Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 10

Mất gần mười phút để biến giường ngủ của Marcus thành một nơi xử lí vết thương tạm thời. Bà Wetherby quay lại với nước nóng và một chồng khăn sạch. Hai người hầu nam được chỉ dẫn để trói chặt Marcus vào giường, họ làm điều đó mặc dù vẻ sợ hãi hiện rành rành trên mặt.

Mẹ cô muốn có một cái kéo. Cái kéo bén nhất, nhỏ nhất mà họ có. “Mẹ cần phải cắt bỏ lớp da chết.” Bà nói với Honoria, những nếp nhăn nhỏ ở góc miệng của mẹ cô thể hiện sự cương quyết của bà. “Mẹ thấy bác sĩ làm vậy với cha con.”

“Nhưng mẹ đã làm điều đó à?” Honoria hỏi.

Mẹ cô nhìn vào mắt cô, rồi bà quay ra chỗ khác. “Không.”

“Ồ,” Honoria nuốt xuống. Cô không biết phải phản ứng lại bằng cách nào.

“Không khó lắm khi một người có thể kiểm soát sự căng thẳng của họ,” mẹ cô nói. “Một người không cần phải tỉ mỉ lắm đâu.”

Honoria nhìn Marcus, rồi nhìn lại mẹ cô, miệng cô há hốc. “Không cần tỉ mỉ sao? Mẹ có ý gì? Là chân của anh ấy đấy!”

“Mẹ biết,” mẹ cô trả lời. “Nhưng mẹ hứa với con, mẹ sẽ không làm cậu ấy đau nếu lỡ như mẹ có cắt đi quá nhiều.”

“Không đau—“

“Chà, dĩ nhiên là sẽ đau.” Quý bà Winstead nhìn xuống Marcus với biểu hiện hối tiếc. “Đó là lí do tại sao chúng ta phải trói chặt cậu ấy. Nhưng nó sẽ không gây tổn thương vĩnh viễn. Cắt bỏ đi nhiều một tí sẽ tốt hơn là cắt ít. Chủ yếu là để chúng ta loại bỏ hết phần bị nhiễm trùng đi.”

Honoria gật đầu. Nó có ý nghĩa. Nó ghê tởm, nhưng nó có ý nghĩa.

“Mẹ sắp bắt đầu bây giờ đây,” mẹ cô bảo. “Có quá nhiều thứ mẹ có thể làm thậm chí là không có một cái kéo.”

“Dĩ nhiên,” Honoria quan sát khi mẹ cô ngồi xuống bên cạnh Marcus và nhúng cái khăn vào trong nước nóng. “Con có thể giúp gì không?” Honoria hỏi, cảm thấy khá là vô dụng khi đứng ở chân giường.

“Ngồi xuống phía bên kia đi,” mẹ cô trả lời. “Ngồi ở gần đầu cậu ấy. Nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy có thể thấy thoải mái hơn.”

Honoria không chắc Marcus có thấy thoải mái không với bất kì thứ gì bà định làm, nhưng cô biết cô sẽ thấy thoải mái. Bất kì thứ gì cũng tốt hơn là đứng ở đây như một con ngốc, hoàn toàn không giúp gì được.

“Xin chào, Marcus,” cô nói, kéo ghế lại gần giường.

Cô không mong chờ anh trả lời, nhưng quả thật, anh không làm.

“Anh biết là anh ốm nặng mà,” cô tiếp tục, cố gắng giữ giọng cô tươi tỉnh và vui vẻ, cho dù từ ngữ của cô thì không được vậy. Cô nuốt khan, rồi tiếp tục với giọng vui tươi nhất mà cô có thể xoay xở. “Nhưng giờ hóa ra mẹ em là một người hơi thông thạo về loại chuyện này. Điều đó không phải phi thường lắm sao?” Cô nhìn mẹ mình với cảm giác đầy tự hào. “Em phải thú nhận, em không biết bà lại biết nhiều như vậy.” Cô nghiêng người lại gần và thì thầm vào tai anh, “Em thích nghĩ bà là dạng người sẽ ngất xỉu khi thấy máu hơn.”

“Mẹ nghe rồi đấy,” mẹ cô nói.

