Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 17

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Ở đây không ai biết Lộ Phi, chỉ có Hứa U biết y, bởi vì khi Trình Viễn cùng hắn bàn chuyện hợp tác thì có nhắc tới cách hợp tác của tập đoàn mình cùng tập đoàn Vĩnh Cơ mà Lộ Phi lãnh đạo làm kiểu mẫu, hơn nữa trong công ty Viễn Đại cũng có ảnh chụp Trình Viễn cùng Lộ Phi cùng nhau đứng ở hiện trường khảo sát hạng mục.

Thấy Lộ Phi theo Giải Ý cùng Dung Tịch xuống xe, đi vào trong phòng. Hứa U sửng sốt, lập tức qua nghênh đón, cười bắt tay, “Lộ tổng, hân hạnh, hân hạnh, thật không nghĩ tới có thể thấy ngươi  ở chỗ này.”

Lộ Phi đã nghe Giải Ý nói về Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U, tập đoàn Thương Lan trên mặt đất hành nghiệp bất động sản cũng là đại danh đỉnh đỉnh, tương xứng với bất động sản Vĩnh Cơ, y tự nhiên là cũng biết, vì vậy nhiệt tình mà nói: “Hứa tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Hai người ngươi tới ta đi hàn huyên vài câu, Giải Ý liền ở một bên cười nói: “Tiểu U, Lộ Phi, tất cả mọi người là người một nhà, đừng khách khí nữa.”

“Lời này Tiểu Ý nói rất đúng.” Bạch Khiếu Phong tiến lên cùng Lộ Phi bắt tay, thuận miệng hỏi, “Lộ tổng là đến thăm Tiểu Ý sao?”

“Đúng.” Lộ Phi gật đầu, “Trước khi ta đến bất động sản Vĩnh Cơ công tác, đã từng làm công cho chỗ Giải tổng, là trợ lý của hắn, hắn dạy cho ta rất nhiều thứ. Sau đó, chúng ta vẫn là bằng hữu, lần này hắn gọi ta lại đây, nên ta khẳng định nghĩa bất dung từ rồi.”

“Tốt, có nghĩa khí, hảo hán tử.” Bạch Khiếu Phong vô cùng vui sướng, nhịn không được giơ ngón tay cái lên.

Giải Ý đưa tay nắm vai Lộ Phi, thuận lợi đưa cho y một ly trà, thân thiết mà nói: “Lộ Phi hiệp cốt lòng son, thời đại này rất hiếm thấy, ta vốn không định làm phiền y, thế nhưng Tiểu Dung nơi này có phiền phức, ta sợ Tiểu Dung không đối phó được, cho nên đành phải gọi điện thoại cho y tới.”

Lộ Phi mới vừa uống một ngụm trà, chợt nghe hắn nói đến “Tiểu Dung”, nhất thời không nhịn xuống được, “phụt” một tiếng phun trà trong miệng ra, còn bị sặc tới tận khí quản, ho một trận điên cuồng. Giải Ý biết y vì sao bị thế, nỗ lực nín cười, một tay cầm ly trà của y, một tay vỗ lưng, thuận khí cho y.


Dung Tịch thấy buồn cười nhưng theo lý thì hai người không quen không biết, bởi vậy không tiện đi hỗ trợ, đành đi phân phó Hoa thúc chuẩn bị ăn cơm, sau đó lên lầu nhìn Trần Trí Phàm cùng Trần Tam.

Trần Trí Phàm đã có thể xuống giường một chút, đang dựa vào đầu giường, thấy Dung Tịch đến thăm liền gật đầu cười. Dung Tịch mỉm cười ngồi xuống, lời nói nhỏ nhẹ đem chuyện xử lý ở công ty chiều nay nói lại một lần, rồi đem những vấn đề mới có thể tồn tại cùng đối sách áp dụng nói ra cho Trần Trí Phàm, cuối cùng khiêm tốn nói: “Ta đều dùng trực giác của mình xử lý cả, nếu có cái gì sai, mời đại ca chỉ giáo nhiều hơn, ta lập tức đi sửa chữa.”

