Joshua 1:9
Tháng ba năm 1991, tôi có một ngày như mơ. Sáu tháng trước đó, tôi phải bù đầu vào bóng đá. Chỉ vài tuần trước, tôi đã chứng kiến điều tuyệt vời nhất trong đời: Đội New York Giants giành giải Super Bowl XXV. Tôi đã bỏ phí sáu năm rưỡi chán nản ở Liên đoàn Bóng đá Quốc gia, toàn phải ngồi ghế dự bị, cuối cùng tôi đã ghi bàn thắng. Tôi đã bắt đầu… chiến thắng và làm một tiền vệ. Đó là sự thật, nhưng điều này không phải?...
Tôi trở lại ngôi nhà cũ kỹ trên nông trại nơi tôi lớn lên. Nó gần Holsopple miền tây Pennsylvania. Hoa dại nở khắp nơi, tôi thoáng thấy những khuôn mặt rướm mắt của bố và các anh chị em. Chúng tôi đã cùng chung sống với nhau, bạn bè hàng xóm thường xuyên qua lại. Tôi nhớ những lời nói và những cái ôm vỗ về, kể cả nỗi đau sâu bên trong. Tôi đã hy vọng một lúc nào đó thức tỉnh và phát hiện ra tất cả mọi thứ là một giấc mơ tồi tệ. Rồi mẹ bất ngờ ra đi. Tôi biết bà bị thấp khớp, các bệnh về lưng, và đã trải qua nhiều lần phẫu thuật. Nhưng tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho sự mất mát này.
Em tôi tìm thấy cuốn nhật ký của mẹ. Thật ra, đó chỉ là cuốn sách ghi chú của mẹ dùng để ghi những chuyện xảy ra trong ngày và các lần cầu nguyện với Chúa. Em tôi nói: “Anh được ghi rất nhiều trong này. Anh nên đọc nó.” Nó biết tôi phải dựa vào những lời động viên của mẹ nhiều năm nay. Tôi cầm cuốn nhật ký vào phòng, bắt đầu đọc và nhớ lại…
Mẹ hay nói với tôi: “Hãy nhớ con là ai, Chúa đã định sẵn kế hoạch cho con.” Lúc nào bà cũng nói chuyện kinh sách, thậm chí còn dán kinh lên tủ lạnh để chúng tôi phải đọc trước khi ăn sáng.
Như lần tôi được chọn làm tiền vệ cho đội Penn State. Tôi phải chơi một số trận, nhưng huấn luyện viên Joe Paterno đã chọn Todd Blackledge làm tiền vệ. Tôi muốn được chơi ngay từ đầu trận nên đã chuyển sang đội Đại học Tây Virginia.
Sau hai năm chơi cho Tây Virginia, tôi chuyển sang New York Giants vào năm 1984. Lúc đó tôi nghĩ Chúa đã thực hiện đúng kế hoạch dành cho tôi. Tuy nhiên, việc chuyển đến Giants cũng là một sai lầm. Tôi phải mất một thời gian ngồi trên ghế dự bị, học hỏi những tiền vệ đi trước như Phil Simms. Sau 5 năm, tôi chán nản ngồi ghế dự bị trong khi biết mình có thể chơi tốt hơn trên sân.
Thật chán nản khi phải chạy lên chạy xuống đường biên, hết trận này đến trận khác, rồi từng mùa bóng trôi qua tôi phải ngồi quan sát trận đấu, phân tích các bàn thắng của cả hai đội. Sau một thời gian, tôi đọc trận đấu tốt đến độ có thể đoán được đội khách sắp làm gì khi nhìn cách xếp hàng của họ. Tôi vẫn không thể làm gì tại hàng ghế dự bị.
