Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 189: Anh ta thích cậu

Tôi hơi giật mình nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, giống như nhìn bà phù thuỷ vậy.

“ Á Á, sao cậu lại cười như thế, cậu có biết điệu cười của cậu u ám thế nào không? Cậu cười khiến mình nổi da gà đấy!” Tôi vội vàng uống một ngụm cà phê.

“ Thế sao?” Tần Á Á khẽ nhếch môi, “ Tại sao phải nổi da gà, cậu có tật giật mình sao?”

“ Có tật giật mình?” Tôi nhẹ cau mày lại, tôi có tật giật mình gì chứ?

“ Mình không hiểu ý cậu, Á Á.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Tô Tư Nhuỵ, cậu bây giờ còn giả bộ với tôi sao?” Tần Á Á lạnh lùng nhìn tôi nói, “ Nhuỵ Tử, tôi thật xem thường cậu, cậu ngày nào cũng giả bộ ngây thơ ngốc ngếch, thực ra cậu mưu mô chẳng ai bằng? Cậu là lợi dụng nước đục thả câu phải không? Tôi thật sự nhìn không ra rốt cuộc cậu dùng thủ đoạn gì mà khiến Lạc Mộ Thâm say mê như thế, anh ấy đến tôi cũng không cần, chính là vì cậu!”

Dáng vẻ vốn dĩ ân cần niềm nở đối với tôi giờ biến mất không dấu vết, nụ cười ngọt ngào cũng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Cô ấy hầm hầm trừng mắt nhìn tôi, dường như muốn nuốt tôi vào trong bụng vậy.

Tôi bị doạ cho giật nảy mình, vội vàng nói: “ Cô Tần Á Á, cô nhầm rồi, tôi đâu phải là mục tiêu mới của Lạc Mộ Thâm, tôi chỉ là thư ký của anh ta mà thôi, anh ta tốt với tôi, nhưng chỉ là đối với tôi như một người em gái mà thôi.”


Tần Á Á cười khẩy : “ Em gái sao? Nói dễ nghe đấy, Lạc Mộ Thâm là người có lòng nhân ái thế sao? Chăm sóc cô như chăm sóc em gái vậy? Cô cho rằng tôi là kẻ ngốc à? Cô xem anh ta tốt với cô như thế, chuẩn bị quần áo cho cô, tôi cũng không được động vào, cô bị ngã thì tôi phải chịu trách nhiệm, rốt cuộc cô là kẻ ngốc hay tôi là kẻ ngốc? Anh ta có tốt với tôi như thế không? Tô Tư Nhuỵ, thì ra cô có chủ ý cả rồi, bây giờ cuối cùng cô cũng cướp được anh ấy rồi đấy. Cô có phải đang rất đắc ý không?

Cô ấy mất hết lí trí mà hét lớn khiến tôi sững sờ, cái gì chứ? Lạc Mộ Thâm thích tôi? Sao có thể thế được?

Anh ta lúc nào cũng với dáng vẻ coi thường tôi, ánh mắt anh ta luôn mang vẻ chán ghét, anh ta làm sao có thể thích tôi được chứ?

Tại sao có thể vì tôi mà bỏ rơi minh tinh nổi tiếng chứ?

Tần Á Á nhìn tôi đang đờ đẫn người, lạnh lùng nói: “ Người ta nói Lạc Mộ Thâm là kẻ phong lưu nhất, cũng là vô tình nhất, nhưng anh ta không muốn chạm vào tôi, khi ở cùng tôi, thường xuyên mở mồm ra nhắc Nhuỵ Tử, cô có biết không? Anh ta gọi tên cô, tôi đang nghĩ, Tô Tư Nhuỵ, cô rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, cô chỉ là một cô thư ký, vậy mà lại khiến Lạc Mộ Thâm mê mẩn như vậy, Tô Tư Nhuỵ, cô dạy tôi đi!”

Đầu tôi như trống rỗng, chỉ sững sờ đờ đẫn nhìn cô ta, không biết phải phản ứng thế nào.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi mới mở được miệng: “ Cô Tần Á Á, tôi nghĩ cô nhầm lẫn rồi, quan hệ giữa tôi và Lạc Tổng không như cô nghĩ, tôi cũng không muốn tán tỉnh anh ta, đối với tôi mà nói, anh ta và tôi không phải người cùng một thế giới. Chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên và thư ký mà thôi.”

Tần Á Á lườm tôi, cười khẩy một tiếng: “ Ồ? Chắc chắn thế sao?”

“ Đúng thế.” Tôi gật đầu nói.


“ thế thì cô dám thề cô chưa từng thích Lạc Mộ Thâm không? Cô thề đi? Cô lấy tính mạng bố mẹ cô ra thề?” Tần Á Á được đằng chân lân đằng đầu nói.

“ Tôi.....,” Tôi cau mày lại, tôi từ trước đến nay chưa từng thích Lạc Mộ Thâm sao? Có lẽ trước đây là như thế, nhưng bây giờ thì sao, mỗi lần tôi nhớ đến anh ta, tim của tôi như nhảy loạn trong lồng ngực, tôi nghĩ thực ra tôi cũng thích anh ta rồi?

