Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 120: Tiệc cá bất an

Tôi cảm thấy hình như tôi đang cách anh ta ngày càng gần hơn.

Còn Lạc Mộ Thâm cũng nhẹ nhàng vòng tay qua khoác lấy eo tôi, khẽ thở dài nói : " Sao cô lại không cẩn thận như thế, một người gan lì như cô, gặp nguy hiểm lại hoảng loạn như vậy, đến khẩu lệnh cũng quên hết, sớm biết thế này thì tôi chẳng đưa cô đi cùng nữa."

Tôi thè lưỡi nhăn mặt với Lạ Mộ Thâm, cũng tốt, trải qua một khoảnh khắc đầy nguy hiểm như vậy, tôi cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi.

Còn Vương Tổng ngồi trên lưng ngựa nhìn tôi và Lạc Mộ Thâm, ông ta cười : " Được, Mộ Thâm, cuộc đua lần này cậu thắng rồi, một thanh niên trẻ tuổi dũng cảm như cậu, thì dự án Đỉnh Minh Hoa Viên không để cậu, thì để cho ai được chứ ?"

Lạc Mộ Thâm cười nói : " Cảm ơn chú Vương, chú Vương để cho cháu làm một dự án quan trọng như vậy, cháu nhất định sẽ chú tâm đến, chú Vương, chú sẽ không phải thất vọng đâu, đến lúc đó, chú sẽ cảm thấy việc để cháu thực hiện dự án này, một chút hối hận cũng không có. Đến khi đó cháu nhất định sẽ giúp cho chú kiếm được không ít đâu. "

Vương Tổng vui vẻ cười lớn.

Tôi nhìn hai người một già một trẻ, trong suy nghĩ đều như đã hiểu ý nhau, một dự án làm ăn lớn như vậy, chỉ nói mấy câu là đã xong sao ? Không dễ dàng đến thế chứ ?

" Lại đây, Nhụy Tử, Tôi dạy cô cách cưỡi ngựa, sau này, đừng để xảy ra lỗi như thế nữa, không phải lần nào, tôi cũng đứng bên cạnh để đợi cứu cô đâu." Lạc Mộ Thâm kéo tôi lại.

" Em không cưỡi nữa có được không ? " Tôi lắp bắp hỏi lại Lạc Mộ Thâm.

" Một cơ hội tốt như thế này, nha đầu, có người thầy là anh Đại Thâm của cháu, sao không chịu tập trung học đi. Hơn nữa, sau này chú Vương của cháu còn muốn thi đấu với cháu nữa đấy, cháu là một tiểu nha đầu cũng rất khéo léo đáng yêu, chú rất thích đấy. " Vương Tổng cười nói.

Bọn họ đã nói như thế, tôi còn có thể nói được gì chứ ? Chỉ có thể nhảy lên yên ngựa bắt đầu học thôi.

Có điều, như thế cũng được, như thế tôi sẽ không phải đến đây chơi không!


Cũng có thể bản thân tôi cũng yêu thích thể thao, phản ứng cũng rất nhanh, tôi đã thực sự học được cách cưỡi ngựa, tôi thúc ngựa còn Lạc Mộ Thâm và Vương Tổng phi cùng hai bên, cảm giác cả bầu trời như biến thành một màu xanh rộng lớn.

Mà với sự có mặt của tôi và Lạc Mộ Thâm nên đã làm cho buổi chiều hôm nay Vương Tổng rất vui vẻ, sau khi cưỡi ngựa xong, ông ấy còn muốn mời tôi và Lạc Mộ Thâm đi đến Sơn Trang ăn tiệc cá.

" Tiệc cá ? " Tôi ngạc nhiên mở to đôi mắt.

" Phải, chính là các món ăn ngon nhất đều được làm từ cả đấy, Sơn Trang đó là của chú Vương, kinh doanh rất có tiếng tăm, Nhụy Tử, cô hôm nay có phúc lắm đấy. " Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói với tôi.

Tôi không nói gì, bởi vì nước miếng đã đầy trong miệng, tôi sợ nếu mở miệng sẽ chảy ào ào ra mất.

Được thôi, phải tự vả cho mình một cái, xấu mặt quá thể.

Nói đi là đi, tôi và Lạc Mộ Thâm, cả Vương Tổng cùng mấy người đi cùng sau khi thay đồ xong, đi thẳng đến Sơn Trang của Vương Tổng.

Vừa đến Sơn Trang, tôi dường như bị mê hoặc luôn.

Sơn Trang đó được xây dựng trên một khu thảo nguyên đầy nắng gió, nhìn vô cùng lịch sự và tao nhã.

Nó nằm trên một sườn đồi, khiến cho những người tới đây cả cảm giác như " Đông thấy hoa cúc, nam thấy núi Nam Sơn ".

Lạ Mộ Thâm gật đầu với cô gái phục vụ, đưa chúng tôi tiếp tục bước vào trong.


Đi qua dãy hành làng vô cùng sang trọng, tôi nhìn thấy bên trên hai bức tường treo những bức tranh quý giá, trong lòng không ngừng xuýt xoa, nếu không đi cùng Lạc Mộ Thâm, chắc cả đời này tôi cũng chẳng thể đến được một nhà hàng sang trọng như thế này.