Trong khi đó, mẹ vẫn nói: “Thời cơ của con đang đến, hãy kiên trì và nhớ rằng Chúa có kế hoạch dành cho con.” Cái đầu rất muốn đồng ý với bà nhưng chân tay tôi lại rất bất đồng, đặc biệt khi biết mẹ đang phải chịu cơn đau. Sau đó, Vicky đã sinh cho tôi đứa con đầu lòng. Jason ra đời có nhiều biến chứng về tim. Nó đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật trong 11 tháng đầu tiên. Tôi tự hỏi đó cũng là kế hoạch của Chúa chăng? Mẹ giúp chúng tôi cầu nguyện và Jason vẫn khỏe mạnh cho đến hôm nay. Có lẽ Chúa đã nghe những lời cầu nguyện của chúng tôi.
Cơ hội thật sự đến khi tôi được làm tiền vệ vào mùa thu 1988, mùa thứ 5 chơi cho Giants. Phill Simms bị chấn thương vào tuần thứ 12. Tuần sau đó tôi được chọn chơi với đội New Orleans Saints. Tôi nghĩ đây là cơ hội để chứng minh tài năng.
Phần lớn hiệp một, huấn luyện viên bắt chúng tôi chơi kiểu rượt đuổi. Đội tôi nổi tiếng có khả năng rượt đuổi trong lần đầu xuống bóng, nhưng bây giờ còn có khả năng trong lần hai và lần ba xuống bóng. Trong một lần đi bóng, tôi thấy Stephen Baker ở cuối sân không bị ai kèm, tôi ném bóng cho anh, Stephen chụp lấy vượt qua sự truy cản và ghi bàn. Đó là bàn thắng ở cự li 85 mét, bàn thắng xa nhất kể từ năm 1972 của Giants.
Lúc giải lao, chúng tôi đang bị dẫn trước 9-7, tôi cảm thấy đội đang có sự thay đổi. Các huấn luyện viên thả lỏng tôi, không ép phải rượt theo bóng. Tôi đã bắt được 5 trong số 10 đường chuyền ở cự li 128 m không có sự truy cản nào. Kết thúc hiệp, tôi vào phòng kín, tim còn đập mạnh vì mới có một hiệp đấu tuyệt vời.
Bạn có biết tôi sốc thế nào khi huấn luyện viên Bill Parcells bước đến nói: “Tôi cần có sự thay đổi.” Ông định thay hậu vệ dự bị Jeff Rutledge. “Hiệp đầu anh chơi tốt, nhưng nếu không có gì tiến triển, tôi phải cho anh ra ngoài.” Tôi vẫn còn bị sốc khi sắp vào sân. Chúng tôi cuối cùng đã thắng trận đó nhưng tôi quá thất vọng.
Tôi than phiền trong phòng với các phóng viên báo thể thao: “Parcells đánh mất khả năng cầu thủ trong tôi.” Bọn họ rất thích thú khi có sự tranh cãi nhỏ này. Tôi gọi người quản lý và yêu cầu được chuyển đi nhưng ban quản lý không đồng ý.
Mẹ cố gắng cổ động tôi: “Chỉ là mọi thứ không diễn ra theo ý con thôi, không có nghĩa Chúa đã đổi ý. Đừng từ bỏ.”
Tôi đã không đầu hàng. Tôi lại nhìn vào cuốn nhật ký tìm những từ bà cầu nguyện để Chúa ban ơn cho tôi. Mẹ xin ông ấy cho tôi một cơ hội.
Dường như lời cầu nguyện đã có hiệu nghiệm. Cơ hội để chứng tỏ mình cuối cùng đã đến vào năm 1990, đó là mùa bóng thứ bảy tôi chơi cho đội Giants. Simms lại bị chấn thương nhưng lần này anh không thể chơi cho đến cuối mùa. Tôi được gọi vào thay anh. Sáu năm rưỡi ngồi trên ghế dự bị đã giúp tôi nhớ kỹ từng pha phản công và phòng thủ của đội bạn. Bây giờ tôi phải dẫn dắt đội vượt qua mùa bóng để đến những trận quyết định, hy vọng chúng tôi có thể đạt được cúp.
