Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 142: Dạ thiên kỳ đến rồi

Những tên lưu manh trẻ ranh khác cùng phấn chấn hét: “ Đúng, rạch mặt nó ra! Cắt tóc nó đi, xem nó còn dám lẳng lơ nữa không.”

Tôi vừa vùng vẫy, vừa hằm hằm nhìn tên nhãi ranh đó áp sát vào tôi, mắt nhìn khuôn mặt còn non với nụ cười gằn đó càng tiến càng gần, tôi không kìm được lo lắng nghĩ: không được, không thể lùi bước, không thể thua mấy tên lưu manh nhãi ranh bất trị này được, nếu không, có lẽ khuôn mặt của mình và mái tóc sẽ không giữ được mất.

Nghĩ đến đây, cũng không biết lấy ở đâu ra sức mạnh, tôi dồn hết sức vào đôi chân, một chân đạp một đứa con gái đang giữ chân mình, lại dùng lực hất đứa con gái đang giữ tay mình ra, tôi nhanh chóng từ trong túi mình lấy ra một con dao gọt hoa quả, quả quyết rút lưỡi dao ra.

Con dao gọt hoa quả này tôi mua dùng để gọt táo, không ngờ lúc này cũng phải dùng đến nó rồi.

“ Ai dám động vào tao? Tao rạch mặt nó trước,” tôi căm giận nói, hai mắt trừng lên với tên lưu manh đó, “ không phải muốn rạch mặt sao? Được, xem chúng ta ai ra tay nhanh hơn? Tao nói cho bọn mày biết, tao từ nhỏ được huấn luyện trong đội võ wushu, bọn mày cứ thử xem! Xem rốt cuộc ai rạch mặt ai trước.”

Giọng nói tôi hết sức giả dạng hung ác hơn, hừ hừ, đối phó với mấy thiếu niên bụi đời mười sáu mười bảy tuổi này phải như thế, hơn nữa bản thân cũng đang ở thế bất lợi.

Suy cho cùng tôi cũng lớn hơn bọn chúng mấy tuổi.

Nhìn dáng vẻ dũng mãnh này của tôi, thật sự khiến mấy tên lưu manh nhãi ranh đó bất ngờ rồi.

Mấy tên nam nữ lưu manh đó nhất thời phản ứng không kịp, nhìn con dao sáng loé trong tay tôi.

Tôi nhìn bọn chúng có lẽ đang bàn bạc, nhìn chân tay nha đầu này nhanh nhẹn như thế, dường như đúng là đã luyện qua wushu rồi!


“ Còn muốn rạch mặt tao nữa hay không? Đến đây, thử nghiệm một chút, tao cũng muốn biết cảm giác rạch mặt người khác nó như thế nào!” tôi cười khẩy, con dao trong tay hướng về phía trước một chút.

Tôi, không thể yếu đuối được, Tô Tư Nhuỵ, nếu như mày yếu đuối, thì sẽ hỏng bét.

Đôi mắt trong veo đó của tôi lạnh lùng nhìn mấy tên nhãi ranh đó: “ lên đi! Tao ở đây này, rạch mặt của tao, cắt tóc của tao đi!”

Tôi nghiến răng tiến về phía trước, mấy tên thiếu niên đó bất giác cũng đành phải lùi bước.

Mấy tên này dù sao cũng vẫn còn trẻ con, mặc dù bình thường bọn chúng bắt nạt những đứa trẻ khác, nhưng từ trước đến nay chưa gặp phải đứa con gái nào kiên cường và dũng mãnh như tôi, tôi tiến lên như thế, bọn chúng thật sự không biết làm thế nào.

“ Được, coi như mày có khí phách!” một đứa con gái huýt một tiếng sao, mấy tên nhãi ranh đó nhìn nhau, quay người hướng vào chỗ rẽ chạy đi.

Nhìn mấy hình bóng nhỏ của bọn nhãi ranh đó biến mất ở góc đường, tôi mới thở dài một tiếng, dựa vào góc tường ngồi xuống.

Thật sự là đen đủi, tại sao gần đây mình lại luôn gặp những việc như thế này?

Mấy người đó tại sao lại nói tôi cướp bạn trai của người khác chứ?


Rốt cuộc là tôi cướp bạn trai của ai?

Tôi bình tĩnh lại, định thần, cất con dao gọt hoa quả đi, che lại chỗ mặt bị đánh đỏ bừng, nhanh chân chạy hướng về phía trạm xe bus.

Đợi chút, tôi đột nhiên nghĩ ra rồi, lần trước đánh nhau với nhóm mà gọi là em gái của Dạ Thiên Kỳ tên Nhã Lan đó, nói tôi cướp bạn trai của cô ta, mấy tên lưu manh lần này, không phải cũng là do tên Nhã Lan đó phái tới chứ.

Vừa nghĩ đến Dạ Thiên Kỳ, tôi lại lên cơn giận dữ, từ lúc quen biết thằng cha này, tôi hết lần này đến lần khác gặp đen đủi.

Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại ra, tức giận ấn số máy của Dạ Thiên Kỳ.

“ Tu Tu Tu......” Âm thanh bận trong điện thoại vang lên hồi lâu, tôi nghe thấy giọng nói bé bé có vẻ biếng nhác của Dạ Thiên Kỳ: “ Alo......”

