Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 169: Cô mang đồ trang điểm không

Tôi không kìm nổi nhớ lại thời đại học, mọi người đều nói thực ra xem phim kinh dị, con trai không giống con gái, con gái trong mồm nói sợ hãi, vừa xem vừa kêu, nhưng xem hết là hết.

Nhưng con trai lại khác, mặc dù khi xem không la hét, nhưng rất nhiều người bị doạ mấy đêm liền không dám ngủ không dám đi vệ sinh.

A ha ha. Thì là Lạc Mộ Thâm, Tần Hạo Nhiên, Phương Trạch Vũ bọn họ đều như thế.

Nghĩ như thế, tôi càng không sợ nữa.

Dù sao giống như một người anh trai vậy, vỗ vài cái vào tay Lạc Mộ Thâm, an ủi tâm hồn nhỏ bé đó của anh ta.

Lạc Mộ Thâm hiện rõ vẻ do dự một lúc, chình là khoảnh khắc do dự đó, anh ta dựa vào tôi, anh ta dựa chặt như thế, dường như sát vào người tôi.

Trong lòng tôi lập tức có cảm giác tự hào muốn bảo vệ Lạc Mộ Thâm.

Chẳng dễ dàng gì đợi phim kinh dị chiếu hết, tôi và Lạc Mộ Thâm bỏ kính xuống, tôi nhìn mặt của Lạc Mộ Thâm, chỉ nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dị thường đó cũng thấy rất thảm hại rồi.

“ Anh Mộ Thâm, bị doạ sợ rồi à?” Tôi chớp chớp mắt, dũng cảm hỏi Lạc Mộ Thâm, mặc dù tôi biết kết quả của câu hỏi có lẽ là thằng cha này xấu hổ mà tức điên đập cho tôi mấy phát vào đầu.

Quả nhiên, Lạc Mộ Thâm mang đầy vẻ nguy hiểm nhìn tôi, sau đó tôi thấy anh ta thở dài một hơi thật sâu: “ bộ phim này, thật sự doạ người quá.”

Tôi không kìm được trong lòng cười thầm lên, thì ra Lạc Mộ Thâm cũng có lúc sợ ma, tôi còn cho rằng anh ta chẳng sợ cái gì chứ?

Anh ta không phải kiểu người thần thông quảng đại như trong tiểu thuyết, không phải lúc nào cũng với khuôn mặt lạnh lùng của một lãnh đạo?


Khoảnh khắc đó, tôi thầm vui mừng, dường như bản thân nắm được thóp của Lạc Mộ Thâm vậy.

Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, ôi trời, nắm được thóp của anh ta không phải việc tốt gì, nếu như sếp xấu hổ mà tức điên lên, không khéo còn bịt miệng tôi ấy chứ.

Tôi vội vàng nói: “ Anh Đại Thâm, anh yên tâm, tôi tuyệt đối chắc chắn sẽ không nói ra, tuyệt đối không nói với Phương Trạch Vũ Lương Cẩn Hàn Tần Hạo Nhiên bọn họ, dù cho bọn họ có uy hiếp thế nào bắt tôi phải nói tôi cũng sẽ không bán đứng anh.”

Tôi đương nhiên phải nhanh chóng thể hiện tính trung thành của tôi.

Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái, anh ta nhẹ nhàng híp mắt: “ Coi như cô biết điều.”

“ hì hì, tôi đương nhiên rất biết điều rồi.” Tôi vội vàng lấy trong tay chai nước khoáng đưa cho Lạc Mộ Thâm: “ Anh Đại Thâm, anh uống chút nước, nén sợ lại.”

Nén sợ?

Lạc Mộ Thâm hằm hằm trừng mắt nhìn tôi, nhưng vẫn cầm lấy chai nước, uống mấy ngụm to.

“ Chúng ta đi ra đi, có lẽ Lương Cẩn Hàn bọn họ cũng xem phim xong rồi, chắc chắn đang sốt ruột đợi chúng ta ra.” Tôi nói.

Tôi đứng lên, định bước hướng ra ngoài, nhưng bị tay của Lạc Mộ Thâm kéo lại.

“ Uhm? Anh Đại Thâm? Sao thế?” Tôi vội vàng hỏi.


“ Đợi một chút,” Lạc Mộ Thâm nhíu nhẹ đôi lông mày, dường như nhớ ra gì đó nói, “ cô mang đồ trang điểm không?”

“ Đồ trang điểm?” mồm tôi há hốc ra đủ để nhét được quả trứng vịt vào, tôi nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi, anh ta cần đồ trang điểm làm gì? Xem hết bộ phim này, xem biến tính à?

Thích đồ trang điểm sao?

Lạc Mộ Thâm nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của tôi, anh ta hằm hằm trừng mắt với tôi, dừng mất vài giây, mới nói: “ đừng nhiều lời nữa, có hay không?”

“Có.” Tôi lập tức lấy từ trong túi ra hộp phấn trang điểm, mặc dù tôi không biết trang điểm thế nào, nhưng đồ trang điểm thì vẫn có, có lúc soi chiếc gương nhỏ là rất cần thiết.

Tôi đưa hộp phấn trang điểm cho Lac Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm mở nắp hộp ra, dùng chiếc gương nhỏ soi mặt mình, lông mày anh ta nhíu lại: “ sắc mặt hình như trắng ra chút.”

