Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 153: Đưa tôi đi thị sát

Tôi như thế là để biểu thị, tôi là người thù dai.

Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói : " Cô vẫn chưa chữa được bệnh đau dạ dày của tôi, đã định bỏ đi rồi sao? Tôi sẽ không trả lương đâu."

" Anh là kẻ độc ác! " Tôi đập mạnh vào tập giấy trên bàn làm việc rồi đứng dậy, hằm hằm nhìn vào mắt Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng trợn tròn mắt nhìn tôi.

" Ồ, Nhụy Tử, như thế này đi, phương thuốc của cô kể ra cũng thấy có hiệu quả, nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ trả thêm lương cho cô có được không ? " Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Trong mắt tôi vốn dĩ đang phát ra hai ngọn lửa căm hận liền chuyển sang tươi cười ngoan ngoãn, tôi cười nói : "Đương nhiên, đương nhiên rồi, Lạc Tổng, tôi sẽ đồng ý điều trị cho anh khỏi bệnh, phương thuốc của tôi có tác dụng chưa ? Mỗi ngày tôi đều dùng nước đường đỏ trộn với lòng đỏ trứng gà cho anh, không tới một tháng, bệnh đau dạ dày của anh sẽ được chữa trị hoàn toàn, nhưng, Lạc Tổng, lời của anh nói nhất định phải giữ lời đấy, trả thêm lương cho tôi."

" Biết rồi, đồ hám tiền." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

" Gì mà hám tiền chứ, tôi là người quân tử kiếm tiền chân chính, đều thấu tình đạt lý cả, hơn nữa, chẳng phải là tôi đã giúp dạ dày của anh tốt lên hơn nhiều sao ? Đấy chính là có công lao rồi đấy." Tôi cười híp mắt nói. " Nhưng mà, Lạc Tổng, anh không ăn sáng thành thói quen rồi, như thế thực sự rất không tốt cho sức khỏe, còn dạ dày, chữa trị chỉ chiếm ba phần, còn bảy phần phải cung cấp đầy đủ thức ăn, như thế, mà nếu anh không muốn ăn sáng ở nhà, thì tôi có thể mang đồ ăn sáng mỗi ngày tới cho anh, đảm bảo, sau vài tháng, bệnh dạ dày của anh sẽ khỏi hẳn thôi."

Lạc Mộ Thâm lặng im nghe tôi giảng giải : " Được rồi, cô đã nói như thế rồi, vậy thì tôi sẽ dành cho cô một cơ hội để thể hiện."

Tôi nhìn anh ta, lè lưỡi cười tinh nghịch.

" Đúng rồi, cô thu xếp đi, lát nữa đi cùng tôi ra ngoài." Lạc Mộ Thâm điềm nhiên nói.


" Đi làm gì ? " Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, giờ đang là trong thời gian làm việc mà!

Lạc Mộ Thâm trả lời : " Đi thị sát khu sản xuất hoa quả của tập đoàn Lạc Thị."

Waaa, đi thị sát khu hoa quả à, thật là hạnh phúc quá. Tôi hào như muốn nhảy cẫng lên.

Tôi biết là tập đoàn Lạc Thị có rất nhiều những khu trồng hoa quả tươi ở khắp các tỉnh, nguồn hoa quả tươi này có thể cung cấp nguyên liệu cho các chi nhanh công ty của tập đoàn Lạc Thị, bao gồm các công ty về thực phẩm, đồ uống, các công ty về mỹ phẩm, thực phẩm chức năng, ...vv, hàng mỹ phẩm của các công ty con của Lạc Thị luôn là một bảo bối để làm đẹp của các chị em phụ nữ.

Tôi chưa từng biết những sản phẩm mỹ phẩm đắt đỏ đó lại có thể được làm từ nguồn hoa quả tươi, vì thế luôn nghi ngờ, hoa quả tươi của Lạc Thị liệu có phải là một trò bịp bợm, hoặc có thể nói là trong đồ uống, thực phẩm, mỹ phẩm không hề có một chút thành phần của hoa quả tươi nào ?

