Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 8

Marcus cảm thấy như địa ngục.

Không, anh cảm thấy như anh đã từng ở địa ngục. Và quay lại đây. Và có lẽ là đi xuống dưới lần nữa, chắc bởi vì lần đầu vẫn chưa đủ nóng.

Anh không biết anh bị bệnh bao lâu. Có lẽ là một ngày? Hai? Cơn sốt bắt đầu vào…Thứ ba? Phải, thứ ba, mặc dù điều đó không thật sự có nghĩa lắm khi mà anh không nhớ bây giờ là ngày nào.

Hoặc là đêm. Anh nghĩ có lẽ là đêm. Trời có vẻ tối, và – chết dẫm thật, nóng quá. Thật đấy, thật khó để nghĩ được bất kì thứ gì khác ngoài việc làm giảm cái nóng ở đây.

Có lẽ anh đã đến địa ngục và mang toàn bộ cái nơi chết tiệt đó quay lại với anh. Hay có thể anh vẫn đang ở địa ngục, mặc dù nếu là vậy, thì cái giường dứt khoát rất thoải mái.

Điều đó có vẻ như mâu thuẫn với những gì anh được học ở nhà thờ.

Anh ngáp, căng cổ sang trái sang phải trước khi đặt đầu trở lại gối nằm. Anh biết cái gối này. Nó thật mềm, được nhồi lông ngỗng, và có bề dày hoàn hảo. Anh đang ở trên giường của mình, trong phòng ngủ của mình. Và bây giờ chắc chắn là ban đêm. Trời tối quá. Anh có thể chắc như thế cho dù anh không thể tập trung đủ sức lực để mở mí mắt ra.

Anh có thể nghe tiếng bà Wetherby đi lanh quanh trong phòng. Anh nghĩ bà đã ở bên cạnh anh trong suốt lúc anh bệnh. Anh không ngạc nhiên chút nào, nhưng mà, anh vẫn thấy biết ơn vì sự quan tâm của bà. Bà đã mang đến nước xuýt cho anh khi anh bắt đầu bị bệnh, và anh nhớ mang máng bà có nói chuyện với bác sĩ. Vài lần anh lờ mờ tỉnh dậy trong cơn sốt, bà vẫn ở trong phòng để trông chừng anh.

Bà chạm vào vai anh, ngón tay bà mềm và mảnh khảnh. Dù vậy nó không đủ để đánh thức anh dậy. Anh không thể cử động. Anh mệt quá. Anh không thể nhớ anh có bao giờ mệt mỏi như thế này chưa. Anh nhức nhói toàn thân, và chân anh thật sự rất đau. Anh chỉ muốn ngủ trở lại. Nhưng trời nóng quá. Sao lại có người giữ một căn phòng nóng như vậy hả?

Như thể nghe thấy những suy nghĩ của anh, bà Wetheby giật mạnh cái chăn của anh, và Marcus sung sướng lăn người qua một bên, anh đẩy cái chân lành lặn ra khỏi mấy cái chăn. A! Lạy Chúa, tuyệt làm sao. Có lẽ anh nên tung hết toàn bộ cái đám chăn mền này đi. Liệu bà có thấy chướng mắt không nếu anh nằm đó mà gần như không mặc gì? Có lẽ, nhưng nếu đó là vì mục đích chữa bệnh…

Nhưng rồi bà lại bắt đầu kéo mấy cái chăn lên người anh, điều đó gần như làm anh muốn khóc. Tập hợp những phần sức lực cuối cùng, anh mở mắt ra, và—

Không phải bà Wetherby.

“Honoria?” Anh rền rĩ. “Em đang làm gì ở đây?”

Cô giật lùi lại khoảng một tấc, thốt lên một tiếng kêu lạ thường làm thủng màng nhĩ của anh. Anh nhắm mắt lại lần nữa. Anh không đủ sức để nói chuyện với cô, mặc dù sự hiện diện của cô có hơi lạ lùng.

“Marcus?” cô nói, giọng của cô khẩn cấp lạ thường. “Anh nói chuyện được không? Anh tỉnh chưa?”

Anh nhẹ gật đầu.

