Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 240: Anh ta đến cứu tôi

Ở đó, không có đèn đường, thậm chí buổi tối không có một bóng người, một con mèo hoang nào đi qua.

Đó thật sự là một nơi che giấu tội ác rất tốt.

Giống như trong cổ đại có câu " lợi dụng bóng tối giết người, lợi dụng gió to thì đốt lửa".

Tôi còn muốn hét lên, nhưng đầu bị đập mạnh cho một cái, tôi hét cũng hét không ra tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay không còn sức lực, gần như mềm như sợi bún bị bọn chúng kéo lê trên đất.

Tôi đã chẳng còn chút sức lực nào mà phản kháng, mặc cho mấy tên lưu manh kéo lên tôi đi vào ngõ cụt tối tăm đó, quả nhiên, ở đó đến một bóng ma cũng không có. Tên lưu manh ôm tôi thả cho tôi ngã xuống đất, tên lưu manh tóc đỏ đó cười hì hì nói: “ ở đây đi, chúng ta xử lý em gái ngỗ ngược ngang bướng này. Ha ha, thật sự quá giỏi, anh đây rất thích.”

Mấy tên lưu manh cũng cười phá lên: “ Không sai, càng như thế, càng khiến đàn ông có ham muốn chinh phục, làm ở đây đi, chúng ta thay phiên nhau, đại ca mời anh trước.”

Chỉ có ánh trăng mờ ảo, nhìn tôi nằm trên đất, mấy tên bụi đời đó cười ầm lên.

“ Ai yaya, chúng ta hôm nay gặp may rồi, ha ha, hôm nay gặp phải em gái này vừa xinh vừa ngon.” Mấy tên lưu manh quả thật quá hưng phấn rồi.

“ Ưh, đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên đi.” Tên tóc đỏ cười nói.

Mấy tên bụi đời đó không kìm được vẻ thèm khát, lao lên, chân tay bắt đầu xé rách quần áo của tôi.


Còn tôi lúc này, mặc dù là tỉnh táo, nhưng thật sự không còn sức mà cử động nữa, nhìn những khuôn mắt hung dữ độc ác đó, tôi gần như sắp phát khóc rồi, lẽ nào sự trong trắng của tôi chỉ giữ được đến ngày hôm nay thôi sao?

“ Ồ, người đẹp, mày nhìn xem, hai bầu ngực đẹp như thế chứ, thật đúng là vừa nhìn đã khiến người khác mềm nhũn đến xương rồi.......ha ha ha ha ha.......người đẹp, chúng ta hôm nay thật có duyên phận, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhé.” Tên tóc đỏ đó cười phá lên.

“ Đúng thế, người đẹp này còn trong trắng, đại ca thích chính là kiểu trong trắng thuần khiết này, chơi chắc chắn sẽ rất sướng đây.....” tên áo sơ mi xanh đó cười nhe răng ra, để lộ ra hàm răng vàng khập khiễng không đều, thở ra hơi thở hôi của thuốc lá.

“ Được rồi, không nhiều lời nữa, mau lên, ya ya, bộ ngực tròn trịa trắng ngần, tao phải sờ một chút, cảm giác đó chắc chắn cuộn trào dữ dội đây........ha ha ha ha..........” Tên lưu manh tóc đỏ đó ngang nhiên xé mạnh hơn áo của tôi ra.

“ Mày cút đi? Đừng chạm vào tao!” Tôi lớn tiếng chửi, nhưng tôi cũng biết mình đối diện với nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Vốn dĩ không biết đây là đâu, không biết làm thế nào có thể chạy được, càng không biết phải chạy đi đâu nữa.

“ Ồ, ngại gì chứ? Lát nữa bảo đảm còn khiến cô em sung sướng tột đỉnh.” Tên lưu manh tóc đỏ cười hì hì.

Nhìn thấy tên lưu manh đó đưa cánh tay toàn lông ra, tôi khủng hoảng tinh thần, liều mạng hết sức hất bàn tay dâm ô đó ra.

Tôi tự bảo mình nhất định phải kiên cường, không thể để mấy tên lưu manh này đạt được ý xấu. Kể cả chỉ còn hơi thở cuối cùng, tôi cũng phải liều mạng đến chết.

Tay của tên tóc đỏ bị hất ra, hắn ta lại càng hưng phấn: “ Em gái, em chấp nhận đi, ngay lập tức được nếm mùi vị sung sướng rồi.” Nói xong, hắn ta đưa bàn tay bẩn thỉu đó sờ vào ngực tôi. Còn tên mặc áo sơmi xanh với mấy tên lưu manh khác giữ chân tay tôi.


Tên tóc đỏ cười nói: “ Em gái, em hét đi, hét đi, ở nơi này, hét khản giọng cũng chẳng ai đến cứu em đâu.” Nói xong hắn ta hướng cái mồm thối hôn vào mặt tôi.

Tôi vừa ngượng vừa tức, liều mạng quẫy đạp, muốn né tráng tên tóc đỏ đó, nhưng chẳng ăn thua gì.