Lạc Mộ Thâm nói muốn đưa tôi đi, như vậy là tôi có thể chứng kiến tận mắt rồi.

Nghĩ tới đây, tôi vui mừng vô cùng, chỉ muốn nhảy lên sung sướng.

Trước mắt tôi dường như đang xuất hiện ra cả một núi hoa quả tươi....đó là một vùng đất hoa quả rộng lớn, tôi còn được xem quy trình chế biến hoa quả tươi nữa!

" Gì mà vui cười sung sướng thế hả ? " Lạc Mộ Thâm chớp mắt, cau mày nhìn tôi.

Tôi biết bộ dạng của tôi lúc đó càng làm anh ta khó chịu, anh ta nhất định sẽ lại nói tôi là đứa nhà quê, nhưng dù có thế nào ? Tôi vẫn phải vui sướng cái đã ?


" Đi tới khu hoa quả tươi, như vậy là tôi có thể ăn nhiều nhiều các loại hoa quả đúng không ?" Mắt tôi tròn vo như bắt được vàng, không kìm hãm được vui mừng.

" Đương nhiên, có thể ăn no, ăn đầy cái bụng của cô bao giờ không ăn được nữa thì thôi." Lạc Mộ Thâm ngao ngán nói, anh ta chắc đang nghĩ tôi là một đứa tiểu nha đầu, chưa được ra ngoài thế giới bao giờ, nhìn thấy hoa quả đã vui mừng cuống quýt rồi.

" Hay quá, tôi sẽ đi thu xếp ngay." Tôi hưng phấn chuẩn bị đồ đạc, tay xách máy tính, sổ ghi chép, nghĩ một lúc, tôi liền cầm thêm một cái túi đi theo.

Khi tôi xuất hiện trước mặt Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn về phía tôi, tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta lại chứa đầy vẻ khó chịu.

" Cô định làm gì thế này ? Làm gì mà mang cái túi bóng to đùng thế kia hả ? Sao cô không mang hẳn luôn một cái bao tải to đi hả." Lạc Mộ Thâm lại cau có nói.

" Có thể mang hoa quả về mà! Khó khăn lắm mới đi tới khu hoa quả đó, chẳng nhẽ về tay không à ? " Tôi cầm túi vui vẻ nói.

Lạc Mộ Thâm nhìn đi nhìn lại.

" Đừng có mà làm tôi mất mặt, chỉ cần mang sổ ghi chép và máy tính xách tay là được rồi!" Anh ta hậm hực nói.

" Nhưng...." Tôi vẫn còn có chút không nỡ.


" Tôi cho cô hạn trong hai phút, ngoan ngoãn bỏ những thứ đồ này lại, bằng không, tôi cùng ném cô đi luôn đấy." Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.

" Được rồi." Tôi đành phải bỏ chiếc túi vốn dĩ định đựng hoa quả mang về, nhưng tôi đã thầm quyết trong lòng, sau khi đến khu sản xuất hoa quả, nhất định sẽ ăn một trận đã đời, như thế mới có thể bù lại việc đáng tiếc không thể mang hoa quả về.

Đi cùng Lạc Mộ Thâm ra khỏi tòa nhà tập đoàn, tôi cảm thấy mình hưng phấn đến mức như sắp bay lên trời.

" Lạc Tổng, tôi vẫn ngồi xe của anh à ? " Tôi vui vẻ hỏi.

" Ừ." Lạc Mộ Thâm điềm nhiên nói.

" Chỉ có hai chúng ta đi thôi à ?" Tôi lại hỏi lần nữa.

" Ừ." Lạc Mộ Thâm có chút khó chịu.

