Nghe vậy, Khúc Viện Cảnh cũng cười.
"Chỉ là, vẫn nên đi gặp gỡ một chút chứ gì." An Lâm gật đầu đồng ý.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn của An Lâm, Khúc Viện Cảnh không nhịn được mà nói: "Người nhà họ An các em thật là may mắn, mặc kệ là nam hay nữ đều xinh đẹp như thế này, nhất là em đó, đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải liếc nhìn thêm vài cái."
"Chị dâu à, chị mới là người được người người ước ao đấy? Vừa xinh đẹp lại vừa hạnh phúc." Xinh đẹp và hạnh phúc không phải là bước tranh thượng đẳng không ai có được, nhưng người có cả hai lại được rất nhiều người ngưỡng mộ.
"Muốn hạnh phúc, thì mau tìm một người yêu em rồi gả đi."
"Nghe thì rất đơn giản." Ánh mắt đầy hàm ý của An Lâm nhìn cô.
"Đừng nhìn chị nữa." Khúc Viện Cảnh biết hạnh phúc không dễ dàng có được, ngoại trừ do duyên phận, thì còn phải biết cách nắm lấy.
An Lâm cúi đầu cười khẽ.
"Không bằng chị giới thiệu cho em một người đàn ông tốt nhé." Trong lòng Khúc Viện Cảnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.
"Hả?" Đối mặt với đề nghị đột ngột của chị dâu, An Lâm không biết nên đáp lại như thế nào.
"Anh ta..." Khúc Viện Cảnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, "là một người anh trai rất thương yêu chị, không nói đến việc trưởng thành thì tuấn lãng mê người, mà sự nghiệp còn rất thành công, hơn nữa anh ấy tuyệt đối sẽ là một người ôn nhu săn sóc cho người yêu của mình."
"Có người đàn ông tốt như thế, sao trước đây chị lại gả cho anh cả?"
"Chị..." Khúc Viện Cảnh thẹn thùng cúi đầu.
"Em biết, tất cả đều là do duyên phận." Ngoại trừ cái này, hẳn không có đáp án nào tốt hơn.
"Tiểu Lâm, chị nói thật đấy, anh ta là một người đàn ông tốt hiếm có, anh cả em cũng biết anh ta nữa..."
Lúc này, một giọng nam trầm chen vào, "Người em nói tới là thằng nhóc Kỷ kia à?" Cuối cùng An Diệu cũng tìm được bà xã, chỉ là đối với đề nghị của cô, anh khá không ủng hộ.
"Người ta nổi danh lắm đó, anh đừng gọi như vậy nữa." Khúc Viện Cảnh kháng nghị. Nói thế nào đi nữa Duẫn Phong cũng tính là anh trai của cô, trước đây nếu không có Duẫn Phong, cô sẽ ngu ngu ngốc ngốc mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, cô thật sự rất cảm kích anh.
"Anh không đồng ý." Giọng nói An Diệu trầm ổn cho thấy lập trường tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Anh ấy đúng là một người đàn ông tốt, ngoại trừ mấy người các anh ở bên ngoài đụng chạm nhau, em nghĩ anh ấy và tiểu Lâm rất xứng." Có thể nói là trai tài gái sắc.
"Xứng chỗ nào?" Anh thế nào cũng không thấy?
"Anh đó, đúng là người thành kiến, phiến diện, thâm căn cố đế, mới không nhìn thấy Duẫn Phong tốt." Ở trong mắt rất nhiều người, Duẫn Phong đúng là người đàn ông tốt hiếm có.
"Đừng tán dương cậu ta trước mặt anh." An Diệu mất hứng nói.
"Anh cũng không thể phủ nhận anh ấy tốt được, nếu như chỉ vì sự phiến diện của anh mà khiến Tiểu Lâm bỏ lỡ cơ hội nắm lấy hạnh phúc của mình, vậy thật đáng tiếc." Cô đang muốn dùng toàn lực đẩy mạnh tiêu thụ cho anh trai mình.
"Cũng được." An Diệu gật đầu. Anh cũng không phải là người không thông tình đạt lý như vậy."Chỉ cần cậu ta cùng với Lâm Lâm gọi anh một tiếng anh hai, anh sẽ không nói gì nữa."
Khúc Viện Cảnh không biết phải làm sao. Người đàn ông này lại bắt đầu ngây thơ."Anh kháng nghị, là vì anh rất yêu thương em gái của mình, có phải không?" Nếu Duẫn Phong gọi tiếng anh hai? Chờ tận thế đi! Cô cũng không phải không biết hai người đàn ông này kết "thù hận" rất sâu đậm.