Honoria nở một nụ cười biết lỗi. “Xin lỗi, nhưng—“

“Không cần phải xin lỗi,” mẹ cô gượng cười nhìn cô trước khi quay lại với công việc của bà. Tuy nhiên khi bà nói, bà không nhìn lên. “Mẹ chưa bao giờ…”

Có một sự gợi nhắc trong khoảng im lặng, đủ để Honoria nhận ra mẹ cô không chắc phải nói gì.

“Cương quyết như con cần mẹ phải vậy,” cuối cùng quý bà Winstead kết thúc.

Honoria ngồi im, cô day day môi trên khi những lời nói của mẹ cô thấm vào người. Đó là một lời xin lỗi, chỉ là nó giống như thể mẹ cô thật sự đã nói câu Mẹ xin lỗi.

Nhưng nó cũng là một lời đề nghị. Mẹ cô không muốn thảo luận vấn đề này thêm nữa. Bà đã thấy đủ khó khăn để nói những lời vừa nãy. Vì vậy Honoria chấp nhận lời xin lỗi theo chính xác cách mẹ cô hi vọng cô sẽ làm. Cô quay sang Marcus và nói—

“Tiện đây, em nghĩ là không có ai nghĩ đến chuyện nhìn chân anh hết. Cơn ho đấy, anh biết mà. Bác sĩ nghĩ đó là nguyên nhân của cơn sốt.”

Marcus thốt ra một tiếng rên đau đớn. Honoria nhanh chóng nhìn xuống chỗ mẹ cô, giờ đang làm việc với cái kéo bà Wetherby mang đến. Bà mở cái kéo rộng hết cỡ và nhằm một lưỡi kéo đến phía chân của Marcus như một con dao mổ. Với một chuyển động lỏng lẻo, mẹ cô cắt một đường dài, ngay chính giữa vết thương.

“Anh ấy thậm chí không động đậy,” Honoria ngạc nhiên nói.

Mẹ cô không nhìn lên. “Chưa phải phần đau đớn nhất đâu.”

“Ồ,” Honoria nói, quay lại với Marcus. “Chà, thấy không, không tệ lắm đâu.”

Marcus thét lên.

Đầu Honoria bật lên vừa lúc cô nhìn thấy mẹ cô đưa lại chai rượu brandy cho người hầu.

“Tốt thôi, điều đó tệ thật,” cô nói với Marcus. “Nhưng tin tốt lành là không giống như nó sẽ tệ hơn nữa đâu.”

Anh thét lên lần nữa.

Honoria nuốt khan. Mẹ cô điều chỉnh lại cái kéo và bây giờ ắt hẳn đang cắt bớt một ít da.

“Tốt thôi,” cô lại nói, vỗ nhẹ vào vai anh. “Nó cũng có thể không tốt hơn. Sự thật là em không biết. Nhưng em sẽ ở bên cạnh anh trong lúc này. Em hứa.”

“Tệ hơn mẹ nghĩ,” mẹ cô nói, gần như là nói với chính mình.

“Mẹ có thể chữa được không?” Honoria hỏi.

“Mẹ không biết. Mẹ có thể thử. Chỉ là…” Quý bà Winstead thở ra một hơi dài và thấp qua đôi môi mím lại. “Ai có thể lau trán cho tôi được không?”

Honoria bắt đầu đứng dậy, nhưng bà Wetherby đã nhanh chóng làm, nhẹ nhàng lau mặt quý bà Winstead bằng khăn lạnh.

“Ở đây nóng quá,” quý bà Winstead nói.

“Chúng tôi được bảo phải đóng cửa sổ lại,” bà Wetherby giải thích. “Bác sĩ cứ khăng khăng như vậy.”

“Cùng một ông bác sĩ đã không chú ý đến vết thương lồ lộ ngay chân của cậu ấy à?” Quý bà Winstead nói cứng rắn.

Bà Wetherby không trả lời. Nhưng bà đi tới cửa sổ để mở một cánh cửa ra.

Honoria nhìn mẹ cô chăm chú, cô hầu như không nhận ra người phụ nữ tập trung và quyết đoán này. “Cảm ơn, mẹ,” Honoria thì thầm.

Mẹ cô ngẩng đầu lên. “Mẹ sẽ không để cậu bé này chết đâu.”

Anh không còn là cậu bé nữa, nhưng Honoria không ngạc nhiên khi mẹ cô vẫn nghĩ như vậy.

Quý bà Winstead quay lại công việc của mình và nói, bằng một giọng rất nhỏ. “Mẹ nợ Daniel điều này.”

