Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 182: Làm bạn thân với minh tinh

Tôi ngạc nhiên mở ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc vòng tay bằng đá ngọc bích.

Chiếc vòng ngọc bích này có màu xanh chân vịt đẹp không tì vết, không có một chút tạp chất hay điểm đen gì, giống như một dòng nước xanh biếc vậy, khiến tôi nhìn không muốn rời mắt.

Chiếc vòng tay này đúng là vô giá mà!

Tôi như người bị bỏng nước sôi, đẩy chiếc vòng ngọc bích đó về phía Tần Á Á: “ Á Á, đây là món quà đắt đỏ, mình không dám nhận đâu, cậu mau cất đi.”

Nhưng Tần Á Á không nghe lời tôi, nhất quyết đeo chiếc vòng đó vào tay tôi, cổ tay bé nhỏ trắng ngần của tôi khi đeo chiếc vòng ngọc bích đó càng làm tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ đó.

“ Nhuỵ Tử, cậu nhất định phải nhận lấy, mình thật sự rất quý cậu, mình vẫn luôn muốn tặng cậu một món quà, lần trước tặng cậu chiếc vòng tay Van Cleef & Arpels, nhưng cậu không biết đó chỉ là hàng hiệu xa xỉ phẩm, chỉ là ăn theo hàng hiệu mà thôi, thực ra chiếc vòng tay đó bản thân nó không đắt đỏ như thế, mình luôn muốn tặng cậu một món quà đắt giá, cho nên, mình phải mất rất lâu mới chọn được chiếc vòng tay ngọc bích này đấy, mình nghĩ cậu đeo nó chắc chắn sẽ rất đẹp.” Tần Á Á rất chân thành nói với tôi.

“ Mình…..mình” tôi đang định nói gì đó, Tần Á Á liền trùng mặt xuống, “ Nhuỵ Tử, nếu như cậu không nhận, là coi thường mình rồi, nếu không nhận thì cậu đập vỡ nó đi!”

Thật không hổ danh minh tinh mà! Vừa chớp mắt một cái đã thấy giọt nước mắt lăn dài xuống làn da trắng ngần, quả thật khiến tôi cảm thấy mình như có lỗi gì vậy.

Tần Á Á này khiến tôi là con gái còn cảm thấy quá hấp dẫn mê người. Nói gì đến đàn ông chứ?

Có lẽ Lạc Mộ Thâm là tại vì trong lòng có chuyện phải suy nghĩ, cho nên mới không gần gũi cô ấy.


Nghĩ đến đây, tôi cười nói: “ được rồi, Á Á, mình sẽ nhận, cậu đừng khóc nữa.”

Lúc này Tần Á Á mới mỉm cười: “ Nhuỵ Tử, vậy là chúng ta trở thành bạn thân rồi nhé, nhất định phải đối xử tốt với nhau, sau này mình sẽ dẫn cậu đi xem bọn mình quay phim như thế nào, giới thiệu bạn trai cho cậu. chúng mình cùng đi thể dục, cùng đi du lịch.”

Tôi cười : “ Ưh được rồi.”

“ Sau này, cậu phải nhất định giúp mình đấy, nếu như say này mình thật sự được gả cho Lạc Mộ Thâm rồi, mình nhất định sẽ không quên cậu.” Tần Á Á tiếp tục nói.

Tôi hiểu rồi, tại vì tôi là thư ký của Lạc Mộ Thâm, Tần Á Á mới đối tốt với tôi như thế, nếu như tôi không phải thư ký của Lạc Mộ Thâm, cô ấy liệu có tốt với tôi thế không?

Có điều, thái độ của cô ấy bây giờ thật sự rất chân thành, khiến tôi khó lòng mà từ chối được.

“ Được rồi, mình sẽ giúp cậu.” Tôi đành phải nói thế.

Tần Á Á kéo tay tôi đứng lên: “ Chúng mình quay về đi, bên ngoài lạnh quá, cậu muốn đóng băng thành người tuyết à? Mình sẽ đau lòng lắm.”

Cô ấy giơ tay ra nắm lấy bàn tay tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn nhiều.


Cứ như thế, cô ấy kéo tay tôi, vui vẻ quay về khách sạn, lại vào phòng tôi nói chuyện hồi lâu, tôi phát hiện, khi Tần Á Á rửa trôi lớp phấn trang điểm, dường như trở lại là một người con gái đáng yêu, đặc biệt là xấp xỉ tuổi với tôi, sở thích cũng gần giống nhau, chúng tôi nói chuyện hết sức vui vẻ, mãi cho đến nửa đêm, Tần Á Á ở lại phòng tôi ngủ cùng nhau.

Có lẽ là ban ngày đã quá mệt rồi, tôi và Tần Á Á đều ngủ rất ngon, nhưng, tôi vẫn nằm mơ, trong mơ lại nhìn thấy Lạc Mộ Thâm. Đặc biệt là anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu như biển đó.

Trong ánh mắt đó là một thứ tình cảm gì đó? Tôi thật sự không nói rõ được!

Sáng ngày thứ hai sau khi dậy, chúng tôi đi ăn sáng, rồi cùng nhau ngồi tàu băng.