“Marcus?” Giờ cô ở gần hơn, và anh có thể cảm thấy hơi thở của cô trên cổ anh. Thật khủng khiếp. Quá nóng, và quá gần.

“Sao em lại ở đây?” anh hỏi lần nữa, lời nói đặc quánh trên lưỡi anh như nước đường nóng. “Em nên ở…” Cô nên ở đâu nhỉ? Anh nghĩ là London. Phải không?

“Ôi tạ ơn trên.” Cô chạm tay vào trán anh. Da cô thật nóng, nhưng mà, mọi thứ quanh đây đều nóng.

“Hon – Honor—“ Anh hoàn toàn không thể xoay xở để nhớ ra phần còn lại của tên cô. Anh cố gắng; anh mấp máy môi, và anh hít thêm vài hớp không khí nữa. Nhưng chừng đó là quá nhiều cố gắng của anh, nhất là khi có vẻ như cô sẽ không trả lời câu hỏi của anh. Sao cô lại ở đây?

“Anh bị bệnh rất nặng,” cô nói.

Anh gật đầu. Hay anh có lẽ đã làm vậy. Ít nhất anh cũng nghĩ đến chuyện gật đầu.

“Bà Wetherby viết thư cho em ở London.”

À, thì ra là vậy. Nhưng mà, lạ thật.

Cô nắm tay anh, vỗ nhẹ nó bằng một cử chỉ lo lắng và ưu phiền. “Em đến đây nhanh nhất có thể. Mẹ em cũng ở đây.”

Quý bà Winstead? Anh cố mỉm cười. Anh thích quý bà Winstead.

“Em nghĩ anh vẫn còn sốt,” Honoria nói, nghe có vẻ như cô không chắc lắm. “Trán anh khá nóng. Mặc dù em nên nói là, căn phòng này nóng như thiêu như đốt. Em không biết em có thể nói anh nóng như thế nào, và nhiệt độ phòng bình thường là bao nhiêu.”

“Làm ơn,” anh rên rĩ, lắc lư cánh tay anh về phía trước để nắm lấy tay cô. Anh chớp mắt trong ánh sáng lờ mờ. “Cửa sổ.”

Cô lắc đầu. “Em xin lỗi. Phải chi em có thể. Bà Wetherby nói bác sĩ bảo rằng—“

“Làm ơn,” Anh đang cầu xin – quỷ thần ơi, nghe như anh có thể khóc ấy. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn cô mở cái cửa sổ chết tiệt kia ra.

“Marcus, em không thể…” Nhưng cô trông bị giằng xé.

“Anh không thở được,” anh nói với cô. Và trung thực mà nói, anh không nghĩ là anh cường điệu quá đâu.

“Ôi, được rồi,” cô nói, vội vàng đi đến cửa sổ. “Nhưng đừng nói với ai hết đấy.”

“Anh hứa,” anh lầm bầm. Anh không thể xoay đầu lại để nhìn, nhưng anh có thể nghe thấy từng chuyển động của cô trong sự im lặng tịch mịch của màn đêm.

“Bà Wetheby khá là cứng rắn,” cô nói, kéo màn cửa ra. “Căn phòng này phải để nóng như vậy.”

Marcus càu nhàu và cố gắng nâng bàn tay lên thành một cái vẫy tay tùy tiện.

“Em không biết bất cứ thứ gì về việc chăm sóc người bệnh,” – a, vậy giờ là âm thanh của cửa sổ được mở tung ra – “nhưng em không thể tưởng tượng nổi làm sao khi ai đó bị sốt có thể khỏe lên được trong cái lò nung nóng như vậy.”

Marcus cảm thấy những luồng không khí mát lạnh đầu tiên chạm vào da anh, và anh gần phát khóc vì sung sướng.

“Em chưa bị sốt bao giờ,” Honoria nói, trở lại bên cạnh anh. “Hoặc chí ít là không như em có thể nhớ. Thế có lạ không?”

Anh có thể nghe tiếng cười trong giọng nói của cô. Thậm chí anh biết chính xác nụ cười đó là gì – một chút ngượng ngùng, pha với thích thú. Cô thường hay cười như thế. Và mỗi lần cười, khóe miệng bên phải của cô lúc-nào-cũng-hơi cao hơn phía bên trái.