Honoria đột nhiên im lặng. Đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ nhắc đến tên của anh cô kể từ khi anh rời khỏi đất nước trong hổ thẹn. “Daniel?” cô lặp lại, giọng cô đều đều và thận trọng.

Mẹ cô không nhìn lên. “Mẹ đã mất một đứa con trai rồi” là những gì bà nói.

Honoria nhìn chằm chằm mẹ cô trong cơn sốc, rồi cô nhìn Marcus, rồi lại nhìn lên. Cô không hề biết mẹ cô nghĩ về Marcus như con trai bà. Cô tự hỏi liệu Marcus có biết không, bởi vì…

Cô nhìn anh lần nữa, cố ngăn dòng nước mắt trong im lặng. Cả cuộc đời mình anh chỉ khát khao có một gia đình. Anh có bao giờ nhận ra anh đã là một thành viên trong gia đình cô.

“Con có cần nghỉ ngơi một chút không?” mẹ cô hỏi.

“Không,” Honoria trả lời, cô lắc đầu cho dù mẹ cô không nhìn thấy. “Không. Con hoàn toàn ổn.” Mất một lúc để cô lấy lại bình tĩnh, rồi cô cúi người xuống để thì thầm vào tai Marcus. “Anh có nghe không? Mẹ rất cương quyết. Vậy nên đừng làm bà thất vọng.” Cô vuốt tóc anh, đẩy một lọn tóc đen dày ra khỏi trán anh. “Hay là em.”

“Aaaaaaaaagh!”

Honoria giật mình lùi lại khi nghe tiếng thét của anh. Cứ mỗi một lần mẹ cô lại làm anh đau đớn hơn bình thường, cả cơ thể anh bật lên làm căng mấy sợi dây họ dùng để trói anh lại. Cô không thể nhìn hay cảm nhận gì hết, vì điều đó quá kinh khủng và tệ hại. Như thể cơn đau của anh bắn xuyên qua người cô.

Trừ việc cô không thấy đau. Chỉ là cô cảm thấy buồn nôn. Bụng cô nôn nao. Cô cảm thấy kinh tởm chính mình. Là lỗi của cô khi anh vấp phải cái hang chuột chũi ngu ngốc đó, là lỗi của cô khi anh bị trật cổ chân. Là lỗi của cô khi họ phải cắt đôi bốt của anh, là lỗi của cô khi anh bị bệnh vì chuyện đó.

Nếu như anh chết, thì đó cũng là lỗi của cô.

Cô nuốt xuống, cố gắng nuốt trôi đi cục nghẹn đang hình thành trong họng, cô nghiêng người tới gần hơn để nói, “Em thực sự xin lỗi. Em thậm chí không thể nói cho anh biết rằng em thật sự thấy có lỗi như thế nào.”

Marcus vẫn nằm im, và trong một phút giây thinh lặng Honoria nghĩ rằng anh đã nghe thấy cô. Nhưng rồi cô nhận ra rằng chỉ bởi vì mẹ cô đã tạm ngừng công việc của bà lại. Là mẹ cô nghe được những lời cô nói chứ không phải Marcus. Nhưng nếu mẹ cô có tò mò đi chăng nữa, bà cũng không vặn hỏi gì hết. Bà không hỏi tại sao Honoria lại xin lỗi, mà bà chỉ nhẹ gật đầu rồi quay lại với công việc.

“Em đang nghĩ khi anh khỏe hơn rồi anh nên đi London,” Honoria tiếp tục, cô hắn giọng để biến nó thành một giọng điệu vui vẻ. “Nếu không có gì khác, anh sẽ cần một đôi bốt mới. Có thể là một đôi bốt hơi rộng hơn để phù hợp với anh. Em biết nó không thời trang, nhưng có lẽ anh sẽ tạo ra một xu hướng mới.”

Anh nhăn mặt.

“Hay chúng ta có thể ở lại vùng quê. Bỏ qua mùa vũ hội. Em biết em đã nói với anh rằng em mong muốn được kết hôn vào năm nay, nhưng—“ cô ném một cái nhìn lén lút về phía mẹ cô, rồi nghiêng người tới gần tai anh để thì thầm, “Mẹ em đột nhiên trở nên khác thường. Em nghĩ em có thể xoay xở thêm một năm nữa với sự bầu bạn của bà. Và hai mươi hai cũng không quá già để kết hôn.”