Trần Trí Phàm đã nghe trợ lý mình gọi điện thoại hội báo tất cả, lúc này thái độ đối với y đã khác trước rất nhiều. Khi đó Trần Trí Phàm đem tứ đệ này trở về, là vì hoàn thành nguyện vọng phụ thân, nếu y là người Trần gia, là thân huynh đệ của mình, đương nhiên phải chiếu cố, dù rằng không biết làm ăn thì cũng tìm cách mà nâng đỡ, cho nên lúc trước khi y nói muốn làm gia khí trạm, Trí Phàm cùng Trần Tam không hỏi nhiều liền ủng hộ cũng bởi vì vậy. Bất quá, trải qua vài ngày ngắn ngủi như thế, tứ đệ này dần dần biểu lộ ra tài năng thương nghiệp làm cả hai người cùng kinh ngạc, mà từ một loạt biểu hiện từ đêm hôm qua đến tận hôm nay lại càng khiến cho người ta nhìn y với con mắt khác xưa. Nghe Dung Tịch nói xong, Trần Trí Phàm vui mừng cười nói: “Ngươi làm rất khá, mặc dù có một ít chỗ cần hoàn thiện một chút, nhưng những chuyện ấy không phải vấn đề của ngươi, mà là các ngươi không rõ ràng lắm một ít gút mắt trong nhân sự. Cái này cũng không lo ngại, ngày mai ta gọi mấy cú điện thoại, dọn đường trước cho ngươi. Ngươi cứ thế mà làm tiếp, ta và tam ca ngươi đều ủng hộ ngươi.”

“Cảm ơn đại ca.” Dung Tịch thật cao hứng, sau đó thuận theo tự nhiên nói cho y chuyện Lộ Phi, “Tiểu Ý đem trợ lý trước đây của hắn gọi tới rồi. Hắn nói đại ca cùng tam ca đều có trợ thủ, ta lại không có, công tác thì có điểm bận rộn, sợ được khó được vẹn toàn, cho nên thay ta tìm một trợ thủ đáng tin.”

“À? Ngươi khẳng định đáng tin?” Trần Trí Phàm có chút không cho là đúng. “Tâm tư Tiểu Ý tương đối đơn thuần, không rõ lắm mưu mẹo nham hiểm, nhưng ngươi nên thận trọng một chút, mọi việc cẩn thận. Ngươi không có trợ lý xác thực, nếu không ta thay ngươi xem xét một người vậy.”

“Cái này…..” Dung Tịch có chút khó xử, “Người đã tới rồi, dường như thế không tốt. Y (Danh tên Lộ Phi, có tài cán, rất đáng tin, cũng rất trượng nghĩa, là một người rất không sai. Trước đây y đã làm trợ lý Tiểu Ý, xử lý giúp Tiểu Ý rất nhiều sự vụ, bao quát công tác, lên tòa án, ứng phó truyền thông, gì cũng làm. Khi đó Tiểu Ý xảy ra việc, bị người  bôi nhọ vu cáo, y  để Tiểu Ý xuất ngoại giải sầu, còn một mình thì ở quốc nội chống. Sau này, Tiểu Ý bị người bắt cóc, y còn dẫn người lên núi cứu viện, cùng bằng hữu phối hợp giải cứu Tiểu Ý thành công. Được rồi, Tiểu Ý nói cho ta biết, y trước đây là bộ đội đặc chủng, thân thủ phi thường tốt, hiện nay là tổng tài bất động sản Vĩnh Cơ tiếng tăm lừng lẫy, năng lực về sinh ý cũng rất tốt. Lúc y còn đang long đong Tiểu Ý mướn y, cho y lương cao chức cao, đối với y cũng coi như có ân, lần này Tiểu Ý gọi y tới, y lập tức đáp ứng, từ chức ở bên kia, lại đây, có thể thấy được là một người rất có nghĩa khí. Đêm hôm qua khiến Tiểu Ý sợ hãi, hắn kiên trì muốn Lộ Phi theo, không chỉ trợ giúp ta công tác, mà còn có ý bảo hộ an toàn của ta. Đương nhiên, ta biết đại ca cùng tam ca đã an bài những điều này rồi, đêm qua bị tập kích, mấy người huynh đệ bảo hộ ta rất chu toàn, lòng ta tuyệt không sợ, nhưng Tiểu Ý rất lo lắng, ta không muốn bỏ qua ý tốt của hắn, làm hắn mất hứng. Đại ca, ngươi xem thế nào? Nếu không để Lộ Phi làm trợ lý ta vậy, sau này có biến động gì, chúng ta xem xét một lần nữa, được không?”