Và giờ anh có thể nghe thấy tiếng cười đó. Thật dễ thương. Và lạ lùng. Kì quặc làm sao khi anh biết nhiều về cô như thế. Dĩ nhiên, anh biết nhiều về cô hơn hẳn bất kì ai. Nhưng nó không giống như biết về nụ cười của ai đó khác.

Hay là giống nhỉ?

Cô kéo một cái ghế đến gần giường anh và ngồi xuống. “Nó thậm chí chưa bao giờ nảy ra trong đầu em cho đến khi em đến đây để chăm sóc cho anh. Ý em là em chưa bao giờ bị sốt. Mẹ em nói mấy cơn sốt rất khủng khiếp.”

Cô đến vì anh sao? Không biết sao anh lại thấy nó khác thường. Không có ai khác ở Fensmore để cô có thể đến vì họ, và cô ở đây, trong phòng bệnh của anh, nhưng mà, không hiểu sao nó có vẻ…Chà, không phải kì quặc. Cũng không phải ngạc nhiên. Chỉ là…”

Không mong đợi.

Anh cố gắng thúc đẩy trí óc mệt mỏi của mình. Thứ gì đó có thể không ngạc nhiên và không mong đợi à? Bởi vì điều đó chính là vậy. Anh sẽ không bao giờ trông đợi Honoria bỏ mặc mọi thứ và đến Fensmore để chăm sóc cho anh. Và đến giờ cô vẫn còn ở đây, không ngạc nhiên chút nào.

Thật bình thường.

“Cảm ơn em đã mở cửa sổ,” anh nói nhỏ.

“Không có chi.” Cô cố gắng cười, nhưng cô không thể che giấu vẻ lo lắng trên khuôn mặt. “Em chắc là không cần nhiều lời để thuyết phục em đâu. Em nghĩ là em chưa từng thấy nóng như thế trong đời.”

“Anh cũng vậy,” anh cố pha trò.

Rồi cô mỉm cười, một nụ cười thật sự. “Ôi, Marcus,” cô nói, vươn người ra trước để vuốt tóc ra khỏi trán anh. Cô lắc đầu, nhưng cô trông như thể cô không biết tại sao cô làm vậy. Có lọn tóc rơi trên mặt cô, vẫn thẳng mượt như thường. Cô thổi nó đi, cô gắng thổi nó ra chỗ khác bằng miệng cô, nhưng nó lại rơi xuống ngay chỗ cũ. Cuối cùng, cô dùng ngón tay nắm lấy lọn tóc, kéo nó ra sau tai.

Nó lại rơi xuống mặt cô.

“Em trông mệt mỏi,” anh nói, giọng anh khàn khàn.

“Người đàn ông không thể mở mắt nổi đang nói kìa.”

“Rất cảm động,” anh nói, không biết bằng cách nào anh xoay xở để gõ nhẹ ngón trỏ nhầm nhấn mạnh câu nói.

Cô im lặng trong giây lát, rồi rụt rè nói. “Anh có muốn uống nước không?”

Anh gật đầu.

“Em thực xin lỗi. Em nên hỏi anh ngay lúc anh tỉnh dậy. Anh chắc hẳn khát nước khủng khiếp.”

“Chỉ một chút thôi.” Anh nói dối.

“Bà Wetherby có để lại một bình nước,” cô nói, vươn người lấy cái gì đó trên bàn ở đằng sau cô. “Nước không lạnh, nhưng em nghĩ là nó vẫn còn mát.”

Anh lại gật đầu. Bất kì cái gì không đun sôi đều sẽ mát hết.

Cô cầm một cái ly, rồi nhận ra rằng với tình thế uể oải hiện thời anh không thể cầm được. “Đây, để em giúp anh ngồi dậy,” cô nói, đặt ly nước trở lại bàn. Cô vòng quanh người anh, với nhiều quyết tâm hơn là sức mạnh, cô giúp anh ngồi dậy. “Đây rồi,” cô nói, nghe giống như một nữ gia sư. “Chỉ là, ừm, chúng ta nên nhét cái mền lại, và uống một ít nước.

