Như Cơn Gió Vô Tình

Chương 12

Kỳ lạ. Rõ ràng có tiếng bước chân mà. Cảm giác rờn rợn lại đến với cô nhớ chỉ có một mình ở giữa vườn hoa. Ngôi biệt thự rất rộng, muốn đi ra cổng phải băng qua một lối sỏi được bao quanh bởi một giàn hoa giấy phía trên. Trí tưởng tượng của cô lại làm việc. Có lẽ cô sẽ ngất xỉu khi có một mái tóc dài từ giàn hoa giấy đổ xuống trước mặt cô. Rùng mình cô cố trấn an mình. Hít thở thật sâu, Triệu Thương bước như chạy qua lối sỏi.

- Á!

Cô kêu lên tưởng chừng xé tan không gian khi chân bị vướng phải hòn đá. Tưởng sẽ úp mặt xuống mấy hòn sỏi nhô nhưng cô không bị ngã. Có cái gì đó ghị cô lại. nhìn xuống eo mình, cô hoảng hồn khi nhận ra một bàn tay. Tuy vòng tay êm thật nhưng Triệu Thương không cảm nhận được. Cô đang nghĩ đến cảnh bị ma bắt nên đôi mắt nhắm chặt lại. Mãi đến khi mùi thuốc lá thoảng trên mũi, Triệu Thương mới hoàn hồn.

Mũi cô hơi lúc lắc. Mùi nước hoa quen quen. Cô he hé mắt:

- Ma... ma hay...

Triệu Thương nghe "con ma" cười nhỏ. Con ma đỡ cô đứng dậy, chưa kịp hoàng hồn, Triệu Thương đã hoảng hồn khi "con ma" ôm ghì lấy cô. Môi Triệu Thương chưa kịp mấp máy thì môi đã bị khoá chặt bằng một nụ hôn.

Cố đẩy... con ma ra nhưng Triệu Thương không tài nào làm được. Cô yếu ớt bấu vào vai kẻ hôn mình. Con ma cười khẽ trên môi cô như phát tín hiệu để cô nhận ra. Đôi mắt Triệu Thương mở lớn khi nhận ra Trịnh Phong.

Biết cô đã nhận ra mình, Phong siết mạnh vòng tay ép sát cô vào. Anh tham lam miết lấy môi cô. Mấy ngón tay dài của Triệu Thương bấu lấy vai Phong không rời, đau đến thấu tim thế mà Phong vẫn lì lợm ôm cô. Không hiểu Phong đau hay trái tim cô buốt mà đôi tay cô lơi đi, từ từ cô lại vòng tay qua cổ anh. Cố cưỡng lại nhưng những cảm xúc mới lạ từ trên môi anh làm cô cứ lâng lâng. Triệu Thương không đứng trên chân mình mà hoàn toàn dựa vào Phong. Đôi tay anh thật rắn chắc và êm khiến cô cứ muốn thế này mãi.

Nụ hôn kéo dài đến bất tận, Phong mới rời môi cô. Anh vẫn giữ cô trong tay, môi anh luyến tiếc vờn trên môi cô, giọng anh ngọt ngào:

- Nhớ lắm.

Bao nhiêu ý chí quyết tâm từ bỏ anh như tan biến, sát bên anh mà sao cô nhớ anh da diết. Nỗi khao khát có anh đã hạ gục lý trí còn lại mất rồi. Cô hơi ngửa ra sau, dùng ánh mắt thật nồng nàn Phong. Cử chỉ dịu dàng và trẻ con của cô là Phong lại muốn hôn nữa.

- Nhìn đủ chưa?

Mím môi cười cười, Triệu Thương không trả lời. Mãi một lúc lâu khi đã khắc sâu từng đường nét trên mặt anh, cô mới chu môi hồng:

- Không.

Hai má phồng ra làm Phong chỉ muốn hôn một cái thật kêu thôi.

- Cấm anh hôn nhé!

Phong hơi bất ngờ vì Triệu Thương nói đúng những suy nghĩ cùa mình. Anh nhìn như soi vào đôi mắt đẹp. Triệu Thương còn tạo cho anh một bất ngờ hơn. Cô nhìn đáp lại, bỗng hai tay cô đan ngang cổ Phong, từ từ môi cô đặt lên chót mũi Phong. Hơi "xịu" vì cảm xúc ngọt ngào vừa đến, Phong vẫn đứng im. Triệu Thương lại nhìn đắm đuối vào mắt anh mỉm cười chúm chím. Ánh mắt cô lướt xuống môi anh. Bật ngờ Triệu Thương hôn lên khoé môi anh, thật lâu để đánh dấu kỷ niệm tình yêu của mình, Triệu Thương vờn trên môi Phong như anh lúc nãy rồi hôn thật sâu trên môi anh. Cảm xúc thật mới lạ khiến Phong cứ ngây người đón nhận. Cô nàng trong tay anh sao mà có nhiều "chiêu" độc quá!

Làm anh cứ lâng lâng như lạc vào mê cung chẳng muốn ra.