" Chỉ có hai người chúng ta ? Tại sao những thư ký khác không đi thế ?" Tôi có chút khó hiểu, tại sao, Lạc Mộ Thâm này lại đối tốt với tôi như vậy, anh ta tốt với tôi, khác hẳn so với những thư ký khác, đối với Cát Vân và mấy thư ký khác, chỉ khi anh ta có việc thì mới nói chuyện, nhưng với tôi, thực sự là không giống, anh ta tốt với tôi, có lúc còn khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Anh ta không thích tôi, tại sao còn quan tâm tôi như vậy ?

" Sếp, không phải là anh mang tôi đi bán đấy chứ ? Đem tôi đi vứt ngoài vùng ngoại thành, sau đó...." Tôi nhìn chằm chằm vào Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mô Thâm liếc tôi một cái, thản nhiên nói: " Cô nghĩ bán cô đi đáng giá lắm sao ? Nếu đúng là bán cô đến vùng nông thôn đó, thì tôi nghĩ đến những công nhân sản xuất trong tập đoàn chúng ta còn đáng giá hơn cô nhiều đấy."

" Tôi....không đến mức thấp kém thế chứ ? Lạc Tổng tại sao anh cứ luôn nghiêm khắc tấn công thư ký nữ của mình thế, nếu tôi kém như thế, sao anh lại chọn tôi làm thư ký của mình, chẳng nhẽ không phải là con mắt nhìn người của Lạc Tổng cũng rất kém sao?" Tôi chẳng còn khách khí gì nữa.


" Chẳng phải đã nói rồi sao ? Thấy cô thất tình đáng thương, trái tim tôi mềm yếu mới để cho cô làm công việc này. Hổ dữ còn có lúc phải ngủ gật nữa là!" Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Lạc Mộ Thâm ngồi vào chiếc xe Ferrari của mình, ngẩng đầu nhìn tôi vẫn còn đang đứng sững sờ bên ngoài: " Này, Nhụy Tử, rút cuộc có vào hay không, chẳng nhẽ cô định đuổi theo sau xe của tôi à ?"

Tôi vội vàng leo lên ghế đầu ngồi, nực cười, chạy đuổi theo sau ? Chẳng nhẽ tôi có mấy cái chân à ? Liệu có thể đuổi kịp Ferrari không ?

Lạc Mộ Thâm lái xe hướng về phía ngoại ô khu sản xuất hoa quả.

Tập đoàn " Lạc Thị " ở trong nước đã có gần một trăm khu sản xuất lớn, ở mỗi một khu sản xuất, tập đoàn " Lạc Thị" sẽ thuê tất cả những khu đồi ở đó, sau đó thuê những người dân ở vùng đất đó trồng hoa quả, đến mùa thu hoạch, sẽ lựa chọn những loại quả đủ chất lượng rồi dùng máy rửa, gọt vỏ, xay thành nước ép. Sau khi đem nước ép đó chế biến thành nước ép có mùi vị ngon nhất, sẽ giảm nhiệt độ để đóng đá, rồi chuyển đến các công ty bán hàng ở khắp mọi nơi.

Đương nhiên, còn có rất nhiều những loại hoa quả đạt chất lượng cao được chuyển đến các công ty làm mỹ phẩm và thực phẩm chức năng dùng để làm nguyên liệu.

Lạc Mộ Thâm bây giờ muốn đưa tôi tới khu sản xuất, chính là khu bọn họ sản xuất ra những loại hoa quả ngon nhất như cam, lựu và táo.

Vừa lên đến cao tốc, chiếc Ferrari của Lạc Mộ Thâm đã tăng tốc, theo tôi thấy, thì chiếc Ferrari này đang phóng như sắp muốn bay lên.

Tôi thực sự không thể chịu nổi tốc độ cao như thế, tôi liên tục cảm thấy có cảm giác buồn nôn.

Tại sao, bọn họ mua xe đắt tiền, chính là muốn lái chiếc xe này phi như bay sao?

Chẳng nhẽ đi chậm một chút sẽ không thể hiện được giá trị của chiếc xe đắt đỏ này sao?