Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 128: Tủi thân

A ?

Sao anh ta lại nói như vậy, tôi im lặng nhìn anh ta.

Tôi cứ nghĩ là tôi uống hết sức, làm cho Vương Kim Đào vui, vì hợp đồng dự án Hoa Viên Hà Bạn của anh ta, cứ nghĩ làm như vậy sẽ được lòng sếp, làm cho Lạc Mộ Thâm vui, nhưng anh ta chẳng hề vui vẻ chút nào.

Anh ta vẫn cứ hậm hực với tôi.

Tôi thực sự cảm thấy tủi thân.

Vì tôi uống quá nhiều, mà hai bên tai đã ù đi, dường như chẳng còn nghe thấy rõ thứ gì, tôi im lặng nhìn Lạc Mộ Thâm, với một dáng vẻ ngờ nghệch.

Gương mặt đẹp trai của anh ta đối diện tôi, trên mặt chứa đầy vẻ lạnh lùng và tức giận, đôi mắt lạnh giống như mũi tên lao về phía tôi.

Tôi nghe thấy giọng anh ta nói : " Nhìn thì có vẻ thông minh, mà sao lại ngu ngốc đến thế, cả bàn toàn là nam giới, chỉ có mình cô là phụ nữ, cô không biết là cô uống rượu sẽ thua thiệt thế nào à ? Bọn họ mời cô cô uống luôn ? Tôi ngồi bên cạnh cô, cô là em gái tôi, cô không uống, bọn họ dám nói gì nào ? Xem ra cô có vẻ uống khá đấy, cứ chén một chén một, đấy là nước à ? Nếu tôi không ngăn bọn họ rồi uống đỡ cô, chắc hôm nay cô uống say chết luôn trên mặt bàn đấy. Đã uống nhiều như thế rồi, lại cứ tiếp tục uống, nếu tôi không uống đỡ cô, có phải cô còn tiếp tục uống đúng không ? Cô muốn trở thành anh hùng lao động đúng không ? Sau này có muốn tôi giúp cô đăng ký một suất ở nghĩa trang dành cho các vị anh hùng lao động không ? "

Anh ta dường như không muốn ngừng trách móc tôi, từng chữ từng câu làm cho tôi có cảm giác sắp bị chôn vùi xuống đất bởi những câu nói của anh ta.

Thực sự tôi cảm thấy tủi thân vô cùng.

Tôi đã cố gắng hết sức vì sếp của mình, giờ lại bị mắng chửi như vậy.

Tôi tủi thân nước mắt như muốn trào ra.


Tôi cắn nhẹ môi mình, đôi môi như muốn phun máu, tôi cúi thấp đầu, thều thào đáp lời anh ta : " Anh Đại Thâm, muốn có được tiền tài thì phải chịu đựng hy sinh, anh đề bạt tôi làm thư ký Tổng giám đốc, chăm sóc tôi như thế, giúp tôi ngồi vào được vị trí mà bao người mơ ước như vậy, tôi luôn rất cảm kích, luôn chăm chỉ cố gắng làm việc để thể hiện bản thân mình. Anh đã đưa tôi tới đây rồi, vì thế tôi nghĩ mình nên phát huy tác dụng của mình, đó là việc tôi nên làm, tôi nên làm mà. Tôi nghĩ là mình chỉ đang chia sẻ công việc cùng anh thôi, mà vị Vương Tổng đó nói chỉ cần tôi uống, thì dự án sẽ giao cho chúng ta mà....."

Lạc Mộ Thâm cau mày : " Cô nghĩ là cô rất lợi hại phải không, tôi là người vô dụng sao ? Lạc Mộ Thâm tôi đây đã ngu ngốc khi cần đến một kẻ ngu ngốc khác giúp mình ký hợp đồng rồi ? Tôi nói rồi, đừng nghĩ mình thông minh, dự án đó thà tôi không cần chứ cũng không muốn để cô phải uống thành như thế này. "

" Nhưng lúc đầu anh không nói, làm tôi cứ tưởng là....tưởng là anh muốn tôi ký được hợp đồng đó, cho nên tôi mới cố hết sức như vậy...anh...." Tôi dường như tủi thân đến cùng cực, giọt nước mắt cứ quay tròn trong khóe mắt, tôi cố gắng như vậy, uống đến hi sinh cả nửa đời người, tên Lạc Mộ Thâm này lại đối với tôi như vậy.

Tôi thực sự rất tức giận, sao tôi biết anh lại nghĩ như thế chứ, tôi nghĩ là anh rất muốn có được dự án này, mà còn, anh đưa tôi đến, chẳng phải là để tôi tiếp khách bàn hợp đồng sao ?

Chẳng nhẽ tôi đoán sai sao?

Im lặng, tôi ngước lườm anh ta, bốn con mắt của chúng tôi như muốn lao vào giao chiến, Lạc Mộ Thâm cau mày nói : " Cô nhìn cái gì, còn không phục sao ? Tôi nói cô như thế là sai sao ?"

Tôi vốn dĩ muốn nói, một nửa là tôi muốn tạo một thành tích gì đó trong công việc của mình, một nửa là vì giúp Lạc Mộ Thâm có được dự án quan trọng đó, cũng có thể trong tiềm thức, tôi đã nghĩ cho anh ta rồi, nhưng...

Từ đáy lòng muốn nói ra nỗi khổ tâm của mình hay là sao bây giờ, tôi đột nhiên không muốn nói gì nữa, chỉ nói một câu : " Thôi được rồi, tôi không muốn nói gì nữa."

Cứ coi như là tôi lắm chuyện đi, cứ coi như là tôi ảo tưởng sức mạnh đi, cứ coi như là tôi không nhận ra được ý đồ của sếp đi, cứ coi như là tôi đáng chết đi.

