Thấy anh nở nụ cười, cô nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của anh, "Rốt cuộc thì anh đang lo lắng điều gì?"
"Nếu như... Anh nói là nếu như, " Vẻ mặt Kỷ Duẫn Phong trịnh trọng nói, "Nếu như có một ngày, anh khiến em thương tâm, em đừng khách khí, chỉ cần em thoải mái, hung hăng cho anh một cái tát cũng được, biết không?"
"Anh suy nghĩ nhiều quá, nói bậy bạ gì đó?" An Lâm không suy nghĩ nhiều, "Anh sẽ không đâu."
"Anh sợ anh sẽ." Bởi vì động cơ ban đầu tiếp xúc với cô không đơn giản.
Thế nhưng, anh đúng là đã yêu cô mất rồi.
Sao anh lại khinh địch đến mức sa vào lưới tình với một cô gái? Thì ra động tâm thực sự không cần lý do.
"Nếu anh làm em thương tâm, nhiều lắm thì em lại xem anh là người xa lạ là được rồi." lòng của An Lâm đã thả lỏng hơn, vì vậy lại cười đùa với anh.
Nhưng Kỷ Duẫn Phong cười không nổi, "Không được."
"Thế nhưng tát một cái, tay của em cũng sẽ rất đau." Buôn bán không có lời.
Nghe vậy, anh rốt cục không nhịn cười được, "Em đúng là..." Khiến anh vừa thích vừa yêu!
"Đúng là thế nào?" Cô muốn nghe anh nói câu sau.
Động tác anh đáp lại, đó là hôn lên môi của cô thật sâu.
"Vật tròn tròn đó là gì vậy?" Mi tâm của Kỷ Duẫn Phong tràn đầy nếp nhăn, nhìn cục lông hình cầu tròn tròn mà An Lâm ôm vào lòng.
"Đúng rồi, hình như nó nên giảm cân." An Lâm liếc mắt nhìn ớt nhỏ, "Đều là do mấy chị dâu í, ngày nào cũng cho nó ăn ba bữa thêm điểm tâm rồi thêm bữa khuya nữa."
"Không thể nào, anh không gặp nó chưa bao lâu mà?" Đại khái hơn một tháng? Con mèo to hơn lúc trước gần hai lần lận đó.
"Ha ha..." Cô chỉ có thể cười khúc khích.
Kỷ Duẫn Phong ôm nó, thu lại sự tò mò đối với nó: "Mày mà ăn nữa, sẽ giúp mày đổi tên thành mèo mập đó."
"Meo meo ——" Ớt nhỏ lên tiếng.
"Oa, còn biết phản đối nữa." Anh há hốc mồm.
"Ha ha..." An Lâm thì cười vui ơi là vui.
"Còn cười." Anh nhìn cô một cái, "Sau này mà con gái chúng ta bị em nuôi thành như vậy, mấy anh của con bé cũng không muốn bảo hộ nó đâu."
Gì, cô là vô tội nha."Em đã nói rồi, không phải tại em đâu, là chị dâu em..." Nhưng mà, hình như anh nhắc tới "con gái của chúng ta", nghĩ tới đây, cô nhìn anh, ngây ngốc nở nụ cười.
"Sao đột nhiên lại ngốc ra thế?" Chỉ là dáng vẻ cô ngơ ngác tươi cười thật đáng yêu.
"Anh mới vừa nói..." An Lâm ngây ngốc cười sinh ra chút ngọt ngào.
"Nói cái gì?" Anh nói cái gì mà khiến cô cười đến ngốc luôn?
Cô lắc đầu, "Không có gì." Mắc cỡ quá nói không nên lời.
"Meo meo ——" Ớt nhỏ không cam lòng bị An Lâm thất sủng, vươn móng mập ra, muốn chui lại vào ngực cô.
"Con mèo mập." Anh lấy tay đo thử bụng nó, "Oa, mày ăn chay là được rồi đó." Mập như vậy!
"Sau này nếu như em cũng mập, anh cũng ghét bỏ em à?" An Lâm đột nhiên hỏi như vậy.
"Nếu anh thành một ông chú bụng bự, em cũng ghét bỏ anh à?" Anh hỏi lại.
"Không." Cô kiên định lắc đầu.
"Câu trả lời của em là đáp án của anh." Anh sẽ không ghét bỏ cô, "Nhưng mà, mập quá thì cơ thể không tốt, ăn uống phải chú ý nhiều lắm." Không phải vấn đề thị giác mà là vì khỏe mạnh.
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, cô cười khi anh hạ môi xuống hôn nhẹ cô, tiện thể ôm ớt nhỏ về.
"Anh cứ lải nhải, tương đối giống ông lão." Cô gật gật đầu, nói một câu ý nghĩa sâu xa.
"Meo meo ——" Ớt nhỏ bỏ cho cô một phiếu.
"Không sao cả, cũng có người tự nguyện theo một ông lão như anh đấy thôi." Người kia là ai, rất rõ ràng.
"Ừ, lại nữa rồi." An Lâm chấp nhận, "Vậy em phải luyện tập thật tốt, luyện tập, để người ta còn nhìn ra em là một bà lão, như vậy mới có thể phu xướng phụ tùy được."
Kỷ Duẫn Phong nhẹ nhàng nắm tay cô, "Có em bên cạnh, anh phát hiện, thời gian cả đời đối với anh mà nói thật quá ngắn." Cô gái này, khiến anh cảm thấy dùng cả đời yêu thương nhau mà vẫn còn thiếu.