“ Đó là đương nhiên, bị doạ thế cơ mà.” Tôi không biết sống chết nói. Quả nhiên, Lạc Mộ Thâm lại hầm hầm lườm tôi, nếu như ánh mắt đó có thể giết người, có lẽ tôi bị giết chết mấy lần rồi.

Tôi lập tức không dám nói gì nữa.

“ Đầu lợn, cô làm cho mặt tôi hồng hào lên chút, làm tốt một chút.” Anh ta ra lệnh với tôi.

Tôi hơi sững người một chút, sau đó lập tức hiểu rồi, Lạc Mộ Thâm không muốn bị Phương Trạch Vũ Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên cười anh ta, cho nên bảo tôi trang điểm cho anh ta một chút.


Tôi lập tức lĩnh hội được ý anh ta.

“ Hay là bôi ít phấn hồng nhé?” tôi vội vàng hỏi.

“ Không kể phấn gì, tóm lại đừng để lộ ra, nếu không, tôi đuổi việc cô.” Lạc Mộ Thâm hằm hằm uy hiếp.

“ biết rồi, tôi sẽ làm rất tốt, tôi là thư ký của anh mà.” Tôi cười hì hì nói, vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh ta, dùng ngón tay thoa chút phấn hồng, “ Anh Đại Thâm, anh nhắm mắt lại.”

“ Tại sao phải nhắm mắt chứ?” Lạc Mộ Thâm chớp mắt hỏi.

“ Trang điểm đều phải nhắm mắt, nếu không, anh chớp chớp mắt, tôi làm không đẹp, đến lúc đó đừng trách tôi đó.” Tôi nói.

“ Thật là phiền phức.” Lạc Mộ Thâm nói, tức lẩm bẩm nhắm mắt lại.

Đôi lông mi dài của anh ta thật là đẹp, còn dài hơn cả phụ nữ, hai đôi mắt khắc hoạ đường nét đẹp không ai bằng, tôi lúc đó nhìn đờ đẫn rồi.

“ Mau trang điểm đi.” Lạc Mộ Thâm lại mở mắt ra, uy hiếp tôi, “ Không muốn làm nữa phải không?”

“ A, được được.” Tôi vội vàng nói, tay run rẩy thoa nhẹ lướt trên mặt anh ta.

Mẹ ơi, tôi đang sờ mặt anh ta sao?

Tôi lập tức hơi rối trí. Tay càng run, làm mãi, chỗ nhạt lại bôi thêm một chút, chỗ đậm, tôi lại lấy khăn tay lau cho anh ta.

Lạc Mộ Thâm lại mở mắt ra, lạnh lùng nhìn tôi nói: “ Cô vừa lau vừa làm như thế, tôi sắp bị cô lau tượt da rồi, không đỏ cũng thành đỏ.”


“ Được rồi, được rồi, xong rồi đây.” Tôi cười trừ đưa chiếc gương nhỏ cho anh ta, “ Anh Đại Thâm, anh xem được không, có hài lòng không?”

Lạc Mộ Thâm trừng mắt lườm tôi, cầm lấy chiếc gương nhỏ cẩn thận nhìn: “ Ưhm, tạm được. Coi như cô biết điều.”

“ Hì hì, tôi đã từng nói tôi không phải ngốc mà.” Tôi lại cười nói, “ Có cần tô chút son môi không?”

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm dường như sắp giết chết tôi: “ Không cần.”

Được thôi, không cần thì không cần, sao phải dữ thế?

Anh ta đứng lên, chân dài bước nhanh ra khỏi phòng chiếu, tôi cũng vội vàng cất đồ trang điểm, đi theo sau anh ta.

Quả nhiên, bên ngoài, Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn bọn họ đã xem hết phim đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy tôi và Lạc Mộ Thâm đi ra, bọn họ cười lên: “ Ha ha, còn cho rằng cậu bị dạo chết trong đó rồi.”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn Phương Trạch Vũ nói: “ Cậu cho rằng mình giống các cậu gan bé vậy sao? Cả quá trình chiếu phim mình không biến sắc tim không đập nhanh, các cậu xem mặt các cậu biến sắc trắng rồi, thật mất mặt quá.”

Tần Hạo Nhiên thở dài nói: “ Nhuỵ Tử, đừng trách bọn anh, bộ phim đó quay thật sự doạ người quá, bọn anh mới bị doạ dến nỗi.......”

Khoé miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “ Cho nên nói các cậu không bằng mình mà. Mau mau chịu thua đi, đưa tiền đây nào.”

Phương Trạch Vũ nói: “ ôi, cậu đừng nói như thế, tớ còn nghi ngờ cậu có thật sự xem phim rồi không, cả bộ phim chiếu không chừng cậu còn nhắm tịt mắt ấy chứ!”

Lạc Mộ Thâm cười khẩy nói: “ Lạc Mộ Thâm tớ chẳng sợ gì, được, các cậu hỏi đi, xem rốt cuộc tớ xem phim hay là cả phim tớ đều nhắm mắt.”

Phương Trạch Vũ bọn họ vội vàng hỏi dò chúng tôi tình tiết trong phim, đương nhiên tôi và Lạc Mộ Thâm đều trả lời trôi chảy, đương nhiên, chính xác là chúng tôi đều xem rồi mà.