Triệu Thương đắm mình trong cơn sóng tình yêu. Đến khi Phong cuồng nhiệt đáp lại thì cô đẩy anh ra. hơi chới với Phong định hỏi lý do nhưng Triệu Thương đã lên tiếng:

- Anh đi đâu đây?

Trời đất! Sau những giây phút lúc nãy mà cô có thể hỏi anh một câu vô tình không thể tả. Anh tức muốn bể bụng với thái độ xa lạ của Triệu Thương.

Phong hỏi trong khi Triệu Thương vuốt lại nếp áo:

- Còn em đi đâu đây?

Cô chu môi nhún vai:

- Đến may đồ cho chủ nhà.

Bấy giờ Phong mới hiểu nhìn vào nhà. Đèn vẫn còn sáng, chắc nội vẫn chưa ngủ. Thì ra cô thợ may bà hay khoe với anh trước kia là con nhóc này! Biết vậy lúc đó cưới phức cho rồi.

Phong khoanh tay đưa lên miệng tằng hắng:

- Ừm! Anh đi ngang tiệm. Mọi người nói em đến đây nên anh đến đón.

Cô chu môi:

- Vào nhà mà không gõ cửa, coi chừng người ta hiểu lầm mình đó.

Hiểu ý cô muốn ám chỉ mình là ăn trộm nhưng Phong vẫn cười cười. Nói lãng đi khi quàng vai cô:

- Hiểu lầm càng tốt.

Triệu Thương hất tay anh, bước đi:

- Đề nghị anh nghiêm chỉnh đi.

Phong kéo cổng lại cho cô một cách thuần thục rồi khoá trái cửa qua ô cửa nhỏ luôn. Triệu Thương không ngạc nhiên vì không ai mở cửa mà anh còn vào được huống hồ gì bây giờ đi ra.

Phong sải bước thật nhanh để kịp với cô. Thầm mong mai thức dậy bà nội sẽ không la mắng khi thấy xe anh mà không thấy anh đâu.

- Triệu Thương! Làm gì đi nhanh vậy? Đợi anh với.

Triệu Thương vẫn đều bước:

- Đường phố thênh thang anh cứ đi. Liên quan gì anh kêu réo om sòm vậy.

Cô liếc qua anh:

- Bộ quen biết hả?

- Không biết nữa.

Phong cười nửa môi:

- Không biết ôm và hôn một cách thắm thiết mình thì có quen mình không hả?

Đúng là quỷ sứ mà. Anh ta đáng ghét làm sao? Triệu Thương mím môi nén cười. Cô dừng lại chỉ tay vào anh:

- Cái đó là tại anh chứ bộ.

Phong trố mắt. Cũng may là chỉ có hai người trên đường.

- Sao lại tại anh?

Cô ngang ngạnh:

- Tại anh hôn người ta trước.

- Rối sao?

Cô kênh mặt, cong môi cãi lại:

- Thì người ta hôn anh lại. Trả thù.

Phong phì cưới. Đúng là Triệu Thương. Muốn ghét cũng khó vì cô nàng là... Triệu Thương mà.

- Vậy thấy hả dạ chưa?

Cô lườm lườm anh:

- Chưa. Vẫn còn im một chút.

Cả hai lại im lặng đi bên nhau. Được vài bước Triệu Thương lên tiếng:

- Sao anh đi theo hoài vậy?

Thọc tay vào túi quần Phong vẫn lững thững đi.

- Tại thích.

Triệu Thương đứng phắt lại. Cô nhìn thật nghiêm vào mắt anh:

- Về đi. Không muốn gặp anh nữa.

- Lý do?

- Tôi ghét anh lắm, không lần nào gặp anh mà tôi may mắn cả. Lúc thì bị kim dâm, lúc cúp điện. Anh là khắc tinh của tôi. Tôi không thích thấy anh.

Phong vẫn đềm nhiên đi trước:

- Đường vắng thế này nếu anh đi em còn xui hơn đấy.

Nghe Phong nói. Triệu Thương bỗng ngó ra phía sau. Con đường sáng choang nhưng cô vẫn sợ. Có lẽ Phong nói đúng. Cô vội chạy lên đi ngang hàng với anh. Nếu bà nội không giữ lại cô đâu rơi hoàn cảnh này.

Phong nghiêng đầu qua cô cười cười:

- Nhát như thỏ mà bày đặt.

Cô chun mũi:

- Anh có vẽ thích thú vì điều đó nhỉ.

- Đương nhiên. Cảm giác đi chung với người "sợ ma" rất là Yo-most.

Cô ngút anh:

- Anh đúng là quỷ mà.

*

Vừa bước ra cửa siêu thị, Tố Quyên đã gặp ngay một trận mưa.

Cô thở ra:

- Chán thật! Đi cả buổi không mua được gì mà còn mưa với gió.

Cô móc chiếc di động trong ba lô ra:

- Alô... Hôm nay tôi không đến khách sạn đâu. Xong việc rồi cô về đi nhé. Tôi sẽ đi thẳng về nhà luôn.