“ Dạ Thiên Kỳ, anh nói cho bạn gái của anh hay là em gái yêu quý Nhã Lan gì đó của anh, nói rõ ràng cho tôi, tôi không cướp bạn trai gì đó của cô ta, tôi còn lâu mới thích, nói gì đến cướp, bảo cô ta đừng có động đến tôi, cô ta còn dám sai người đến động chân động tay với tôi à? Lúc nào cũng diễn mấy trò như thế, thật là nực cười, cho mấy tên lưu manh nhãi ranh đến hù doạ tôi à, là con gái nhà quyền quý à, tiểu thư khuê các nhà các người đầu óc tối tăm như thế sao?” tôi căm tức nói một hồi trong điện thoại, chửi cho tên Dạ Thiên Kỳ thối đó một trận.

Trong điện thoại bên đó dường như rất yên lặng, nếu như tôi không nghe thấy âm thanh hít thở hết sức nén xuống của Dạ Thiên Kỳ đó, thì có lẽ tôi đã nghĩ anh ta đã cúp máy rồi.

“ Dạ Thiên Kỳ, anh có nghe không đấy? Tôi cảnh cáo anh, tôi không thích anh, bảo bối em gái nuôi đó của anh anh coi như bảo bối, nhưng tôi còn lâu, nếu còn quấy rối tôi lần nữa, cẩn thận tôi rạch nát mặt cô ta.” Tôi tức hầm hầm nói.


“ Nhuỵ Nhuỵ,” Dạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng mở mồm rồi, “ em ở đâu? Có người quấy rối em sao?”

“ Đừng giả bộ quan tâm, anh đi mà hỏi bảo bối Nhã Lan gì đó của anh, vừa nãy sai mấy tên lưu manh nhãi ranh đến đòi dạy dỗ tôi kìa, còn muốn huỵ hoại nhan sắc tôi, tôi có phải đi báo công an hay không, cho em gái yêu quý của anh ngồi tù cho biết.” Tôi thật sự tức điên rồi, gào thét lên.

Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, em không sao chứ? Có bị thương không?”

“ Đừng giả bộ không biết gì, tôi bị thương hay không có liên quan gì đến anh? Sau này anh đừng có quấy rối tôi nữa là tôi cảm ơn trời đất rồi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Nhuỵ Nhuỵ, em đợi anh có được không? Anh đến tìm em.” Dạ Thiên Kỳ lập tức nói.

“ Không cần, tôi không muốn nhìn thấy anh, người tôi ghét nhất bây giờ chính là anh.” Tôi tức giận còn hơn cả trời đất gào thét, hầm hầm tắt điện thoại.

Tôi dựa vào trên tấm biển ở bến xe bus, thở hổn hển, đứng một lúc, tim đập thình thịch mới từ từ bình tĩnh lại, tại sao chờ bao lâu, mà xe bus không đến chứ?

Tôi đang tính bắt taxi về nhà, nhưng taxi hôm nay lại đắt khách như thế, gần đường đi bộ vốn dĩ rất khó bắt taxi, mấy chiếc chạy đến đều bị người khác lên mất.

Lúc này, chẳng dễ gì mới thấy một chiếc xe bus tiến đến, trong xe chen chúc giống như là hũ cá mòi vậy, tôi chen chân lên mà cũng không chen nổi.

Thật sự quá đen đủi, tôi bây giờ có phải là gặp phải thần đen đủi rồi không, cái gì cũng đổ lên đầu.


Tôi đang buồn bực, chỉ nghe thấy một tiếng phanh chói tai, một chiếc xe màu đỏ dừng trước mặt tôi, tôi liếc mắt, người ngồi trong chiếc xe đắt đỏ đó không phải Dạ Thiên Kỳ sao?

Dạ Thiên Kỳ hất đầu về phía tôi: “ Nhuỵ Nhụy, lên xe.”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “ tôi còn lâu mới lên xe anh? Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Tôi lại giơ tay ra vẫy taxi, nhưng chiếc taxi đáng chết đó cũng khiến tôi tức điên, lại một chiếc xe nữa cũng không dừng lại.

Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài, anh ta xuống xe, một tay nắm lấy tay tôi : “ Nhuỵ Nhuỵ, nếu như em không lên xe, anh thật sự lại phải dùng biện pháp mạnh rồi.”

Tôi nghiến răng, thủ đoạn của tên lưu manh này không phải tôi chưa lĩnh giáo qua, hắn ta chắc chắn làm được, đặc biệt là khi những người ở xung quanh đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Nếu như tôi không lên xe, thằng cha này một tay có thể hất tôi lên xe, thế thì tôi sẽ trở thành động vật trong mắt bọn họ rồi.

Tôi đành phải lên xe, được thôi, rất nhiều việc tôi muốn nói rõ với hắn ta.

Tôi hằm hằm trừng mắt lườm hắn ta, hất tay hắn ta ra, lên xe.

Dạ Thiên Kỳ cũng không nói gì, cũng vội vàng lên xe, thắt dây an toàn cho tôi, sau đó lái xe rời khỏi con phố đi bộ đó.

“ Tại sao anh tìm được tôi?” Tôi vẫn chưa hết cơn tức nói.