"Anh sẽ không đồng ý!" An Diệu vẫn kiên quyết như trước.
"Cũng không phải là anh gả, cần gì anh đồng ý!" Bây giờ là niên đại nào rồi chứ."Tiểu Lâm, em nói... Hả? Người đâu rồi?" Khúc Viện Cảnh ngẩng đầu hỏi chồng mình.
"Đi rồi." Từ lúc anh nói xong câu thứ hai thì nó đã chạy rồi.
"Sao anh không gọi con bé ở lại, em còn chưa nói xong mà!"
"Những lời như vậy không nói cũng được." Anh mới không dâng đứa em anh thương nhất cho tên tiểu tử thúi Kỷ Duẫn Phong kia.
"Anh..." Khúc Viện Cảnh thở dốc nói: "Quên đi, không để ý tới anh nữa." Khi cô tìm được An Lâm, ít nhất cũng phải giới thiệu Duẫn Phong xong mới được.
"Chờ đi." An Diệu ôm eo thon nhỏ, hôn nhẹ bà xã, "Sắc trời đã tối rồi."
"Thì sao nào?"
"Cha nói ông muốn ôm cháu đó."
"Trong nhà đâu phải chỉ mình anh kết hôn chứ, bọn họ..."
"Anh là anh cả mà." Anh tìm cớ.
"Lại nữa rồi!"
Mỗi lần đều lấy lý do này, chỉ là, Khúc Viện Cảnh vẫn hạnh phúc tiến sát vào lòng ông xã, về phần chuyện của Tiểu Lâm và Duẫn Phong, ừ, hôm nào rồi hãy nói!
Đồng Thành Hoán nhìn người gõ cửa kiếng, sau đó mở cửa xuống xe.
"Tìm một chỗ nói chuyện đi." Kỷ Duẫn Phong mở miệng mời. Không ngờ đi trên đường cũng có thể gặp lại bạn học cũ, đúng là trùng hợp.
"Đi thôi." Đồng Thành Hoán chỉ một quán cà phê cách đấy không xa.
Hai người cùng đi tới, vào quán cà phê họ tìm một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
"Gần đây cậu bận lắm à?" Đồng Thành Hoán mở miệng trước.
"Đắc ý lắm à? Thiếu chút nữa bị cậu với An Diệu làm cho phát điên rồi." Sau khi phục vụ đưa phin cà phê tới, Kỷ Duẫn Phong dựa vào lưng ghế, lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Cậu còn hiểu An Diệu hơn tớ, không phải sao?" Đồng Thành Hoán cười theo nói.
Kỷ Duẫn Phong từng học chung với An Diệu, là kẻ thù, cũng là đối thủ cạnh tranh, qua nhiều năm như vậy, ngược lại trở thành người hiểu rõ đối phương nhất, thực là kỳ lạ.
"Tớ biết anh ta không phải là người hời hợt như lời nói ngoài miệng, bề ngoài thì rời khỏi "Quỳ Thánh Tư" trở về tiếp quản công ty nhà mình, sau cùng lại liên hợp thế lực hai công ty, tiếp tục chèn ép "Vân Nhã" ?"
Tất cả ân oán đều trở thành mây khói? Lời như vậy mà An Diệu cũng chịu thiệt nói ra, sao anh không thấy ân oán có xu hướng giảm vậy kìa?
"Đó, tớ là đáng thương nhất." Đồng Thành Hoán không khỏi bắt đầu hối tiếc, "Đầu tiên là chẳng hiểu sao chức vụ của anh ta ở Qùy Thánh Tử lại rơi vào đầu tớ, bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lúc đó lại bị kẹp giữa hai người “bạn học tốt” này nữa, aiz! Khổ quá đi mất!"
"Bớt đi." Kỷ Duẫn Phong tuyệt đối không đồng tình với người ngồi trước mặt, "Ngay cả đường lui anh ta cũng bày giúp cậu rồi, trong vòng một năm, cậu sẽ lên tay ngay thôi."
Không ngờ An Diệu không chỉ dừng lại ở giới châu bảo, mà liên hợp sự ngiệp tại gia với Qùy Thánh Tư, đoạt hết lợi ích và hiệu quả quảng cáo, song phương cùng có lợi, tiết kiệm khoảng dự toán quảng cáo kha khá.
"Cho nên anh ta cũng có thể là kẻ địch." Đây chính là lời mà Kỷ Duẫn Phong từng nói.
Nghe vậy, Kỷ Duẫn Phong nâng ý cười lên, "Nếu kẻ địch mà ở lại Qùy Thánh Tư, không chừng có thể cậu cũng..."