“ Dựa vào gì mà tôi phải lấy tính mạng bố mẹ mình ra thề chứ?” Tôi lạnh lùng nhìn Tần Á Á, bố mẹ là người tôi yêu quý nhất, tôi còn lâu mới lấy bố mẹ mình ra thề độc.

“ Hừ, Tô Tư Nhuỵ, cô có tật giật mình rõ rồi? Cô xem cô là con người mưu mô, bề ngoài tỏ ra xởi lởi, thực ra nội tâm độc địa, cô âm mưu cướp Lạc Mộ Thâm từ tay tôi đi, tôi ghét loại người phụ nữ như cô! Tôi vừa nhìn đã thấy ghét cô rồi!” dáng vẻ tức giận của Tần Á Á, dường như sắp ăn thịt tôi rồi, “ Ở Phú Sỹ, sao không cho cô ngã chết đi! Được, bây giờ cô có Lạc Mộ Thâm chống lưng cho rồi, tôi không làm gì được cô, có điều cô đừng có mà đắc ý sớm, tôi xem cô có thể giành được trái tim anh ta không? Lúc đó tôi sẽ cười xem cô thảm hại thế nào!”

Tôi giật mình nhìn cô ta, dáng vẻ cô ta nhìn tôi giống như nhìn tình địch vậy, tôi lập tức hiểu ra rồi, ở Phú Sỹ, tôi bị ngã ở thang cuốn là do cô ta gây ra. Thực ra cô ta luôn ghét tôi, luôn coi tôi như tình địch, nhưng cô ta luôn tỏ ra tốt với tôi, cô ta đúng là một diễn viên xuất sắc!

Cô ta hầm hầm trừng mắt nhìn tôi, quay người đứng lên đi ra khỏi quán cà phê, chỉ còn lại tôi ngẩn người ngồi ở đó.

Cô ta nói thật sao? Hay đó chỉ là ảo giác của cô ta? Lạc Mộ Thâm thích tôi sao?

Sao có thể thế được chứ? Anh ta sao có thể thích tôi được?

Tôi không biết mình làm thế nào có thể quay về công ty được, cảm giác bản thân như dẫm vào trong bông vải, càng dẫm càng lún sâu.


Trong đầu tôi chỉ quanh đi quẩn lại với câu hỏi: Tại sao lại thế? Lạc Mộ Thâm thích tôi sao?

Tôi đẩy cửa phòng làm việc tổng giám đốc, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang bàn bạc công việc với Phó Tổng, nhìn thấy tôi anh ta gật gật đầu: “ Đợi một chút.”

Sau đó, anh ta tiếp tục nói với Phó Tổng, sau đó, vị Phó Tổng đó đi ra khỏi phòng.

“ Cô đi đâu về thế?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Tôi.....đi gặp cô Tần Á Á, Lạc Tổng không phải anh bảo tôi đi cắt đứt quan hệ với cô ấy sao?” Tôi ủ rũ nói.

“ Kết quả thế nào? Đá được cô ta đi chưa?” Lạc Mộ Thâm cầm tách cà phê lên uống, không biết có phải là Trần An An mang đến không.

“ Có lẽ là đá được rồi.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Làm tốt lắm, Nhuỵ Tử cô cũng được việc đấy.” Khoé miệng Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười.

“ Nhưng.....” Tôi lắp bắp nói.

“ Sao lại ấp úng thế?” Lạc Mộ Thâm vừa nhâm nhi tách cà phê thơm ngon đó vừa cau mày lại.


Tôi phải định thần lại mới bắt đầu mở mồm được: “ Có điều cô Tần Á Á hình như hiểu lầm rồi, cô ấy cho rằng tôi là đối tượng mới của Lạc Tổng, cho rằng người mà Lạc Tổng thích là tôi. Cô ấy nói Lạc Tổng vì thích tôi, mới đá cô ấy!”

Tôi vừa nói, vừa chăm chú nhìn vào mắt Lạc Mộ Thâm, tôi muốn biết rốt cuộc có đúng như lời của Tần Á Á nói không?

Nhưng tôi thật sự thất vọng vì thần sắc Lạc Mộ Thâm vẫn như bình thường.

“ Ồ?” anh ta hơi nhíu mắt lại, “ Như thế cũng tốt, để cho cô ta hiểu lầm. Nhuỵ Tử, tôi thật sự phải khen thưởng cô, cô giúp tôi thoát khỏi cô ta.”

“ Nhưng, tôi bị tiếng xấu thay cho Lạc tổng, Tần Á Á cho rằng lạc Tổng thích tôi cho nên mới đá cô ấy.” Tôi tỉ mỉ nhìn kỹ Lạc Mộ Thâm, nói lại ý đó một lần nữa.

Đôi mắt đó sâu như biển đó thật khiến người khác bị mê hoặc.

Lạc Mộ Thâm trầm lặng một lát, rồi bình thản nói: “ Được thôi, cô chịu tiếng xấu thay tôi, chắc chắn ấm ức, tôi sẽ bù đắp cho cô, tôi cho cô 50 vạn, cô thích mua gì thì mua.”

Tôi lập tức cảm thấy thất vọng tràn trề, điều tôi muốn không phải như thế, tôi cũng không muốn anh ta cho tôi tiền.

Tôi chỉ là muốn biết, rốt cuộc anh ta có thích tôi không? Có đúng như lời Tần Á Á nói không?

Dù cho chỉ là một chút........