"Những lời này, là anh tìm được trong thư tình bách khoa toàn thư phải không?" Cô nghe anh nói, bên tai hồng hồng, đáy lòng ngọt ngây.
"Thích nghe không?" Anh nở nụ cười.
"Thích." Cô thẳng thắn thừa nhận, không chút làm bộ.
"Lần tới anh sẽ trộm thêm vài câu."
"Ha ha..."
"Không ngờ em lại kén chọn như vậy, đến bánh ngọt cũng phải mua một tiệm." Kỷ Duẫn Phong dừng xe lại, tháo dây an toàn.
"Cửa hàng bánh ngọt này làm bánh thật sự rất ngon đó." An Lâm không nhịn được nuốt nước miếng một cái, "Ngay cả anh nhỏ của em cũng thích ăn nữa đó." Dù sao ăn ngon đến mức không thể hình dung được, anh phải ăn mới biết được.
"Thật?" Có thật là ăn ngon như vậy không?
"Cuối tiệm có chỗ ngồi, còn có chút đồ uống, chúng ta đi vào ngồi một lát đi, lát nữa mua thêm bánh ngọt về cho các chị dâu." Lúc này, nhà họ An chẳng có ai cả! Về sớm cũng vô dụng, không bằng ngồi lại một lát.
"Ừ." Kỷ Duẫn Phong gật đầu, hai người cùng nhau xuống xe.
Anh gọi một ly cà phê, ngồi vào chỗ ngồi nhìn cô lựa bánh ngọt trong tủ kính.
Sau đó, An Lâm bưng bánh ngọt tới, cắt nửa miếng đưa đến bên miệng anh.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ cần há mồm ra là được, còn lại được mỹ nhân phục vụ.
"Sao, ăn ngon chứ?" Cô nheo mắt nhìn phản ứng của anh.
Khi bánh ngọt trong miệng anh tan ra, tư vị kia giống như cô cho anh ngọt ngào, quả thật ăn rất ngon.
Kỷ Duẫn Phong cố ý im lặng ăn, nhìn biểu tình sinh động biến hóa của cô.
"Ăn không ngon sao?" Cô hơi thất vọng.
"Ừm!" Anh cười khẽ, "Ăn ngon, ăn ngon lắm, tự tay em đút bánh ngọt cho anh ăn, sao mà không ngon được? Về sau thường xuyên ăn nhé?"
Nghe vậy, An Lâm gõ nhẹ lên trán anh một cái, "Ghẹo em." Đáng ghét, hại cô thất vọng.
"Đừng như vậy." Anh bưng bánh ngọt lên, "Đến lượt anh đút cho em."
"Không mà." Nhiều người ở đây như vậy, da mặt cô rất mỏng ."Em có tay, tự ăn cũng được."
Cô cầm lấy bánh ngọt, vui vẻ ăn.
"Nếu em đã thích thế, mấy ngày nữa sinh nhật anh sẽ đặt bánh ngọt tiệm này nhé." Anh nói xong, cầm cà phê lên khẽ nhấp một cái.
"Sinh nhật anh?" Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên khỏi miếng bánh ngọt, "Lúc nào thế?"
Anh nhướng mắt nhìn cô một cái, nhịn cười không được, "Tiểu Hoa Miêu, em muốn làm chị em với ớt nhỏ à?"
Tiếp đó, anh đưa ngón trỏ ra lau khóe môi dính bơ và bánh ngọt thay cô, sau đó lại đưa ngón tay ấy vào miệng mình.
Động tác tự nhiên của anh như hôn nhau, khiến hai má của cô từ từ đỏ bừng lên.
"Ai nha, đừng đổi đề tài." Cô rất nghiêm túc cũng.
"Thứ Ba tới." Anh nói cho cô biết đáp án, "Đồng ý đi cùng với anh không? Anh ưu tiên cho em đấy."
"Hửm? Nếu không anh còn muốn cho ai?" Còn ưu tiên nữa chứ! Chân mày cô nâng nhẹ, bộ dáng chờ anh khai.
"Anh có một đám bạn bè tốt, anh em tốt." Chỉ là, cùng đám đấy tổ chức sinh nhật chẳng có gì hay.
"Thật sao?" Trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ, "Không phải là hồng nhan tri kỷ?"
"Sao thế, em muốn biết họ à?" Anh như có chuyện riêng muốn nói tiếp.
"Kỷ Duẫn Phong!" Đáng ghét!
"Nói giỡn, nói giỡn thôi." Anh giơ hai tay lên đầu hàng, "Anh nào dám? Anh đâu có ăn tim gấu mật hổ chứ."Vợ, có một là đủ.”
"Tốt nhất là như vậy." Cô lộ ra khuôn mặt tươi cười cùng với tia cảnh cáo.
"Sinh nhật năm nay, anh chỉ muốn đón với em, chỉ có hai người chúng ta, không để anh thất vọng chứ?" Dù ai nói anh trọng sắc khinh bạn, ai bảo thứ anh muốn nhất chính là sự dịu dàng của cô chứ.
"Không biết." Cô lắc đầu, vui sướng nhận lời mời của anh.
Kỷ Duẫn Phong hôn lên chóp mũi của cô, sau đó liếc nhìn bánh ngọt trước mặt cô, "Ăn thêm một miếng đi."
An Lâm ngoan ngoãn cắt miếng bánh ngọt đút vào miệng anh.
Độ ngọt ngào tăng lên, khiến hai người bọn họ không ai rời ai được.