Như Lâm Đại Địch

Chương 20

Tống Ngọc Thanh đoán chẳng sai, từ sau ngày hôm đó, Lục Thiết Âm bắt đầu tìm cách tránh mặt y. Ngoại trừ việc mỗi ngày đúng giờ chuẩn bị ba bữa cơm, những lúc khác, hắn đều trốn không thấy tăm hơi. Cho dù thỉnh thoảng hai người có gặp nhau trên hành lang, hắn cũng không nói một tiếng liền bỏ chạy.

Tống Ngọc Thanh tức giận, lúc thì oán trách người nào đó không hiểu phong tình, lúc lại ghen ghét cái tên sư đệ quỷ quái kia. Y không biết Lục Thiết Âm cũng đang vì chuyện này mà phiền não.

Lục Thiết Âm trước đây chưa từng suy đoán lung tung, cho nên những lúc nói cười cùng Tống Ngọc Thanh vẫn không cảm thấy có gì khác biệt, thế nhưng từ khi hiểu được nỗi lòng của người ta, hắn vừa mới nhìn thấy Tống Ngọc Thanh, mặt đã đỏ tới tận mang tai, tim cũng đập tới mất không chế, chỉ còn nước xoay người chạy trốn. Hắn ngày nào cũng trốn đông trốn tây, nhắc đi nhắc lại bản thân không được nghĩ tới Tống Ngọc Thanh, rồi lại luôn vô thức nhớ tới người ấy.

Tống giáo chủ võ công cao cường, tướng mạo đẹp đẽ, vì sao lại đi thích mình?

Y bắt đầu thích mình từ bao giờ nhỉ?

Bình thường y luôn hung dữ, động một cái là đánh là mắng, nào có vẻ như là thích ta?

Y…

Suy nghĩ lộn xộn một lúc, hắn mới đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra sự thất thố của mình. Vội vàng chỉnh đốn tư tưởng, hắn hết sức chăm chú luyện công.

Nhưng chẳng được bao lâu, tâm thần lại trở nên hốt hoảng.

Trạch tử này diện tích có lớn thật, nhưng nếu y muốn nói chuyện với mình cũng không phải việc khó. Vì sao đến tận bây giờ y vẫn chưa hề xuất hiện?


Ừm, cũng không phải là ta muốn gặp y, chẳng qua là…

Ta và Tống giáo chủ một chính một tà không đội trời chung, dù có làm thế nào cũng chẳng thể dung hòa. Hơn nữa, dù sư đệ có không thích ta, ta cũng không nên do dự.

Nghĩ đến đây, Lục Thiết Âm quyết tâm không nghĩ về người nào đó nữa.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại không làm được.

Vừa mới nhắm mắt lại, hình bóng Tống Ngọc Thanh lại đã xâm nhập vào trong óc. Y khi thì dịu dàng mỉm cười khe khẽ, khi lại mở to mắt trợn trừng. Những hình ảnh ấy không cách nào xua đi được.

Lục Thiết Âm vì tâm thần phấp phỏng mà hổn hển thở dốc, đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình. Hắn vốn muốn làm bản thân tỉnh táo đôi chút, thế nhưng cái rát trên mặt lại làm hắn nhớ lại cái ngày trúng độc kia, Tống Ngọc Thanh cũng đã tát mình thật mạnh.

Nghĩ lại thật kĩ, Tống Ngọc Thanh lúc đó dáng vẻ dù là hung ác, ánh mắt lại dịu dàng mềm mỏng như nước, khóe mắt đuôi mày… lộ rõ vẻ thâm tình.

Hóa ra, người ấy thực sự thích ta.

Lục Thiết Âm nhẩm đi nhẩm lại chữ “thích” này mấy lần lại chẳng hề phát giác tay mình vẫn còn đang ôm má, bản thân thì cười rộ lên ngốc nghếch.


Trời dần tối.

Đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, đêm đã về khuya.

Lục Thiết Âm đoán chừng giờ này Tống Ngọc Thanh đã ngủ, liền vội vã chạy ra khỏi bụi cây định trở về phòng. Ai ngờ, cửa vừa mới mở, hắn đã nhìn thấy một người đứng ngay giữa phòng mình.

Trong bóng tối, thân ảnh kia mơ mơ hồ hồ, tựa như không thực, Lục Thiết Âm lại lập tức đoán được thân phận người nọ. Hắn bật thốt lên, “Tống giáo chủ?!”

“Cuối cùng cũng chịu về sao?” Tống Ngọc Thanh châm nến trên bàn, đôi mắt như cười như không liếc nhìn Lục Thiết Âm, “Lúc này ngươi có chạy cũng không thoát nữa nhỉ?”