Chúng tôi đã hoàn thành mùa bóng sau khi đánh bại Phoenix với tỉ số 24-21, New England Patriots 13-10, Chicago Bears 31-3. Đội San Francisco 49ers sẽ là đối thủ tiếp theo.
Tôi tiếp tục lật trang nhật ký tiếp theo. Mẹ rất muốn đến xem trận đấu nhưng bà quá yếu không thể đến West Coast. Vì vậy bà nằm ở nhà trước tivi xem tôi chơi trận đấu lớn nhất đời mình. Bà ghi chú từng chi tiết, số liệu, và lời bình luận trận đấu. Những cảm xúc của mẹ trong trận đấu kéo dài rất gay cấn này được ghi lại rõ ràng. Tiền vệ Joe Montana của đội bạn bị truy cản quyết liệt trong trận này.
Ghi chú của mẹ giúp tôi hồi tưởng lại rất rõ ràng. Chúng tôi thua đội đứng đầu bốn điểm, không có được một pha touchdown (ghi bàn bằng cách cầm bóng chạm vào sân đối phương) mà chỉ ba pha đá vào từ giữa sân. Tôi lùi lại sau để đón banh, tập trung vào người chờ banh cuối sân. Tôi chợt thấy banh vụt qua. Tôi đã quá chậm chân tránh qua khi Jim Burt đạp vào chân như trời giáng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cái đau nào như vậy. Tôi ngã gục xuống sân, cuộc đời thế là hết.
Liếc nhìn qua trang khác, tôi nhìn kỹ những dòng ngắn ngủi tràn đầy tình cảm của mẹ: “Lạy Chúa, xin hãy cứu con tôi. Hãy cho nó chơi hết trận đấu mà nó hằng mong đợi…”
Cách đó 3000 dặm, các huấn luyện viên đang tập trung quanh thân hình quằn quại nằm trên sân. Nỗi đau và sự sợ hãi bao trùm lấy tôi.
Mọi thứ bất ngờ dừng lại, cảm giác nhẹ nhàng xuất phát từ đầu, nó dần đi qua cơ thể và chân tôi. Nỗi đau và sự sợ hãi tan biến dần. Tôi có thể đứng dậy đi lại và tiếp tục chơi.
Mọi người, đặc biệt là huấn luyện viên Parcells rất lo lắng. Ông hỏi đến ba lần: “Anh chắc chơi được chứ?” Tôi trả lời hai lần: “Được”. Lần cuối tôi nói: “Tôi ra sân đây Bill.”
Chúng tôi đã có được ba bàn thắng từ giữa sân. Cuối cùng chỉ còn cách 1 điểm và vài phút còn lại. Khi đó, đội tôi giữ banh và cách vạch gôn 43 m. Tôi chuyền sang cho Mark Bavaro cách đó 19 m, rồi chuyền sang Stephen Baker. Thời gian gần như đã hết, Matt Bahr đã ghi bàn ấn định chiến thắng 15-13.
Nhìn lại cuốn nhật ký, nước mắt tôi bắt đầu trào ra, tôi chưa bao giờ hình dung được sự căng thẳng trong lời cầu nguyện của mẹ. Chẳng trách bà nói rất tự tin: “Hãy nhớ con là ai. Chúa đã lên kế hoạch cho con.” Bất kể bệnh tật, bà luôn gắn bó mật thiết với Chúa, người đã đáp lại lời cầu xin của bà. Tôi đã lành vết thương và lấy lại sức mạnh nhờ lời cầu nguyện đó, dẫn đội đến chiến thắng và giành cúp ở giải Super Bowl lần 25.
Mẹ đã không còn để nhắc nhở tôi là con Chúa và ông luôn có kế hoạch cho tôi. Tôi tin điều đó không một chút nghi ngờ. Có lẽ kế hoạch lần này Chúa dành cho tôi không phải là chiến thắng hay phải chịu đau đớn nhưng để tôi mạnh khỏe và biết kiên nhẫn. Mẹ đã hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ của mình.
Jeff Hostetler