Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 100: Ánh mặt trời

Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp mắt, cười một cách đáng yêu nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp đó loé lên nét gì đó rất lạ.

Ánh mắt kỳ lạ đó, tôi nhìn không ra.

Đang muốn hỏi gì đó, nhân viên phục vụ đã bưng nồi lẩu cay thơm ngào ngạt đó lên, còn có các món thịt bò, dê, rau xanh, cá viên nữa, tôi vừa nhìn, nước miếng đã chảy ra rồi.

“ Anh đã mời tôi ăn, thế thì tôi không khách sáo nữa.” Tôi vội vàng nói.

Con người tôi nhược điểm lớn nhất chính là ham ăn, cái gì cũng thích ăn, là kẻ ham ăn trời sinh, đặc biệt là mấy loại canh lẩu cay, tôi quả thật không có cách nào ngăn lại được sự cám dỗ.

Thế là, tôi lao vào ăn, như một kẻ chết đói vậy.

Tôi đổ gần hết đĩa thịt dê đó vào nổi lẩu tê cay, sau khi nhúng liền gắp lên cho vào trong mồm nhai.

Tên Dạ Thiên Kỳ này chọn nhà hàng ăn thật tuyệt, lẩu này, đồ ăn, quá ngon không chịu được. Tôi gần như quên mất ngồi đối diện với Dạ Thiên Kỳ, ăn không còn để ý gì đến anh ta nữa.

Mà Dạ Thiên Kỳ cũng giống tôi, hắn ta dường như cũng rất thích ăn lẩu, cũng ra sức ăn, dường như chúng tôi đang thi đấu vậy, chúng tôi thật sự là kỳ phùng địch thủ, hai người ăn một cách chăm chú.

Thịt lát và rau xanh từng đĩa lại từng đĩa, tôi ăn cho đến mồm sắp phù ra, đến lúc ợ nhẹ một tiếng, mới ngừng nhai.


“ Ôi, thật là ngon.” Tôi nhẹ nhàng nói, “ Đây là loại lẩu mà tôi thích ăn nhất.”

“ Thế sao? Ngon đúng không?” Dạ Thiên Kỳ cười hết sức vui vẻ, đôi mắt sáng như sao vậy: “ Nếu em thích ăn, anh có thể thường xuyên dẫn ăn đến ăn, ngày nào cũng đi ăn nhé.”

Tôi lườm hắn ta, nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Hừ, đừng cho rằng anh đưa tôi đi ăn, tôi sẽ cảm kích chảy nước mắt, mà ở cùng với anh.”

Quán lẩu cao sang thế này, bản thân tôi thật sự thanh toán không nổi.

Thằng cha này rõ ràng là viên đạn bọc đường mà, muốn đánh vào tâm lý ham ăn yếu đuối của tôi.

Tôi không thể mắc bẫy được.

Nghĩ đến đây, tôi lại làm tư thế giữ khoảng cách.

Dạ Thiên Kỳ nhìn nét mặt phòng bị của tôi, hắn ta cười nói: “ Em nói em xem, em có phải bị chứng bệnh sợ hãi không? Anh thích em, muốn cùng em đi ăn, tại sao em phải đề phòng anh như thế chứ? Anh rốt cuộc không tốt chỗ nào chứ? Lại khiến em ghét như thế? Sếp nhà em bảo em phải cách xa anh, thế là em tránh xa anh sao? Thực ra, con người anh cực kỳ tốt.”

Tôi hừ lên một tiếng: “ Tôi chính là không thích công tử bột, đặc biệt là kiểu người như anh.”

Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp mắt: " sao em lại độc đoán thế chứ ? Tại sao em lại cho rằng anh là công tử bột? Nếu nói công tử bột, sếp Lạc Mộ Thâm nhà em mới đúng, anh đã từng nói, con người anh cực kỳ chung thuỷ, anh không giống sếp Lạc Mộ Thâm của em lăng nhăng như thế.”


Tôi lập tức làm tư thế dừng lại: “ Tôi thấy hai người đều là thứ hàng giống nhau, nhưng lạc Mộ Thâm là sếp tôi, anh ta cho tôi bát cơm, cho nên tôi không thể nói xấu được, còn anh, tôi cảm thấy tôi vẫn nên cách xa anh là tốt nhất.”

Tôi nói cũng chẳng thèm khách sáo gì nữa.

Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, anh thật sự bị oan mà, thật ra anh đối với em hết sức chân thành, em sẽ dần phát hiện anh đối tốt với em, vì em, anh nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng.”

Tôi quả thật đau đầu chết mất, đành phải nói: “ Được được được, thế thì tôi đợi xem anh vì tôi nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng thế nào.”

Dạ Thiên Kỳ cười ra dấu hiệu: “ Được, thế thì đợi em đến kiểm nghiệm, chỉ cần em cho anh cơ hội là được.”

Tôi lườm Dạ Thiên Kỳ, da mặt thằng cha này dày thật sự khiến tôi không biết làm thế nào!

Lúc này tôi ăn cũng no rồi, nhìn đồng hồ: “ Cảm ơn anh đã mời tôi bữa lẩu ngon như thế, sắp đến giờ rồi, tôi còn phải quay về làm việc, vậy tôi đi trước đây.”