Nói xong, tôi quay người bước về phía trước.

Tôi tự bắt xe về nhà. Trong lòng tôi tủi thân vô cùng.

Nhưng, sự việc không theo ý nguyện của tôi.


Vừa bước tới bậc cầu thang, dạ dày tôi trào ra, oẹ.....

Tôi bám vào một thân cây nhỏ, cúi thấp người xuống, muốn đi nôn, nhưng dù dạ dày khó chịu như vậy, tôi lại không nôn ra được.

Ai từng uống rượu đều biết, sau khi uống say, nếu cảm thấy khó chịu, thì sẽ nôn, sau khi nôn sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng tôi bây giờ khó chịu như vậy, nhưng lại chẳng thể nào nôn ra được.

Tôi ậm oẹ liền một hồi, cũng không nôn ra được.

Vì không nôn được, làm tôi càng khó chịu hơn, càng chóng mặt hơn.

Tôi cảm thấy trời đất trước mặt mình như đang quay cuồng, ruột gan lộn nhào, dường như sắp lăn ra đất ngất đi đến nơi rồi, nhưng vẫn không thể nôn ra được.

Tôi khó chịu muốn chết.

Lúc này, tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang vòng qua eo tôi, tay kia nắm chắc lấy cánh tay tôi.

Tôi mơ màng mắt mũi lờ đờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đỡ tôi lại là Lạc Mộ Thâm.

" Không nôn được sao ? " Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Giọng nói anh ta ấm áp hơn vừa nãy nhiều.


" Sếp, anh đi đi, tôi ngồi đây một lúc là ổn thôi, không phải quan tâm đến tôi đâu." Tôi tủi thân nói, vừa nãy còn coi tôi như kẻ thù, sao giờ lại quan tâm tôi làm gì ? Giờ tôi không cần nữa.

Lạc Mộ Thâm nháy đôi mắt, không quan tâm đến những lời nói của tôi, anh ta lại nhẹ nhàng nói : " Đưa ngón tay vào trong cổ họng móc, sẽ nôn ra được, nôn ra sẽ tốt hơn đấy. "

Tôi cũng đột nhiên nhớ ra, đây là một cách hay.

Nếu uống rượu mà không nôn được, móc họng, hơi ghê một chút những sẽ nôn ra được.

Được rồi, tôi cũng chẳng cần quan tâm đến hình ảnh thục nữ làm gì nữa, khó chịu chết đến nơi rồi.

Nghĩ tới đây, tôi đưa ngón tay vào trong họng, gắng sức móc, nhưng.....vẫn không thể nôn được.

Lúc này, tôi càng thấy ghê hơn, không nôn được ra, cảm giác đó, thật là....

Loại cảm giác khó chịu đó, dường như khiến tôi có cảm giác như mình sống mà không bằng chết.

Rượu à, đúng là một thứ chẳng tốt chút nào!

Hơn nữa tôi uống hết sức vì muốn sếp mình ký hợp đồng thành công, nhưng sếp lại chẳng được một lời khen. Trách tôi nhiều chuyện, thực sự làm tôi đau lòng vô cùng.

Tôi bây giờ đang khó chịu lắm rồi.

" Oẹ..."

Tôi cảm thấy đôi tay của mình đã mềm như bún, người thì lâng khuâng như đi trên thảm hoa, dường như chẳng thể đứng lên được nữa.

Lúc này Lạc Mộ Thâm lên tiếng.


" Thật là bó tay với cô. " Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài nói.

Anh ta dìu tôi, để tôi bám vào thành cầu thang, đỡ tôi ngồi xuống bậc, sau đó đứng thẳng lưng dậy nghĩ gì đó một lúc, rồi nhìn tôi, nhẹ nhàng nói : " Cô ngồi đây, đợi tôi một lúc, tôi sẽ quay lại ngay."

Sau đó, không đợi tôi nói gì, anh ta quay người chạy vào trong Sơn Trang.

Anh ta đi đâu vậy ?

Tôi chẳng thể nghĩ thêm được gì, cái cảm giác chóng mặt kia đã át đi những suy nghĩ của tôi.

Tôi gục đầu vào hai cánh tay, ngồi trên bậc cầu thang, như thế, tôi thấy khá hơn một chút.

Một lúc sau, Lạc Mộ Thâm lại chạy lại bên cạnh tôi : " Đầu lợn, cô uống cái này đi. "

Tôi lắc lắc đầu cho tỉnh táo một chút rồi ngẩng lên, thấy Lạc Mộ Thâm đang cầm một cốc gì đó, bên trong là một loại nước màu trắng có cả bọt bên trong, giống như bia vừa mới rót ra.

" Lại uống à ? " Tôi thều thào nói.

" Uống nó đi. " Lạc Mộ Thâm đặt cốc nước màu trắng lên miệng tôi, lúc đó tôi đã mất đi khứu giác, chẳng ngửi ra được đó là mùi vị của cái gì.

Tôi cũng chẳng thể nghĩ được gì thêm, kết quả cốc nước màu trắng đó, một hơi tôi đã uống hết, sau khi uống vào, quả nhiên tôi cảm thấy trong bụng không còn cảm giác khó chịu nữa, tôi không còn chịu được nữa, mở rộng khoang miệng : " Oẹ Ọe...."

Tôi nôn ra ào ào, chỉ một lúc đã nôn ra một bãi lớn, tôi vất vả đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm : " Đây là cái gì thế ? "

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói : " Tôi nói nhân viên phục vụ lấy giúp nước giải trong nhà vệ sinh đấy, ghê không, buồn nôn không ? "

Tôi : " Ọe..." Dường như ruột gan cũng muốn chui hết ra ngoài.