“Con hai mươi mốt tuổi,” mẹ cô nói mà không nhìn lên.

Honoria cứng người lại. “Mẹ nghe được con nói bao nhiêu rồi?”

“Chỉ một vài từ cuối thôi.”

Honoira không biết liệu mẹ cô có nói sự thật không. Nhưng họ dường như có một thỏa thuận ngầm là không đặt câu hỏi nên Honoria quyết định trả lời lại bằng cách nói, “Ý con là nếu con vẫn không kết hôn cho đến năm sau, khi con hai mươi hai, con sẽ không quan tâm đến chuyện đó.”

“Điều đó có nghĩa là thêm một năm nữa với dàn nhạc gia đình bốn người,” mẹ cô nói với một nụ cười. Không phải là một nụ cười trêu chọc. Mà là một nụ cười hoàn toàn chân thành và khích lệ.

Đây không phải lần đầu tiên Honoria tự hỏi liệu mẹ cô có hơi bị điếc không.

“Mẹ dám chắc các em họ của con rất vui khi có con thêm một năm nữa,” Quý bà Winstead tiếp tục. “Khi con rời đi, Harriet sẽ thế chỗ con, và cô bé rõ ràng vẫn còn nhỏ. Mẹ không nghĩ cô bé đã đủ mười sáu tuổi.”

“Không cho đến tháng chín,” Honoria khẳng định. Em họ Harriet của cô – là em gái của Sarah – có lẽ là nhạc công tệ nhất trong gia đình Smythe – Smith. Và điều này đã được nói tới khá nhiều lần.

“Mẹ nghĩ con bé cần luyện tập nhiều hơn,” Quý bà Winstead nhăn mặt khi nói. “Con bé tội nghiệp. Con bé dường như không hiểu được âm nhạc. Ắt hẳn rất khó khăn cho con bé, với một gia đình âm nhạc như vậy.”

Honoria cố gắng không há hốc mồm ra với mẹ cô. “Chà,” cô nói, có lẽ với một chút liều lĩnh, “em ấy có vẻ thích kịch câm.”

“Thật khó tin là không có ai chơi được vĩ cầm giữa con và Harriet,” quý bà Winstead nhận xét. Bà cau mày, liếc nhìn xuống chân của Marcus, rồi quay lại với công việc.

“Chỉ có Daisy,” Honoria trả lời, nhắc đến một cô em họ khác, người đến từ một nhánh khác của gia đình, “nhưng giờ em ấy đã bị tuyển chọn để phục vụ cho việc Viola kết hôn.”

“Tuyển chọn?” mẹ cô lặp lại với một tiếng cười vang. “Con nói nghe như thể đó là một chuyện vặt ấy.”

Honoria dừng lại trong giây lát, cố để miệng cô không há hốc ra. Hay là cười. Hoặc có lẽ là khóc. “Dĩ nhiên không,” cuối cùng cô cũng xoay xở để nói được. “Con yêu mến dàn nhạc bốn người.”

Điều đó là sự thật. Cô thích luyện tập với các chị em họ của mình, cho dù cô phải nhét bông gòn vô lỗ tai trước khi luyện tập. Chỉ vì những buổi trình diễn đó quá sức khủng khiếp.

Hoặc là kinh khủng, như Sarah vẫn thường hay nói.

Thật rùng rợn.

Giống như tận thế ấy.

( Sarah luôn có một ít khuynh hướng thiên về cường điệu hóa. )

Nhưng vì một vài lí do chính bản thân Honoria chưa bao giờ bị bẽ mặt, và trong suốt lúc đó cô luôn giữ được nụ cười trên môi. Khi cô đặt cây vĩ kéo lên nhạc cụ của mình, cô thực hiện nó với sự thích thú. Dù sao thì, gia đình cô cũng đang xem, và điều đó có ý nghĩa rất nhiều với họ.

“Chà, dù sao đi nữa,” cô nói, cố gắng mang cuộc trò chuyện quay lại chủ đề trước đó, cái mà làm cô mất một lát mới nhớ ra được “trước đó” là cái gì, “Con chắc chắn là con sẽ không bỏ qua mùa vũ hội. Con chỉ nói vậy thôi. Để gợi chuyện ấy mà.” Cô nuốt xuống. “Con nói lảm nhảm thôi, thật đấy.”

“Cưới một người đàn ông tử tế thì tốt hơn là đâm đầu vào một thảm họa,” mẹ cô nói, giọng nghe rất nghiêm nghị. “Tất cả chị gái của con đều tìm được những người chồng tốt.”