Dung Tịch ôn ngôn nhuyễn ngữ kể hết mọi hành động Lộ Phi trước đây kể ra, bất động thanh sắc mà chu đáo, bất cứ ai nghe được những điều này đều hiểu ngay ra được Lộ Phi là một nhân tài, nên toàn lực mời chào, huống chi còn tin cậy, có ân tất báo, trung thành và tận tâm. Nghe được Giải Ý tìm người ưu tú như vậy, lập tức cải biến cái nhìn, “Nếu như vậy, vậy ngươi an bài một chút, ta gặp y một chút. Nếu như y xác thực nguyện ý lại đây với ngươi, ta cũng không phản đối.”

“Được.” Dung Tịch mỉm cười, “Y còn ở dưới, Tiểu Ý gọi y lại đây ăn, hôm nay ở nhà chúng ta. Ngày mai y bay trở về để làm thủ tục từ chức, hiện tại đại ca nếu như có tinh thần, ta gọi y lên đây, được không?”

“Được.” Trần Trí Phàm gật đầu, “Ngươi gọi y lên đây đi.”

Dung Tịch đáp ứng một tiếng, ra cửa xuống lầu.

Lộ Phi đã khống chế được chấn động chấn động về tâm tình của mình, đối với gương mặt Hứa U cùng Bạch Khiếu Phong thân thiết hỏi thăm, đành phải chống chế, nói gì là “Nước trà nóng quá, không chú ý”, lấy lệ cho qua. Giải Ý săn sóc kéo y ngồi xuống sofa phòng khách, Hoa thúc bảo người làm thay một bình trà khác, bốn người ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm.


Hứa U đối với một ít  ý tưởng phát triển của bất động sản Vĩnh Cơ rất cảm thấy hứng thú, cùng y hăng hái bừng bừng tham thảo lẫn nhau. Lộ Phi cười nói: “Bất động sản Vĩnh Cơ là dân doanh xí nghiệp bị công ty nhà nước thao túng, phát triển sau này sẽ là nhét vào chiến lược phát triển của tập đoàn Đại Năng, cùng con đường của công ty ngươi bất đồng, chỉ có thể tham khảo. Ngươi chỉ có một người mà có thể phát triển tập đoàn tốt như vậy, thực sự rất giỏi, ta rất bội phục.”

“Lộ tổng quá khen.” Hứa U dáng cười khả cúc mà nhắc lại, “Lộ tổng nếu như tới trợ giúp tứ công tử, vậy tứ công tử tựa như hổ thêm cánh, sân khấu ở đây càng nhỏ lại. Ta thấy được các ngươi đến chỗ chúng ta phát triển thì tốt hơn, dù sao bên kia của chúng ta là bình nguyên, dễ hướng ra phía ngoài mở rộng, ở đây ảnh hưởng địa thế, chỉ có thể mở rộng hướng đông tây, nam bắc đều là vùng núi, không có điều kiện khai phá.”