"Này, đại gia à, bằng bản lãnh của tớ, không có An Diệu, tớ cũng không phải là một người chết nhé!" Đồng Thành Hoán la lớn. Năng lực của anh, có thể không bằng An Diệu, nhưng không có anh ta vẫn ổn như thường.
"Đừng căng thẳng, chỉ đùa một chút mà thôi." Kỷ Duẫn Phong khẽ cười một tiếng, "Hai công ty chúng ta luôn cạnh tranh với nhau, cậu nói xem, mọi thứ đều phải dựa vào thực lực."
"Nhưng mà nói thật, tớ rất khâm phục cậu, ngoại trừ sự nghiệp, còn có..."
"Chuyện quá khứ đừng nói nữa." Kỷ Duẫn Phong đại khái đoán được Đồng Thành Hoán muốn nói cái gì. Vì vậy phất phất tay.
"Bọn họ rất hạnh phúc." Là do Kỷ Duẫn Phong thành toàn.
"Tớ biết. Nếu không chắc chắn An Diệu có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, có nói gì tớ cũng không để cô ấy ra đi."
Đồng Thành Hoán khẽ thở dài, tiếp tục cười nói: "Cậu cũng mau tìm một cô gái thích hợp đi, sự nghiệp thành công nhưng tình cảm thiếu hụt, cũng là loại tiếc nuối đấy."
"Cậu quan tâm tớ quá đấy."
"Chúng ta là bạn học cũ mà!" Ai bảo đời trước anh không chịu đốt nhang, bây giờ lại trở thành bạn học của hai người đàn ông đáng sợ này chứ?
"Người bạn học của cậu đã ném cục diện rối rắm sang cho cậu đấy." người Kỷ Duẫn Phong chỉ là An Diệu.
"Quên đi, coi như tớ thiếu cậu ta, kiếp này đến trả nợ." Chỉ là, anh cũng học không ít từ An Diệu, gặt hái rất nhiều thứ.
"Hiếm khi thấy cậu thông suốt."
"Không phải sao?" Đồng Thành Hoán liếc mắt nhìn Kỷ Duẫn Phong, "Chẳng lẽ phải đấu đá đến anh sống tôi chết như các cậu à? Ai thắng thì có lợi sao?"
"Ha ha... Trò chuyện với cậu, tâm tình quả nhiên khá lên rất nhiều."
"Cám ơn cậu đã cho tớ biết mình có tác dụng đấy nữa."
Kỷ Duẫn Phong cười nhẹ, cầm lấy ly cà phê nhẹ hớp một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Là cô ấy. Bởi vì vô tình gặp được khiến lòng anh mừng rỡ, cũng tràn ngập sung sướng và chờ mong.
"Sao thế, người yêu của cậu đến à?" Thấy Kỷ Duẫn Phong đột nhiên cười đến quỷ dị như vậy, Đồng Thành Hoán không khỏi tò mò, nhưng mà, anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại chẳng thấy bóng nào cả.
"Người yêu?" Kỷ Duẫn Phong thắc mắc vì sao Đồng Thành Hoán lại hỏi như vậy.
"Cậu cười rất hạnh phúc, lại còn ngọt ngào nữa." Người đang trong bể tình thường hay cười vậy đấy.
Phải không? Kỷ Duẫn Phong vuốt ve mặt mình.
Hạnh phúc? Ngọt ngào?
"Sau này khi nào rảnh rỗi lại tâm sự tiếp nhé." Sau khi Kỷ Duẫn Phong nói xong thì lập tức đứng lên.
"Cái gì, cứ như vậy mà thả tớ đi à?" Anh còn tưởng rằng Kỷ Duẫn Phong sẽ còn ép cung anh một số tin đồn nữa.
"An Diệu có một cô em gái rất đẹp có phải không?" Trước khi rời đi, Kỷ Duẫn Phong quay đầu lại hỏi.
Đồng Thành Hoán gật đầu, "Ừ, cô ấy tên là An Lâm. Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Ly cà phê này để cậu mời đấy." Dứt lời, anh rời khỏi quán cà phê mà không thèm quay đầu lại.
An Lâm?
An Diệu lừa đi “em gái" anh, vậy anh có nên lừa gạt lại em gái An Diệu không, như vậy đối với anh mới tính là công bằng, trong lòng cũng sẽ thăng bằng lại một chút?
Huống hồ, đối tượng là An Lâm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Chí ít cô cũng là một cô gái khiến anh “mong nhớ”...
"Này..." Cứ như vậy bị quăng ở quán cà phê, Đồng Thành Hoán có chút dở khóc dở cười, "Cái thằng này!"