Anh chớp mắt vài lần, mỗi cái chớp mắt của anh quá chậm đến nỗi anh không chắc là liệu anh có mở mắt ra lần nữa không. Anh không mặc một cái áo nào. Buồn cười làm sao là anh chỉ vừa nhận ra điều đó. Buồn cười hơn nữa là có vẻ như anh không thể gợi bất kì mối quan tâm nào cho sự ngây thơ trinh trắng của cô.

Cô có thể mắc cỡ. Anh không biết. Trời tối quá anh không thấy gì hết. Nhưng mà không thành vấn đề. Đây là Honoria. Cô là một cô gái tốt. Một cô gái ngây thơ. Cô sẽ không bị vấy bẩn mãi mãi chỉ vì nhìn vào ngực anh đâu.

Anh nuốt xuống một ngụm nước, rồi một ngụm nữa, anh chỉ vừa vặn chú ý để nước không chảy xuống cằm anh. Chúa ơi, miệng anh thấy thật tuyệt. Lưỡi anh đã bị khô cứng lại.

Honoria lẩm bẩm, rồi vươn người về trước dùng tay lau sạch nước đọng lại trên da anh. “Em xin lỗi,” cô nói. “Em không có khăn tay.”

Anh chậm rãi gật đầu, thứ gì đó trong anh ghi nhớ cái cách ngón tay cô chạm vào má anh. “Trước đó em đã ở đây,” anh nói.

Cô nhìn anh thắc mắc.

“Em chạm vào anh. Vào vai anh.”

Một nụ cười e thẹn nở trên môi cô. “Cái đó chỉ một vài phút trước thôi.”

“Vậy sao?” Anh nghĩ về điều đó. “Ồ.”

“Em đã ở đây được nhiều giờ rồi,” cô nói.

Cằm anh rớt xuống khoảng một inch. “Cảm ơn.” Giọng anh đó à? Khỉ thật, anh nghe yếu ớt quá.

“Em không thể nói cho anh biết em an tâm như thế nào khi thấy anh tỉnh lại. Ý em là, anh trông thật kinh khủng, nhưng anh trông khỏe hơn rồi. Anh đang nói chuyện. Và anh có ý thức.” Cô nắm chặt tay lại, một cử chỉ lo âu và thậm chí có lẽ là một ít kích động. “Điều đó còn nhiều hơn những gì em có thể nói với bản thân vào lúc này.”

“Đừng ngớ ngẩn như vậy,” anh nói.

Cô nhanh chóng lắc đầu, rồi cô nhìn đi nơi khác. Nhưng anh thấy cô nhanh chóng quẹt tay vào mắt.

Anh làm cô khóc. Anh cảm thấy đầu anh hơi rũ qua một bên. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng đủ mệt mỏi rồi. Tan nát cõi lòng. Anh không muốn làm Honoria khóc.

Cô…Cô không nên…Anh thừa nhận. Anh không muốn cô khóc. Anh quá mệt. Anh không cảm thấy như anh biết nhiều thứ, nhưng anh biết điều đó.

“Anh làm em sợ,” cô nói. “Em cược là anh không nghĩ anh có thể làm vậy.” Cô nghe như thể đang cố gắng pha trò với anh. Nhưng anh có thể nói cô đang giả vờ. Dù vậy anh cảm kích sự cố gắng đó.

“Bà Wetherby đâu rồi,” anh hỏi.

“Em bảo bà ấy đi ngủ rồi. Bà ấy rất mệt mỏi.”

“Tốt.”

“Bà ấy khá là cần mẫn chăm sóc anh.”

Anh lại gật đầu, đó là một cử động nhỏ anh hi vọng cô có thể thấy. Bà quản gia của anh đã chăm sóc anh lần gần đây nhất anh bị sốt là lúc anh mười một tuổi. Cha anh không bước chân vào phòng lấy một lần, nhưng bà Wetheby đã không rời khỏi anh. Anh muốn nói với Honoria điều đó, hay nói về lúc cha anh rời khỏi nhà trước giáng sinh và chính bà đã treo rất nhiều cây nhựa ruồi lên đến nỗi Fensmore có mùi giống một khu rừng trong nhiều tuần liền. Đó đã là một kì giáng sinh tuyệt vời hơn bao giờ hết, cho đến năm anh được mời đến ăn giáng sinh với gia đình Smythe – Smith.