Ăn cũng ăn xong rồi, phải thả cho tôi về nhà chứ?

Dạ Thiên Kỳ nhẹ thởi dài một tiếng: “ Ôi, thật không nỡ xa em, còn muốn nói chuyện với em nhiều nữa, em phải quay về bên cạnh Lạc Mộ Thâm rồi, anh nói em Nhuỵ Nhuỵ, Lạc Mộ Thâm trả em lương bao nhiêu, anh trả em gấp đôi, để em về làm bên cạnh anh có được không?”

Tôi suýt chút nữa cả người toát mồ hôi lạnh, mặc dù Lạc Mộ Thâm cũng không phải người tốt gì, nhưng bây giờ ít nhất vẫn quan tâm tôi, có thể coi là cũng khá tốt, tên Dạ Thiên kỳ này, tôi biết hắn ta là người thế nào? Xem ra chính là một tên công tử bột, ấn tượng của tôi đối với hắn ta không tốt bằng Lạc Mộ Thâm.


Hơn nữa, tên Dạ Thiên Kỳ này xem ra có ý đồ xấu xa với tôi, tôi còn lâu mới để bản thân rơi vào trong miệng cọp.

Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng nói: “ Không cần đâu, Dạ Thiếu gia, tôi bây giờ vẫn muốn ở Lạc Thị học hỏi, Lạc Thị là một công ty lớn phát triển mạnh, tôi nghĩ ở đó, tôi sẽ học được nhiều thứ, cảm ơn Dạ Thiếu gia đã cất nhắc, tôi thật sự không thể nhận.”

Đôi mắt đẹp đó của Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nhìn tôi, cổ tay phải tôi đeo chiếc đồng hồ đắt nhưng không có nhãn hiệu xoay xoay chiếc thìa bạc, cười nói: “Ngốc ạ, ở bên cạnh anh, em cũng có thể học được nhiều thứ mà.”

Hừ, tôi còn lâu mới thèm, nhìn thằng cha này, dáng vẻ chỉ muốn kéo tôi lên giường, tôi còn lâu mới để bản thân thành tình nhân của thằng cha này.

Nghĩ đến đây, tôi quả quyết từ chối: “ Dạ Thiếu gia, cái đó để sau nói! Tôi phải quay về rồi.”

Tôi đứng lên, xách chiếc túi nhỏ của mình theo.

Dạ Thiên Kỳ nhẹ thở dài: “ Ôi, thật không biết tên Lạc Mộ thâm đó cho em thuốc gì, khiến em lại trung thành như thế, được thôi, sau này, em bây giờ ở tạm chỗ hắn, sau này, anh lại cướp em về.”

Tôi hừ một tiếng lạnh lùng, sau này lại nói sau này, anh nói cướp là cướp được sao?

Lúc này, Dạ Thiên Kỳ cũng đứng lên: “Anh đưa em về.”

Anh ta ra dấu hiệu với nhân viên phục vụ bên ngoài: “ Ghi vào sổ Dạ Thị.”

Nhân viên phục vụ đó mỉm cười gật đầu: “ Vâng, Dạ Tổng.”


Tôi chớp chớp mắt, xem ra thằng cha này ở bên ngoài chơi ăn uống đều không phải tiêu tiền rồi.

“ Nhuỵ Nhuỵ, nếu như sau này em đến đây ăn, thì ghi vào sổ của anh là được rồi.” Dạ Thiên Kỳ quay đầu lại, mỉm cười nói với tôi, nói thật, nụ cười của hắn ta, thật sự quá đẹp, sáng lạn giống như ánh mặt trời vậy.

Tôi thừa nhận, lúc đó, tôi thất thần rồi, tại vì diện mạo đẹp trai của hắn ta, và nụ cười sáng lạn không ai bằng.

“ Sao thế? Nhìn đã mắt chưa?” Dạ Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ đờ đẫn của tôi, cười nói.

“ Hứ.” Tôi vội vàng liếc mắt đi chỗ khác, thật muốn cho mình mấy cái bạt tai, tôi làm sao thế này? Có phải mấy trăm năm không nhìn thấy trai đẹp không ?

Tô Tư Nhuỵ, mày không phải đã thề rằng không được tìm người đẹp trai nữa, phải tìm người yêu xấu trai sao?

Người đẹp trai, đối mặt với quá nhiều cám giỗ, nếu như Đường Nhiên là người đàn ông xấu trai, tôi có lẽ cũng không bị Lý Mộng Dao cướp rồi?

Hừ hừ, Tô Tư Nhuỵ, tại sao mày còn chưa sáng mắt ra? Tại sao lại còn nghĩ đến tên đàn ông phản bội đó?

Tôi vội vàng thu lại ánh nhìn của mình: “ Tôi còn lâu mới đến đây ăn, ở đây đắt như ma.”

Tôi bước nhanh ra khỏi phòng ăn, Dạ Thiên Kỳ đi theo sau tôi.

Khi chúng tôi đang chuẩn bị ra khỏi quán lẩu này, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói mang đầy vẻ ngạc nhiên: “ Anh Thiên Kỳ......”

Ồ? Dạ Thiên Kỳ gặp phải người quen sao?