Honoria đồng ý, ngay cả khi các anh rể của cô không phải là dạng đàn ông mà cô cảm thấy bị thu hút. Nhưng họ đối xử tôn trọng với những người vợ của mình, với mỗi người vợ mới cưới của họ.

“ Các chị của con cũng không kết hôn ngay mùa vũ hội đầu tiên,” quý bà Winstead thêm vào, không rời mắt khỏi công việc của bà.

“Đúng vậy, nhưng con tin rằng các chị ấy đã kết hôn vào cuối mùa vũ hội thứ hai.”

“Thật vậy à?” mẹ cô nhìn lên và chớp mắt. “Mẹ cho là con nói đúng. Thậm chí cả Henrietta…? Ừm, rồi, mẹ nghĩ con bé cũng vậy, ngay lúc kết thúc mùa vũ hội luôn.” Bà quay lại với nhiệm vụ của mình. “Con sẽ tìm được một ai đó thôi. Mẹ không lo lắng đâu.”

Honoria nhẹ khịt khịt mũi. “Con mừng là mẹ không lo lắng.”

“Mẹ không chắc năm rồi xảy ra chuyện gì nữa. Mẹ nghĩ chắc chắn Travers sẽ cầu hôn. Hoặc nếu không phải cậu ta, thì là đức ngài Fotheringham.” ( bị anh Marcus đuổi hết rồi còn đâu =.= )

Honoria lắc đầu. “Con không biết. Con cũng nghĩ họ sẽ cầu hôn. Đức ngài Bailey có vẻ đặc biệt khá nhiệt tình. Nhưng rồi, tất cả họ đột nhiên…không làm gì cả. Như thể qua một đêm họ mất hết hứng thú.” Cô nhún vai và nhìn xuống Marcus. “Có lẽ như thế lại hay. Anh nghĩ sao, Marcus? Em nghĩ anh không thích bất kì ai trong số họ.” Cô thở dài. “Cũng không có gì để làm với chuyện đó, nhưng em cho là em sẽ coi trọng ý kiến của anh.” Cô khẽ cười. “Anh có tin là em mới nói điều đó không?”

Anh xoay đầu.

“Marcus?” Anh tỉnh rồi à? Cô nhìn anh gần hơn, tìm kiếm trên mặt anh dấu hiệu của…bất kì thứ gì.

“Chuyện gì vậy?” Mẹ cô hỏi.

“Con không chắc. Đầu anh ấy cử động. Ý con là, dĩ nhiên trước đó anh ấy cũng cử động, nhưng lần này lại khác.” Cô siết chặt vai anh, hi vọng anh có thể cảm thấy cô xuyên qua cơn sốt mê man. “Marcus? Anh có thể nghe thấy em không?”

Môi anh, khô và nứt nẻ, khẽ mấp máy. “Hon—Hon—“

Ôi, tạ ơn Chúa.

“Đừng nói gì hết,” cô nói. “Ổn cả rồi.”

“Đau,” anh thì thào. “Như…quỷ.”

“Em biết. Em biết. Em xin lỗi.”

“Cậu ấy tỉnh táo không?” mẹ cô nói.

“Hơi hơi thôi.” Honoria vươn tay xuống giường để cô có thể nắm tay anh. Cô lồng các ngón tay vào tay anh và nắm chặt. “Anh có một vết cắt khủng khiếp ở chân. Chúng em đang cố gắng rửa sạch vết thương. Sẽ rất đau. Em e rằng còn hơn cả đau nữa, nhưng điều đó là bắt buộc.”

Anh nhẹ gật đầu.

Honoria nhìn qua bà Wetherby. “Chúng ta có cồn thuốc phiện không? Có lẽ chúng ta nên cho anh ấy uống một ít khi anh ấy có thể nuốt.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” bà quản gia nói. Bà không ngừng bóp tay mình kể từ khi bà quay lại với nước nóng và khăn sạch, bà trông có vẻ khuây khỏa khi có gì đó để làm. “Tôi có thể đi tìm ngay bây giờ. Chỉ có một nơi duy nhất có cồn thuốc phiện.”

“Ý kiến hay,” quý bà Winstead nói. Rồi bà đứng dậy đi đến đầu giường. “Cậu có thể nghe thấy ta không, Marcus?”