Một nhóm bụi đời đó vây quanh lấy tôi, đều cười phá lên. Ánh mắt bọn họ sáng, muốn được nhìn ngắm miễn phí cảnh ân ái, nhân tiện cũng làm cho bản thân sung sướng.

“ Ha ha, em gái, em chạy không thoát được đâu.........”

“ Ngoan ngoan, tối nay cô em được định trước là bữa ăn của mấy người bọn anh rồi......”

“ Người đẹp, bọn anh sẽ hết sức nhẹ nhàng với em, ha ha ha ha ha ha.........”

Tên lưu manh tóc đỏ cười, đưa tay kéo lấy cánh tay của tôi.

Nhưng đúng lúc này, cánh tay của hắn ta bị một bàn tay khác kéo mạnh lại, ưhm?

Tên tóc đỏ quay đầu lại nhìn, nhìn xem ai kéo tay mình, đó là một người thanh niên đẹp trai tuấn tú.


Còn tôi khi nhìn thấy người thanh niên đó, cũng không kìm được vẻ sửng sốt, tôi không biết phải hình dung cảm giác của tôi lúc đó thế nào, là giật mình vui sướng, hay là....

Người thanh niên đó là Lạc Mộ Thâm.

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi vòng quanh khoé mắt, tên Lạc Mộ Thâm này, là người đàn ông tôi vừa muốn gặp vừa không muốn gặp, khi tôi cần sự giúp đỡ nhất, anh ta lại lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.

Nước mắt tôi chảy ra.

Mấy tên lưu manh đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên cao to tuấn tú này, mặc dù cảm thấy thân hình người thanh niên này cao to lực lưỡng lấn áp người khác, nhưng bọn chúng vẫn rắn giọng nói: “ Này, tiểu tử, làm gì thế? Dám làm phiền các anh à, mau biến đi chỗ khác.”

Bọn chúng chỉ cho rằng Lạc Mộ Thâm là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

“ Lạc Mộ Thâm.” Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm liếc nhìn tôi.

Ánh mắt của anh ta, vẫn là vẻ lạnh sắc như thế, mang dáng vẻ trầm tĩnh, hơi tức giận, tôi cũng không nói thêm gì nữa.

Không ngờ lại gặp Lạc Mộ Thâm ở tình cảnh này, anh ta sẽ làm thế nào đây?

Chỉ thấy Lạc Mộ Thâm hừ một tiếng lạnh lùng, gằn giọng nói: “ Bỏ cô ấy ra!” Giọng nói mặc dù không to, nhưng nghe thì đầy vẻ đanh thép, uy hiếp. Mấy tên lưu manh không giấu được vẻ sợ hãi, tay run run, nhưng không đành lòng buông tay ra.


“ thằng nhãi ranh nhà mày, anh không phải không nói cho mày biết, đừng có quản nhiều chuyện?” Tên lưu manh tóc đỏ dùng ngón tay ấn ấn vào trước ngực Lạc Mộ Thâm, ý là mau cút đi chỗ khác!

Nhìn thấy thằng cha này vô lễ với mình như thế, khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm càng thêm lạnh lùng.

Mấy thằng cha này thật đúng là “ ăn tim gấu, nuốt gan cọp!”

Chỉ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm vặn chặt cánh tay tên lưu manh tóc đỏ đó, chỉ nghe thấy “ rắc” một tiếng, vậy mà cánh tay của tên lưu manh tóc đỏ đó bị vặn cho lủng lẳng.

Đúng là truyện cười, sức mạnh của đai đen Taekwondo có thể coi thường được sao?

“ A a..........” Tên tóc đỏ đó ôm tay khuỵu lăn xuống đất, không ngừng rên rỉ kêu đau.

“ A, thằng nhãi ranh này, bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Mấy tên lưu manh khách nhìn thấy huynh đệ của mình bị thanh niên cao to đẹp trai đó đánh cho bị thương, lập tức phát điên mà lao lên.

Cậy người đông, bọn chúng định dạy dỗ cho Lạc Mộ Thâm một trận, tôi nhìn thấy mấy người đó khí thế mạnh mẽ, lập tức giật mình hét lên.

Nhưng trên mặt Lạc Mộ Thâm không một chút gì tỏ vẻ sợ hãi, anh ta nhanh chóng kéo lấy tay của tôi, ôm tôi vào trong lòng, nhanh chóng lùi về sau một bước, trong mắt là ánh nhìn lạnh lùng.

Mấy tên lưu manh còn chưa hiểu ánh mắt lạnh lùng đó là ý gì, chỉ biết không biết từ đâu đến đột nhiên xuất hiện mấy người mặc áo đen lao đến giơ nắm đấm nặng nề vào mặt mấy tên lưu manh.

Mấy thằng cha đó như toàn sao vàng trong mắt, trước mắt hiện ra vô số hình bóng, cố chớp chớp mắt, thế giới như đảo lộn, thấy có vị ngọt ấm ấm ngấm vào trong mồm, đó là máu từ mũi bọn chúng chảy ra.