Trong phòng ăn đẹp đến từng chi tiết của Sơn Trang.

Trước bàn ăn là một tấm thủy tinh lớn, nhìn qua lớp thủy tinh đó có thể thấy được phong cảnh hoa mỹ của Sơn Trang.

Ánh sáng lan tỏa qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của từng người, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tôi và Lạc Mộ Thâm cùng Vương Tổng với mấy người đi cùng ngồi xung quanh chiếc bàn ăn hình tròn lớn, tôi ngồi cạnh Lạc Mộ Thâm, quay đầu qua tôi nhìn thấy trên ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc rồi cười nói với Vương Tổng, đó là một động tác vô cùng bình thường, nhưng sao mà đẹp thế, cứ như là đang quay phim cho truyền thông vậy, hoàn mỹ không tỳ vết.

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lại nghĩ lại khoảnh khắc tôi mơ thấy Lạc Mộ Thâm trong giấc mơ, tôi cảm giác sống mũi mình như nóng lên, hình như có một dòng nước mũi đang muốn trào ra.

Hỏng rồi, là chảy máu cam rồi.

Tôi vội chặn hai lỗ mũi mình lại.

Lạc Mộ Thâm đang nói chuyện với Vương Tổng ban đầu chú ý đến cử chỉ khác thường của tôi, anh ta quay đầu lại, nhìn tôi : " Cô làm sao thế ?"

Anh ta cúi thấp đầu, lại khẽ vỗ vào lưng tôi : " Nhụy Tử, sao thế ? Không giống cô chút nào đâu ? Sao mà bị khó chịu thế vậy ? "

Anh ta vừa nói như vậy, những người xung quanh liên quay sang nhìn tôi.


" Không có gì, tôi vẫn bình thường mà, vẫn bình thường." Tôi vội nói, nhưng tôi cảm thấy mình nhu sắp bị chảy máu cam rồi.

" Nhưng mà, sao mặt cô lại đỏ lên như thế ?" Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng sờ lên trán tôi, nhưng không hề nóng.

" Không sao đâu, không sao đâu!" Tôi vội gạt tay Lạc Mộ Thâm ra, rồi nhìn trộm anh ta, lúc này anh ta đang hướng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn vào tôi.

Tôi vội chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

" À....Tôi xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc." Tôi liền đứng dậy cười, nói xong vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.

**

Một phòng vệ sinh sạch bóng, sang trọng.

Tôi không ngừng hất nước lạnh vào khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, vội hít thở thật sâu, tôi đang làm sao thế này ? Sao tim tôi lúc này lại đập lên loạn xạ vậy ?

Tại sao ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, trái tim tôi lại đập liên hồi như thế chứ ?

Ngồi cạnh Lạc Mộ Thâm, ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta, tôi liền nghĩ tới lúc được anh ta cứu, rồi lúc mơ tới anh ta trong giấc mơ, tôi không chịu được mặt đỏ bừng lên, rồi máu cam như muốn chảy ra.

Ôi trời ơi, tôi lại đang nghĩ linh tinh gì thế này ?

Rõ ràng tôi biết Lạc Mộ Thâm là một người đàn ông trăng hoa, lại còn là sếp của tôi....

Bữa cơm này làm thể nào tôi có thể ăn ngon lành được đây ?


Vốn dĩ là một nơi toàn đồ ăn ngoan, nhưng tôi đột nhiên có cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa, rất khó chịu, nếu cứ tiếp tục như thế, chắc tôi sẽ lăn ra ngất ở đó mất.

Tôi rửa mặt xong, dựa lên bức tường lạnh ngắt, nghĩ xem có lý do nào có thể đi trước không ?

Đang ngĩ, đột nhiên tôi cảm thấy trong mũi có gì đó không ổn, hình như có một dòng nước nóng đang muốn chảy ra.

Máu tươi đã chảy ra rồi.

Quả nhiên do quá hồi hộp và kích thích, tôi đã bị chảy máu rồi, mà là chảy máu mũi, chảy như một trận lũ, không thể ngăn lại.

Tôi lo lắng chút nữa thì ré lên.

Nhìn thấy màu đỏ của máu tươi trên tay, chút nữa tôi đã ngất đi, sao lại có thể bị chảy máu mũi vào lúc này chứ ?

Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên vòng qua eo tôi.

Tôi sững người, từ trong gương, tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lạc Mộ Thâm hiện ra, nhưng khuôn mặt ấy lúc này có gì đó hơi khác thường.

Tôi lặng im nhìn anh ta, chẳng phải anh ta đang tiếp Vương Tổng sao ? Sao lại vào đây chứ ?

Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi bị chảy máu mũi, anh ta không hề hoảng hốt, mà chỉ kéo chặt lấy cánh tay tôi, giơ cao lên, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt cho tôi.

Tôi thẫn thờ nhìn anh ta giúp tôi rửa mặt, trong giây lát đã quên đi mình phải làm gì.

Gã này !