Cằm anh chuyển động. Không nhiều, chỉ một chút.

“Cậu bệnh nặng lắm đấy,” bà nói.

Anh thực sự mỉm cười.

“Rồi, rồi,” quý bà Winstead nói, mỉm cười đáp lại. “Ta biết, rõ ràng là cậu bệnh nặng. Nhưng cậu sẽ lại hoàn toàn khỏe mạnh, ta cam đoan với cậu. Lúc đầu sẽ chỉ đau một chút xíu thôi.”

“Chút xíu?”

Honoria cảm thấy môi cô run run mỉm cười. Cô không thể tin được anh lại có thể đùa trong giờ phút như thế này. Cô rất tự hào về anh. “Chúng em sẽ giúp anh vượt qua chuyện này, Marcus,” cô nói, và rồi, trước khi cô biết mình muốn làm gì, cô nghiêng người và hôn vào trán anh.

Anh xoay lại đối mặt với cô, mắt anh mở to hết cỡ. Hơi thở của anh đứt quãng, da của anh vẫn nóng hầm hập. Nhưng khi cô nhìn vào mắt anh, cô thấy anh ở đó, xuyên qua cơn sốt, ẩn dưới cơn đau.

Anh vẫn là Marcus, và cô sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với anh.

Ba mươi phút sau, mắt của Marcus nhắm lại lần nữa, anh ngủ được phần nhiều là nhờ một liều cồn thuốc phiện. Honoria điều chỉnh lại vị trí của anh sao cho cô có thể nắm tay anh, và cô phải duy trì một cuộc trò chuyện đều đặn. Cô nói gì không thành vấn đề, nhưng cô không phải là người duy nhất nhận thấy giọng nói của cô xoa dịu anh.

Hoặc chí ít cô hi vọng như vậy, bởi vì nếu không, cô sẽ hoàn toàn vô dụng. Và chuyện đó vượt quá sức chịu đựng của cô.

“Em nghĩ chúng ta gần xong rồi,” cô nói với anh. Cô ném một cái nhìn thận trọng về phía mẹ cô, người đang chuyên tâm làm việc với cái chân của anh. “Em nghĩ chúng ta phải xong thôi. Em không thể tưởng tượng được còn sót lại thứ gì để rửa sạch nữa.”

Nhưng mẹ cô thở ra một hơi thất vọng và ngồi lại, dừng công việc để lau trán.

“Có vấn đề gì sao?” Honoria hỏi.

Mẹ cô lắc đầu và tiếp tục công việc, nhưng sau một lúc mẹ cô quay đi chỗ khác. “Mẹ không thể nhìn thấy.”

“Gì cơ? Không, không thể nào.” Honoria hít vào một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chỉ cần để đầu của mẹ vào gần hơn.”

Quý bà Winstead lắc đầu. “Đó không phải là vấn đề. Giống như khi mẹ đọc sách. Mẹ phải giữ cuốn sách ra xa khỏi mắt mẹ. Mẹ chỉ-- Mẹ không thể--“ Bà thở ra một hơi đầy cam chịu và mất kiên nhẫn. “Mẹ không thể nhìn thấy rõ. Không phải chỉ hơi hơi đâu.”

“Con sẽ làm,” Honoria nói, giọng cô chắc chắn nhiều hơn so với phần còn lại trong người cô.

Mẹ cô nhìn cô, nhưng không ngạc nhiên. “Không dễ dàng đâu.”

“Con biết.”

“Cậu ấy có thể la hét.”

“Anh ấy đã làm vậy rồi,” Honoria nói. Nhưng họng cô thít lại, tim cô đập thình thịch.

“Sẽ khó nghe hơn khi con là người cầm kéo,” mẹ cô nói nhẹ nhàng.

Honoria muốn nói văn vẻ, khoa trương về việc sẽ khó khăn hơn biết bao nếu anh chết và cô đã không làm mọi chuyện để có thể cứu anh. Nhưng cô không làm. Cô không thể. Chỉ là có quá nhiều thứ bên trong cô, và từ ngữ không còn là cách tốt nhất để sử dụng năng lượng của cô.

“Con có thể làm được,” là tất cả những gì cô nói.

Cô nhìn Marcus, vẫn đang bị trói chặt trên giường. Lúc nào đó trong một giờ vừa qua anh đã từ đỏ rực chuyển sang tái nhợt như thây ma. Đó có phải là một dấu hiệu tốt không? Cô đã hỏi mẹ cô, nhưng bà cũng không biết.

