũ cầu thang tương đối cao.

Dạ Thiên Kỳ vừa leo cầu thang vừa nói: “ Anh nói em Nhuỵ Nhuỵ, em không thể tìm một nơi có thang máy sao? Leo thang bộ thế này tốn bao sức lực? Ông trời ơi, con cõng theo mấy chiếc túi lớn này quả thật mệt chết đi được.”