Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 138: Cầu xin cậu

“ Không, Nhuỵ Tử, mình không muốn rời khỏi Lạc Thị, mình thích công ty này, nó là công ty tốt nhất cả nước rồi, phúc lợi đãi ngộ lương cũng cao, mình có được công việc này, mẹ của mình có thể có thuốc để uống, nếu như mình mất đi công việc này, đến bao giờ mình mới tìm được công việc tốt như thế này chứ? Hơn nữa, Dương Siêu cũng bị đuổi việc rồi, vợ của Dương Siêu cô ta rất thủ đoạn rất mánh khoé, cô ta nhất định hận chết mình mất, cô ta sẽ khiến cho mình không tìm được việc, cô ta rất có quyền lực, cho nên, mình sẽ không tìm được việc nữa, Nhuỵ Tử, mình xin cậu cứu lấy mình, cứu lấy mẹ của mình, mẹ của mình bây giờ bệnh đái tháo đường càng ngày càng nghiêm trọng rồi, mỗi tháng phải tiêm in-su-lin cần 1 đến 2000 tệ, nếu như mình không thể kiếm tiền mua thuốc cho mẹ mình, bà ấy chỉ có thể đợi chết mà thôi, Nhuỵ Tử, mình cầu xin cậu, cậu coi như không cần nhìn mặt mình, cậu nể mặt mẹ mình với, cậu đi xin Lạc Mộ Thâm, đừng đuổi việc mình có được không? Để mình ở lại Lạc Thị làm gì cũng được, quét dọn cũng được. Chỉ cần đừng đuổi việc mình, mình còn quá trẻ, mình đã bị Dương Siêu lừa, mình sẽ không phạm sai lầm này nữa, mình chắc chắn sẽ chăm chỉ làm việc, Nhuỵ Tử, cầu xin cậu đấy.....” Trần An An ôm lấy tôi, khóc nức nở.

Tôi ôm lấy Trần An An, trong lòng cũng hết sức khó nghĩ.

Tôi và Trần An An thực ra là bạn học từ thời cấp ba, quan hệ của chúng tôi cực kỳ tốt, vì tình bạn, khi tự nguyện điền vào bảng biểu, chúng tôi cùng điền một trường đại học, cùng một chuyên ngành, chúng tôi cùng thi đỗ, lại vừa may được phân cùng một phòng kí túc, bốn năm đại học, mối quan hệ giữa chúng tôi càng tốt hơn, đặc biệt là mẹ cậu ấy, đối với tôi cũng rất tốt, khi kỳ nghỉ đến chúng tôi về nhà cậu ấy chơi, mẹ cậu ấy thường xuyên làm món ngon cho tôi ăn.

Đó là một người rất hiền hậu, tại vì An An từ nhỏ không có bố, bác ấy vất vả một mình nuôi lớn An An, An An trước mặt tôi không dưới một lần thề phải khiến cho mẹ cô ấy được sống tốt hơn.

Nghĩ đến mẹ của Trần An An, trong lòng tôi cũng thấy chua xót.

“ An An, mình cũng không muốn cậu bị đuổi việc, nhưng Lạc Mộ Thâm đã ra mệnh lệnh rồi....mình còn có thể làm thế nào?” tôi đành phải nói.

“ Nhuỵ Tử Nhuỵ Tử..... nhất định có thể xoay chuyển được, nhất định có thể xoay chuyển, Lạc Tổng đối với cậu tốt như thế, lại yêu thương cậu như thế, coi cậu như em gái, anh ta nhất định sẽ nghe lời cậu, mình cũng không phải là làm sai việc gì to tát, năng lực công việc của mình rõ như ban ngày, cầu xin cậu, Nhuỵ Tử, cậu đi cầu xin Lạc Mộ Thâm có được không? Cứu lấy mình, cứu lấy mình với!” cậu ấy khóc đến nỗi tim của tôi cũng mềm rồi.

“ An An, mình.....mình chỉ là thư ký của Lạc Mộ Thâm, anh ta làm sao có thể nghe mình được?” tôi nhíu lông mày nói.


“ Không không, Nhuỵ Tử, chỉ cần cậu nói, anh ta chắc chắn sẽ nghe, đúng, chắc chắn sẽ nghe mà.” An An khóc nói, “ Nhuỵ Tử, mình xin cậu đấy, cậu giúp mình đi, nếu như cậu không giúp mình, mình về nhà sẽ nhảy lầu tự tử.”

“ tại sao mình lại ngủ cùng với Dương Siêu, không phải mình muốn tiến triển nhanh để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ mình sao? Cậu cho rằng mình không muốn có một tình yêu quang minh chính đại sao? Cậu cho rằng mình đồng ý làm vợ bé của người ta sao? Cậu cho rằng mình đồng ý để cho vợ người ta đánh, bị đồng nghiệp ghét bỏ sao? Nhuỵ Tử, cậu không phải nói chúng ta cùng nhau phát triển, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tiến lùi sao? Cậu đứng nhìn mình chết sao? Mình ở cái thành phố này không có người thân, cậu là người thân duy nhất của mình, Nhuỵ Tử, mình xin cậu, giúp mình với.” An An giọng lạc đi nói.

Tôi quả thực mềm lòng rồi.

Đúng thế, tôi có thể đứng nhìn An An nhảy lầu tự sát được sao?

Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng: “ Được, mình thử xem, nhưng mình không dám bảo đảm chắc chắn được.”