Lộ Phi thoải mái mà nói: “Ta ở nơi nào đều không quan trọng, chủ yếu xem ý kiến Tiểu Ý cùng…. tứ công tử a.” Lộ Phi theo bản năng muốn gọi “Dung ca”, may mà trước khi nói có ý thức, liền đổi giọng, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Giải Ý, cái tiếng “Tiểu Dung” lại xuất hiện trong đầu.

Giải Ý vừa tiếp xúc ánh mắt y liền minh bạch y đang suy nghĩ cái gì, không khỏi buồn cười. Kỳ thực trong lòng hắn cũng ước gì có thể vẫn gọi “Dung ca”, không cần đổi giọng trước mặt người khác, gọi thế trong lòng thực sự không được tự nhiên, phỏng chừng Dung Tịch nghe thế cũng thấy kỳ kỳ, cho nên hiện tại chỉ có thể để Dung Tịch mau mau lên thượng vị, tất cả mọi người gọi “Dung ca”, hắn cũng có thể tự nhiên gọi theo. Hán ngữ thật tốt, “Dung” (容- sắt mặt) cùng “Dung” (榕- cây đa), phát âm như nhau, hoàn toàn không thể phân biệt, vì vậy hắn cùng Dung Tịch có thể hoàn toàn trở lại bầu không khí quen thuộc khi xưa, không cần làm quen tên gọi.

Bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, Dung Tịch liền đi liền đi xuống lầu xuống lầu, khách khí nói: “Lộ tổng, đại ca ta muốn gặp ngươi.”

“A, được.” Lộ Phi lập tức buông chén trà, đứng dậy.

Hắn nghiêm trang theo sát Dung Tịch lên lầu, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi: “Ở chỗ này Giải tổng có phòng vẽ tranh không?”

“Có.” Dung Tịch thuận lợi đẩy cửa.

“A, ta muốn tham quan một chút.” Lộ Phi vừa nói vừa đi, thong thả qua các ngõ ngách. Thấy Dung Tịch cũng đi vào trong phòng, đồng thời đóng cửa lại, Lộ Phi cũng nhịn không được, ngồi vào ghế liền cười như điên.

Dung Tịch đương nhiên biết y cười cái gì, đi qua đấm vào vai y, thấp giọng nói: “Ngươi còn cười nữa, cẩn thận ta lột da của ngươi.”

” Xin lỗi, Dung tổng, ta thực sự nhịn không được.” Lộ Phi cười đến thở không nổi, “Không ngờ Giải tổng có ngày lại gọi ngươi như thế, vô luận như thế nào ta cũng nghĩ không ra. Thực sự không được rồi, ta nhịn khổ cực quá, ngươi để ta cười một hồi nữa đi.”

Dung Tịch mỉm cười lắc đầu, khe khẽ thở dài, “Hắn không muốn gọi ta như vậy, nhưng hết cách. Ngươi cũng phải chú ý, đừng gọi cái gì ‘Dung tổng’ nữa, thế có thể làm người ta nghi ngời, kêu ‘Dung ca’ thì được. Mặt khác, ngươi cũng đừng gọi cái gì Giải tổng nữa, Tiểu Ý không thích nghe.”

Lộ Phi cười một hồi, rốt cục bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên một bên thở dốc một bên gật đầu, “Tốt, ta gọi ngươi ‘Dung ca’. Về phần Giải tổng ta như mấy huynh đệ trong nhà, gọi hắn ‘Ý ca’ vậy.”

“Cũng được.” Dung Tịch đánh giá y, “Cười xong chưa? Cười xong thì qua xem đại công tử. Vị này chính là chưởng môn nhân Trần thị, thông minh tháo vát, cẩn thận vô cùng, ngươi chú ý ứng phó, đừng sơ suất.”

“Ta hiểu.” Lộ Phi khôi phục trấn định, tinh thần chấn hưng mà đứng dậy, “Được rồi, Dung ca, chúng ta đi thôi.”