Vừa cho điện thoại vào túi thì một cơn gió mạnh thổi tạt nước vào ướt cả người. Tố Quyên giũ mấy giọt nước mưa bán trên túi xách:

- Kiểu này chắc ở đây luôn quá.

Cô đứng nhìn ra đường. Mưa ngày càng nặng hạt biết khi nào mới tanh.

Bỗng mắt Tố Quyên sáng lên. Phía trước là một gian hàng tạp hoá của siêu thị. Cô bước đến, Tố Quyên thích thú nhìn cảnh mọi người chen nhau mua áo mưa. Trong số đó có cả cả khách nước ngoài, trông gương mặt họ cô đoán họ cũng rất thú vị. Đội áo mưa đi bộ cũng lãng mạn lắm.

Cô chớt nhìn lại mình. Quần ống pas màu hồng dài đến mắt cá, áo sơ mi sát nách của Triệu Thương đưa hôm nọ. Một chiếc túi xách treo tòn ten cáng giống mấy cô nữ sinh.

Cô thầm cười:

- Hay mình cũng mua một cái rồi đi dưới mưa.

Ôn lại lúc còn đi học cũng thú vị lắm chứ!

Tố Quyên bước lại quầy. Chưa mở lời thì bà chủ đã lên tiếng:

- Cô mua áo mưa phải không?

Tố Quyên cười:

- Vâng. Cho cháu một cái.

- Tiếc quá. Đoàn khách du lịch vưa mua hết rồi.

Tố Quyên thắt vọng quay ra. Dưới mái hiên, mấy người khách du lịch đang đưa tay ra hứng những giọt nước lạnh tạnh. Xúng xích trong chiếc áo mưa mỏng dính đủ màu chắc họ thích lắm. Cô nghĩ vậy.

Đành co ro cho ấm thôi. Tố Quyên vòng tay ôm ngực. Đôi chân cô thấm mệt. Một phần đi bộ sáng giờ, một phần đứng dưới trời lạnh, cô mệt muốn rã chân. Biết vầy lúc sáng không dại gì cô cho bác tài xế về.

Hai cánh tay trắng nõn phơi ra cho làn gió mạnh mơn man, Tố Quyên run cả người. Lùi lại phía sau để tránh mưa tạt vào, Tố Quyên ngạc nhiên khi không còn nước mưa tạt vào ngưới nữa. Cô ngẫng lên. Trời mưa nên ánh sáng nhợt nhạt đi. Cô cố nhướng mắt nhìn cái dáng to cao trước mặt. Giọng cô như vỡ ra trong mưa.

- Anh... Quang

Quang không trả lời cô. Anh giơ hai tay phất tà áo mưa trùm lấy ô. Chỉ một cái khéo nhẹ cô đã đứng sát vào anh. Hơi thở anh phà vào mặt cô như truyền hơi ấm. Tố Quyên hơi nhích người ra. Anh không mặc áo mưa như những người kia mà mặc kiểu này vừa rộng vừa dày nên hơi ấm tỏa ra rất nhanh. Cô lí nhí:

- Sao anh lại ở đây?

Vẫn giơ tay để ngăn tà áo mưa che chở cô. anh đáp:

- Biết em bị mắc mưa nên đến để che chở.

Cô ngước lên nhìn tà áo mưa, những giọt mưa lách tách phía trên tạo tiết tấu thất vui tai. Cô nhìn anh:

- Thôi để tay xuống đi. Anh đã mỏi lắm rồi. Anh hùng cứu mỹ nhân như thế, Mỹ nhân đã cảm động rồi.

Anh xuôi tay xuống, tà áo mưa trùm lấy Tố Quyên, Cô vội kêu lên:

- Ơi! Ngộp quá đi.

Quang vẫn đứng tỉnh bơ:

- Thể theo yêu cầu của em.

Nép sát vào anh, cô lấy tà áo mưa quấn lấy một bên hông, ló đầu ra cô lườm anh:

- Anh quá đáng lắm. Anh hùng không ai đối xử với mỹ nhân vậy đâu.

Quang nhìn ra đường:

- Đúng rồi. Nhưng em quên một điều.

- Điều gì?

- Em đâu phải là mỹ nhân.

Tố Quyên hơi quê. Cô đứng thẳng lên. Kéo hẳn một tà áo mưa của Quang che lên đầu. không thèm anh quan tâm cô cũng tự lo được mà. Im lặng một lúc, bất chợt Tố Quyên nhìn ang Quang. Anh đang mặc chiếc quần jean bạt, chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay.

Bỗng cô phì cười:

- Bộ... định cua cô sinh viên nào à? Cải trang cũng giống lắm.

Quang cười cười nhưng không để cô thấy. Từ lúc ký hợp đồng cả hai đã trở thành những người bạn thân, rất hợp và hiểu ý nhau. Trong công việc cả hai rất nghiêm túc nhưng sau đó thì... anh cũng lém không thua gì cô.

- Không dám "cua" sinh viên.

- Tại sao?

Anh nghiêng qua cô:

- Người ta cua anh, anh trốn không kịp nè.