Lục Thiết Âm thầm giật mình nhìn lại y, mặt đã đỏ hồng, cảm giác muốn trốn chạy lại trỗi dậy.

Tống Ngọc Thanh hừ lạnh, tay áo vừa phất lên một cái đã làm cửa phòng đóng lại, y tiến lên phía trước.

Lục Thiết Âm không thể trốn chạy chỉ đành đứng ngẩn người một chỗ, mắt nhìn thấy Tống Ngọc Thanh tiến dần về phía này, trái tim lại bắt đầu đập loạn lên. Tống Ngọc Thanh còn cách hắn vài bước nữa thì ngừng lại, quay đầu nhìn bức tường kia.

Bức tường loang lổ đầy vết khắc, dù không rõ vẫn có thể đọc được ba chữ “Tề Quang Phong.”


Tống Ngọc Thanh có chút thất thần nhìn chằm chằm những chữ kia, thấp giọng lẩm bẩm, “Ta trước kia từng nghĩ, nếu có một người có thể đối xử với ta tốt như Nghiêm thúc thúc đối xử với sư phụ, thì dù có vì người đó thịt nát xương tan, ta cũng không hối hận.”

Dứt lời, y mỉm cười đưa tay về phía Lục Thiết Âm.

Lục Thiết Âm rùng mình, bên tai như có giọng ai kêu to: Không được cầm!

Nhưng hắn vừa mới nhìn thấy con ngươi Tống Ngọc Thanh sâu thăm thẳm, chân đã vô thức bước về phía trước, tay vươn ra nắm chặt lấy tay phải người kia.

Tống Ngọc Thanh cười cười, lại thuận thế kéo người ấy vào lòng, cúi đầu hôn xuống.

“Tại sao lại trốn tránh ta?”

“Đâu, đâu có…”

“Hừ, vừa thấy ta là ngươi đã trốn! Sao hả? Ngươi sợ ta?” Tống Ngọc Thanh một bên hỏi, một bên triền miên hôn lên gương mặt Lục Thiết Âm, giọng nói khàn khàn, “Là vì sợ ta nói thích ngươi? Hay là sợ ta hôn ngươi như vậy? Hửm?”

Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mỏng, thật là hoặc nhân.

Lục Thiết Âm nghe thấy toàn thân mềm nhũn, tay chân bủn rủn, hô hấp cũng hỗn loạn nốt, làm sao còn có thể trả lời? Hắn đành phải nhắm chặt mắt, để mặc cho người ta trêu đùa.

Cách một hồi lâu, Tống Ngọc Thanh mới hài lòng buông tay, lùi về phía sau, “Này, lời kia ta đã nói rồi, vậy còn câu trả lời của ngươi?”


“Hả?”

“Ngốc.” Đôi mắt dù trợn trừng, y vẫn cười, “Ngươi có thích ta không?”

“Ta…” Lục Thiết Âm mở miệng, đáp án đã ra tới tận miệng lại chợt ngừng lại. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một người.

— Sư đệ.

Toàn thân run rẩy như người tỉnh mộng, hắn cố sức thoát ra khỏi cái ôm của Tống Ngọc Thanh. Lảo đảo lùi lại mấy bước, hắn nhẹ nhàng nói, “Người ta thích… là sư đệ.”

Tống Ngọc Thanh ngẩn người, thoáng chốc cõi lòng nặng trĩu, tình ý ngập đầy bỗng chốc hóa thành tức giận. Y lạnh lùng quát hỏi, “Ngươi nói gì?”

“Tống giáo chủ, xin lỗi.” Lục Thiết Âm cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám đối diện với người trước mắt, “Ta từ nhỏ đã toàn tâm toàn ý với sư đệ, tới tận bây giờ vẫn chưa từng thích người nào khác, nhưng mà…”

Hắn vốn muốn nói tiếp, không biết bản thân có thay lòng đổi dạ không, nhưng Tống Ngọc Thanh chưa nghe xong đã giận dữ vung tay, cái bàn “rầm” một cái gãy tan tành.

Tống Ngọc Thanh mấy ngày nay luôn ghen tuông với vị sư đệ kia, hôm nay lại nghe Lục Thiết Âm nhắc tới, dĩ nhiên khí huyết sôi trào suýt nữa mất đi lý trí. Y vươn tay đập nát cái bàn, ánh mắt lại hung ác trợn trừng trừng. Tống Ngọc Thanh nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ, “Chết rồi.”

“Cái gì?”

“Sư đệ bảo bối của ngươi đã chết dưới kiếm ta từ lâu rồi.”