“Con có thể làm được,” Honoria nói lại lần nữa, mặc dù mẹ cô đã đặt cái kéo vào tay cô. Quý bà Winstead đứng dậy khỏi ghế, Honoria ngồi xuống, hít một hơi sâu.

“Mỗi lần một bước,” cô tự nói với chính mình, nhìn sát vào vết thương trước khi cô tiếp tục. Mẹ cô đã chỉ cho cô biết làm thế nào để nhận ra phần da chết cần cắt đi. Tất cả những gì cô cần làm là nhìn vào một miếng da và cắt nó đi. Rồi khi cô làm xong, cô phải tìm một miếng khác.

“Cắt càng gần phần da khỏe càng tốt,” mẹ cô nói.

Honoria gật đầu, di chuyển cái kéo về phía vết thương của anh. Nghiến chặt răng, cô cắt.

Marcus hét toáng lên, nhưng anh không tỉnh dậy.

“Làm tốt lắm,” quý bà Winstead nói dịu dàng.

Honoria gật đầu, cố không khóc. Làm thế nào mà những chữ đơn giản ấy lại làm cô cảm động đến vậy?

“Có một miếng ở phần dưới mẹ không thể cắt được,” mẹ cô nói. “Mẹ không thể thấy rõ phần rìa.”

“Con thấy rồi,” Honoria nói dứt khoát. Cô đã cắt bỏ một phần da chết, nhưng chỗ đó vẫn đang sưng phồng lên. Cầm phần mũi kéo như cô thấy mẹ cô làm, cô tạo thành một góc trên chân anh và đâm thủng phần da chết, để cho chất mủ vàng rỉ ra ngoài. Marcus làm căng cả mấy sợi dây trói anh lại, cô thì thầm một lời xin lỗi, nhưng cô không dừng lại. Cô cầm một cái khăn và ấn mạnh.

“Làm ơn cho nước.”

Ai đó đưa cho cô một li nước, và cô đổ nó vào vết thương, cố gắng cật lực để không nghe thấy Marcus đang la hét vì đau. Nước nóng, rất nóng, nhưng mẹ cô thề rằng đó là thứ đã cứu cha cô nhiều năm về trước. Cái nóng sẽ tẩy hết chất nhiễm trùng.

Honoria cầu nguyện là bà đúng.

Cô ấn một cái khăn vào anh, nhúng nó vào phần nước thừa lại. Marcus tạo ra một âm thanh kì lạ, mặc dù anh không còn giật mạnh như trước nữa. Nhưng rồi anh bắt đầu run rẩy.

“Ôi, chúa ơi,” cô hét, vứt cái khăn đi. “Con đã làm gì anh ấy thế này?”

Mẹ cô nhìn anh kĩ lưỡng với một biểu hiện bối rối. “Cậu ta trông như thể đang cười ấy.”

“Chúng ta có thể cho ngài ấy uống thêm cồn thuốc phiện không?” Bà Wetherby hỏi.

“Tôi nghĩ không nên đâu,” Honoria nói. “Tôi nghe nói người ta sẽ không tỉnh dậy được nếu dùng quá nhiều.”

“Mẹ thật sự nghĩ trông như thể cậu ấy đang cười,” mẹ cô nói lần nữa.

“Anh ấy không có cười,” Honoria nói thẳng thừng. Trời ơi, làm thế quái nào anh có thể cười được trong thời khắc như thế này. Con nhẹ khều mẹ cô một cái để bà lùi lại, rồi cô đổ thêm nước nóng lên chân của Marcus cho đến khi cô thấy hài lòng là mình đã rửa sạch vết thương hết mức có thể.

“Con nghĩ vậy là xong rồi,” Honoria nói rồi ngồi xuống. Cô hít một hơi thật sâu. Lúc này cô cảm thấy căng thẳng đến tuyệt vọng, mỗi cơ bắp trong người cô căng cứng. Cô đặt cái kéo xuống và cố duỗi tay ra, nhưng cô cảm thấy chúng cứng như những móng vuốt.

“Nếu như chúng ta đổ cồn thuốc phiện trực tiếp lên vết thương thì thế nào?” bà Wetherby hỏi.

Quý bà Winstead chớp mắt. “Tôi không biết.”