Đó là kì giáng sinh tuyệt nhất. Luôn luôn là vậy.

“Anh muốn uống nước thêm không?” Honoria hỏi.

Anh muốn, nhưng anh chắc anh không đủ sức lực để uống nước cho ra hồn.

“Em sẽ giúp anh,” cô nói, đặc cái ly đến gần môi anh.

Anh hớp một ngụm nhỏ, rồi thở một hơi dài mệt mỏi. “Chân anh đau quá.”

“Chắc chân anh vẫn còn bị bong gân,” cô nói với một cái gật đầu.

Anh ngáp. “Anh thấy hơi nhức nhối. Hơi đơ đơ.”

Mắt cô mở to. Anh không thể trách cô. Anh cũng không biết anh đang nói cái gì nữa.

Nghiêng người về trước, cô nhíu mày lo lắng, và một lần nữa cô chạm tay vào trán anh. “Anh đang nóng lại rồi này.”

Anh cố mỉm cười. Anh nghĩ ít nhất anh có thể xoay xở để nhếch một bên miệng lên. “Có lúc nào anh không bị nóng sao?”

“Không,” cô nói thẳng. “Nhưng giờ anh đang nóng hơn.”

“Nó đến rồi đi mà.”

“Cơn sốt à?”

Anh gật đầu.

Cô mím chặt môi, và cô trông trưởng thành hơn bất kì lúc nào anh nhìn thấy cô trước đó. Không phải già dặn; cô không thể nào trông già dặn được. Nhưng trông cô rất lo lắng. Tóc cô vẫn vậy, được cột lại bằng búi tóc lỏng lẻo thường ngày của cô. Và cô vẫn di chuyển y như thế, với dáng đi nhanh nhẹn mà chỉ riêng cô mới có.

Nhưng mắt cô trông khác hẳn. Có lẽ là sậm màu hơn. Chúng chìm sâu vào mặt cô với sự lo lắng. Anh không thích thế.

“Anh có thể uống thêm nước không?” anh hỏi. Anh không thể nhớ có bao giờ anh lại khát nước đến vậy.

“Dĩ nhiên rồi,” cô nói nhanh, rồi đổ nước từ cái bình vào ly.

Anh nuốt nhanh xuống, nuốt nhanh thêm lần nữa, nhưng lần này anh dùng mu bàn tay quẹt những giọt nước rơi ra. “Nó chắc chắn sẽ quay trở lại,” anh cảnh báo cô.

“Cơn sốt.” Lần này khi cô nói, nó không phải là một câu hỏi.

Anh gật đầu. “Anh nghĩ em nên biết.”

“Em không hiểu.” cô nói, cầm cái ly từ cái tay run rẩy của anh. “Anh trông rất khỏe từ lần cuối em thấy anh.”

Anh cố nhướng mày. Anh không chắc liệu anh có làm được không.

“Ồ, tốt thôi,” cô sửa lại. “Không hoàn toàn khỏe, nhưng anh hoàn toàn khá hơn.”

“Có những cơn ho,” anh nhắc cô.

“Em biết. Em chỉ không nghĩ là…” Cô thở ra một hơi tự ti và lắc đầu. “Em đang nói gì vậy nhỉ? Em không biết bất kì thứ gì về bệnh tật. Em thậm chí còn không biết tại sao em lại nghĩ là em có thể chăm sóc anh. Thực ra thì em đã không hề nghĩ tới chuyện đó.”

Anh không biết cô đang nói chuyện gì, nhưng vì một vài lí do không thể giải thích được, anh vui vì điều đó.

Cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường anh. “Em chỉ đến đây. Em nhận được lá thư của bà Wetherby, và em thậm chí không ngừng nghĩ về sự thật là em không thể làm bất cứ thứ gì để giúp anh. Em chỉ có thể đến đây thôi.”

“Em đang giúp anh đấy,” anh thì thầm. Và cô đã như vậy thật.

Anh cảm thấy tốt hơn rồi.