Đương nhiên, đối với Lạc Mộ Thâm mấy người bọn họ, ngồi xe băng không có gì lạ lẫm, thực ra bọn họ đến Phú Sĩ nhiều lần rồi, trượt tuyết cũng quá nhiều rồi, ngồi tàu băng cũng nhiều không kém.

Nhưng tôi và Tần Á Á với mấy người đẹp đó chưa được đi bao giờ, cho nên, mấy thanh niên này cũng đi cùng chúng tôi mà thôi.

Đến đây mà không ngồi tàu băng thì thật đáng tiếc, đoàn tàu băng này từ núi Alps nối liền hai điểm danh lam thắng cảnh là St.Moritz và Zermatt, cả chặng là hơn 400km, thời gian đi khoảng 8 tiếng, dọc đường sẽ đi qua di tích sông băng, xuyên qua 91 đường hầm núi, hơn 290 chiếc cầu. Phần đỉnh đầu và hai bên của đoàn tàu màu đỏ đó đều được làm bằng một loại thuỷ tinh đặc thù trong suốt, mọi người có thể nhìn thấy phong cảnh không giống nhau hay nhìn thấy độ cao của núi Alps so với mặt biển như thế nào.

Chúng tôi ngồi tàu băng xuyên qua núi, được ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của núi Alps, thật sự quá đẹp, tôi tin rằng 8 tiếng đó, miệng của tôi luôn ở trạng thái há hốc ngạc nhiên, đầu không ngừng ngó nghiêng, nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên trên, dường như không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ cảnh đẹp.

Đúng thật, nếu không phải Lạc Mộ Thâm cho tôi cơ hội này, tôi làm sao có được may mắn này chứ?


Tôi liên tục không ngừng chụp ảnh từ điện thoại của mình, ghi lại những cảnh sắc tuyệt đẹp lại.

Bốn người đẹp đó cũng vui sướng không ngừng ríu rít hò reo như chim sẻ vậy.

Không biết từ bao giờ, Lạc Mộ Thâm ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ta nghiêng đầu nhìn sắc mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “ không giận nữa à?”

Tôi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lạc Mộ Thâm, bình thản nói: “ Giận gì cơ?”

Tôi đã quên chuyện hôm qua ở khu trượt tuyết từ lâu rồi.

Mắt Lạc Mộ Thâm nhìn vào cốc nước trước mặt tôi, nhìn nước ở trong cốc liên tục sóng sánh, anh ta nhẹ nhàng nói: “ chuyện hôm qua ở khu trượt tuyết.”

“ Hết giận rồi, tôi biết là anh lo lắng cho tôi, sợ tôi bị lừa đi.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Coi như cô còn biết nghĩ.” Lạc Mộ Thâm gập ngón tay lại gõ nhẹ vào trán tôi một cái, “ không làm phí sức của tôi.”

“ Nhưng mà, cuối cùng rồi tôi cũng phải có bạn trai. Lạc Tổng không thể lúc nào cũng phá hỏng như thế được.” Tôi khẽ nghiêng đầu nói với Lạc Mộ Thâm.

Đột nhiên tôi nhìn thấy trong ánh mặt của Lạc Mộ Thâm có nét gì đó phức tạp, anh ta lạnh lùng nói: “ Đợi mắt cô biết nhìn người rồi, không bị người khác lừa nữa thì nói sau, bây giờ, tôi là không muốn cô bị người khác lừa.”

“ Anh thật sự coi tôi như em gái anh sao?” Tôi tiếp tục hỏi.


“ .......” Lạc Mộ Thâm nhíu mày lại, đột nhiên anh ta không vui trở lại, “ Nhiều lời, không thì coi cô thành cái gì?”

Anh ta đứng lên, quay người bước đi.

Tôi bĩu môi, thằng cha này, lúc nào cũng với dáng vẻ sáng nắng chiều mưa.

Có điều, bây giờ tôi đã hoàn toàn không nghĩ đến những điều không vui nữa, tôi vui vẻ tận hưởng cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài, cùng nói cười với Phương Trạch Vũ bọn họ, Lạc Mộ Thâm còn mua cho mấy người đẹp chúng tôi chiếc cốc kỷ niệm.

“ Cảm ơn anh, anh Đại Thâm.” Tôi hớn hở đón lấy chiếc cốc.

“ Hừm, đồ nhà quê.” Lạc Mộ Thâm lại nói những lời cay độc.

Tôi tức lườm anh ta một cái, thằng cha này không để người khác vui một chút sao?

Vốn dĩ người ta đang vui, anh ta lại làm cho người ta tụt hứng.

Ngồi cả ngày xe băng, chúng tôi cười cười nói nói xuống xe, lại vui vẻ cùng nhau đi ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người đàn ông đó đánh bài trong phòng, Viên Viên và hai người đẹp kia đi trung tâm làm đẹp Hoàng Gia, đương nhiên, toàn bộ chi phí do Lạc Mộ Thâm bao hết.

Tần Á Á tiến lại phía tôi, nhìn tôi cười nói: “ Nhuỵ Tử, tối nay cậu có kế hoạch gì thế?”