“Sẽ không đau, đúng không?” Honoria hỏi. “Sẽ không có khả năng gây kích ứng da của anh ấy nếu nó là thứ có thể uống được. Và nếu nó có thể làm giảm cơn đau…”

“Tôi có nó ngay đây này,” bà Wetherby nói, giơ ra một cái lọ màu nâu nhỏ.

Honoria cầm cái lọ và mở nắp. “Mẹ?”

“Chỉ một ít thôi,” quý bà Winstead trả lời, trông bà không chắc lắm về quyết định của mình.

Honoria chấm một ít cồn thuốc phiện lên chân của Marcus, và ngay lập tức anh gào lên vì đau đớn.

“Ôi trời ơi,” bà Wetherby ré lên. “Tôi xin lỗi. Là ý của tôi.”

“Không, không,” Honoria nói. “Đây là rượu sherry [ một loại rượu trắng ở miền nam Tây Ban Nha ]. Đó là cách họ làm ra nó. Cô cũng không biết làm sao cô biết chuyện này, nhưng cô khá chắc chắn rằng cái lọ đáng ngại được dán nhãn này ( trên nhãn ghi chữ CHẤT ĐỘC to hơn rất nhiều so với chữ CỒN THUỐC PHIỆN) cũng có chứa quế và nghệ tây. Cô chấm nhẹ tay vào trong lọ và lấy một ít ra thử.

“Honoria!” Mẹ cô hét lên.

“Ôi chúa ơi, gớm quá đi mất,” Honoria nói, chà xát lưỡi với vòm miệng trong cố gắng vô ích để tống khứ cái vị đó đi. “Nhưng trong cái lọ này dứt khoát có rượu sherry.”

“Mẹ không thể tin được con lại nếm cái thứ đó,” quý bà Winstead nói. “Nó rất nguy hiểm.”

“Con chỉ tìm hiểu thôi. Mặt của anh ấy như vậy khi chúng ta cho anh ấy uống. Và rõ ràng là rất đau đớn khi chúng ta đổ nó lên vết thương. Hơn nữa, con chỉ uống có một giọt.”

Mẹ cô thở dài, trông bà rất buồn rầu. “Mẹ ước gì bác sĩ đến đây.”

“Vẫn còn lâu,” bà Wetherby nói. “Tôi nghĩ ít nhất là một tiếng nữa. Và đó là nếu như bác sĩ có ở nhà và nhận được lời nhắn. Nếu ông ấy ra ngoài…” Giọng bà nhỏ dần.

Trong vài phút không ai lên tiếng. m thanh duy nhất là tiếng thở của Marcus, hơi thở nông và dốc khác thường. Cuối cùng, Honoria không thể để sự im lặng kéo dài hơn, cô hỏi, “Giờ chúng ta làm gì?” Cô nhìn xuống chân của Marcus. Trông nó bị trầy trụa và không được băng bó, vẫn còn hơi chảy máu ở một số chỗ. “Chúng ta có nên băng bó vết thương lại không?”

“Mẹ nghĩ không nên,” mẹ cô nói. “Chúng ta sẽ phải cắt băng ra khi bác sĩ đến.”

“Cô có đói không?” bà Wetherby hỏi.

“Không,” Honoria trả lời, thật ra thì cô đói. Đói cồn cào. Chỉ là cô nghĩ mình không thể ăn nổi.

“Phu nhân Windstead?” bà Wetherby lịch sự nói.

“Có lẽ là thứ gì đó ít thôi,” bà lẩm bẩm, không rời mắt khỏi chân của Marcus.

“Một cái bánh kẹp, được không?” bà Wetherby gợi ý, “hay là, ôi trời, bữa sáng. Không ai trong người đã ăn sáng cả. Tôi có thể bảo đầu bếp chuẩn bị trứng và thịt xông khói.”

“Bất cứ thứ gì dễ làm nhất ấy,” quý bà Windstead trả lời. “Và cảm phiền bà cũng làm thứ gì đó cho Honoria ăn.” Bà nhìn sang con gái mình. “Con nên ăn chút gì đó.”

“Con biết. Con chỉ…” Cô không thể nói hết. Cô chắc mẹ cô biết chính xác cô cảm thấy thế nào.

Một bàn tay đặt nhẹ nhàng trên vai cô. “Con cũng nên ngồi xuống.”

Honoria ngồi.

Và chờ đợi.

Đó là việc khó khăn nhất mà cô từng làm.