“ Cậu chắc chắn được. Lạc Mộ thâm thích cậu, đối với cậu tốt như thế, cậu nói nhất định là được.” An An hết khóc lại cười, dường như nhìn thấy ánh sáng mặt trời vậy.

Tôi thở dài: “ Được rồi, An An, cậu đợi ở đây, bàn giao công việc cho xong, mình đi tìm Lạc Mộ Thâm.”

“ Ưh uh, mình đợi cậu.” An An lập tức nói.


Tôi nhíu lông mày, xách túi quà của Tần Á Á quay lại tầng 18, đứng ở trước phòng làm việc tổng giám đốc do dự hồi lâu, mới dám lấy dũng khí gõ cửa.

“ Vào đi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lạc Mộ Thâm chuyển đến, tôi nghe thấy dường như giọng nói của thiên thần vậy.

Tôi xách túi quà đó đi vào, đặt lên trên bàn Lạc Mộ Thâm túi quà mua cho Tần Á Á.

“ Lạc Tổng, đây là túi Ferragamo và đồ trang sức đặt mua cho cô Tần.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Ưh, không mua cho mình một bộ à?” Lạc Mộ thâm bình thản nói.

“ À không ạ, tôi không thích mấy đồ này lắm.” Tôi vội nói.

“ Thế cô thích cái gì? Nói ra tôi mua cho cô.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ cho cô đồ cô lúc nào cũng không cần, tại sao cô lại khác người thế?”

Thằng cha này, tặng quà người khác người ta không cần lại còn không vui nữa!


Tôi chớp chớp mắt: “ Ưhm, Lạc Tổng, tôi có việc mong anh giúp.”

“ Ồ?” Lạc Mộ Thâm nhếch đôi lông mày đẹp đẽ đó, “ có việc nhờ tôi à? được thôi, việc gì thế?”

“ Sếp, anh nhất định có thể làm được.” Tôi vội vàng nói, “ Sếp, anh biết không, nữ nhân viên bị thôi việc đó là bạn thân Trần An An của tôi.”

“ Trần An An?” Lạc Mộ Thâm nhíu nhẹ đôi lông mày lại.

“ Đúng thế, chính là lần trước sau khi tôi uống say, anh nhìn thấy người đó, anh còn đưa cô ấy về nhà nữa.” Tôi vội vàng nói.

“ Ồ.” Lạc Mộ Thâm lại nhíu mày lại, tôi biết anh ta có ấn tượng với Trần An An.

Tôi chắp hai tay trước đầu, sống chết thành kính: “ Trần An An cũng là vì còn trẻ chưa hiểu chuyện, cho nên, cho rằng Dương Siêu thật sự thích cô ấy, cho nên mới có chuyện như ngày hôm nay, thực ra cô ấy rất tốt, công việc cũng rất tận tụy.”

“ Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Lạc Mộ Thâm không nhẫn nại nói.

“ Lạc Tổng, cầu xin anh, đừng đuổi việc Trần An An có được không? Gia đình cô ấy cực kỳ khó khăn, mẹ cô ấy mắc bệnh nặng, nếu như cô ấy mất đi công việc, không còn khả năng mua thuốc cho mẹ cô ấy, thế thì mẹ cô ấy sẽ chết.” Tôi xúc động nói.


Lạc Mộ Thâm nhẹ nhíu mày.

Nét mặt với dáng vẻ không nhẫn nại.

“ Lạc Tổng, tôi nghe nói vợ của sếp Dương đó rất mánh khoé, nếu như An An bị đuổi khỏi Lạc Thị, bà ta chắc chắn sẽ giở trò khiến An An không tìm được việc, thế thì mẹ của An An làm thế nào đây?” Tôi chảy nước mắt nói.

“ Mẹ cô ta thì có liên quan gì đến tôi? Cũng không phải mẹ của tôi!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Mẹ cậu ấy đối với tôi cực kỳ tốt, rất thương yêu tôi.” Nước mắt tôi liên tục rơi xuống, tôi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lạc Mộ Thâm, “ Lạc Tổng, cầu xin anh đấy, đừng đuổi việc Trần An An, hay là, anh đuổi việc tôi là được rồi.”

Lạc Mộ Thâm từ trên cao nhìn xuống, trong mắt anh ta đầy vẻ chán ghét: “ Nha đầu thối, cô muốn ép tôi à?”

“ Anh Đại Thâm, tôi gọi anh là anh Đại Thâm, em chỉ là cầu xin anh, cho những nha đầu nghèo như chúng em một con đường sống có được không, em biết An An làm không đúng, cậu ấy không nên làm vợ bé của Dương Siêu, nhưng cậu ấy chỉ là một sinh viên vừa ra khỏi cổng trường đại học, làm sao có thể chống lại sự cám dỗ của người đàn ông trưởng thành như Dương Siêu, cậu ấy nói bản thân đã biết sai rồi, sau này không bao giờ làm vợ bé người ta nữa, sẽ chăm chỉ làm việc.” Tôi quỳ xuống trước bàn của Lạc Mộ Thâm dùng tay áo lau nước mắt.

Dường như nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, Lạc Mộ Thâm có lẽ không đành lòng, anh ta thở dài, đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, kéo tôi đang quỳ dưới đất lên.

“ Thật là, đây là thời cổ đại à, còn quỳ xuống nữa, xương bánh chè cô tại sao lại mềm thế?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.