Nhớ Mãi Không Quên

Chương 23: Phiên ngoại về Cố Mặc Hàm

Khi Cố Mặc Hàm được sinh ra, anh trai Cố Mặc Thần của anh đã được bốn tuổi, anh ấy cảm thấy em trai mình là cục cưng dễ thương nhất trên đời. Bà Cố nói với Mặc Thần là anh trai phải chăm sóc em trai thật tốt, không để cho người khác bắt nạt nó. Sự thật chứng minh, lo lắng của bà Cố là tuyệt đối dư thừa, Cố Mặc Hàm làm sao có thể bị người ta bắt nạt được, nó không bắt nạt người ta là đã tốt rồi.

Khi Cố Mặc Hàm tập tễnh học đi thì quen với Thạch Lỗi hơn anh sáu tháng tuổi, từ đó trở đi Thạch Lỗi liền bắt đầu dỗ dành dụ dỗ Cố Mặc Hàm tập nói gọi cậu ta một tiếng anh Đầu đá, nhiều năm sau đó Thạch Lỗi đối với chuyện này hối hận không thôi.

Ngày đầu tiên Cố Mặc Hàm và Thạch Lỗi đi nhà trẻ thì đã quen được Doãn Đông Tuân, Lý Thanh Viễn, Mạc Sính Dã cùng Hà Văn Hiên ở cùng chung một đại viện, sáu người mới quen đã thân thiết, chỉ tiếc là không được gặp sớm hơn, rất nhanh hoà cùng một khối, cũng thành công chọc ghẹo tất cả nữ sinh trong lớp đều khóc. Buổi tối đó, trong đại viện có tiếng gào khóc không ngừng của trẻ con. Cố Mặc Hàm nắm lấy tay áo của anh trai khóc sướt mướt hỏi anh trai: "Anh, tại sao ba lại đánh em? Tại sao những đứa con gái đó cũng khóc?" Đứa trẻ Cố Mặc Thần gãi cái đầu nhỏ của mình không biết phải giải thích như thế nào với em trai.

Từ từ lớn lên Cố Mặc Hàm dần dần nổi bật lên bản chất Hỗn Thế Ma Vương của mình. Mỗi ngày sáu người ở trong đại viện chạy nhảy đùa giỡn, gây rắc rối, đá con mèo nhà ông Đông một cái, cho con chó nhà ông Tây một quyền, làm cho cả đại viện gà chó không yên. Nhưng đối mặt với sáu bé trai mặt mũi tuấn tú có vẻ đẹp như các tác phẩm điêu khắc này, những người lớn trong đại viện cũng chỉ có thể cười cười cho xong việc, nhưng người lớn trong nhà mình lại sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Vì vậy lúc Cố Mặc Hàm tuổi còn nhỏ đã bắt đầu quá trình gian khổ tìm kiếm "Người chịu tội thay".

Vừa mới bắt đầu thì tìm đến anh trai, mà Cố Mặc Thần cũng luôn thay em trai chịu trách nhiệm, sau đó Cố Mặc Hàm có thể cảm thấy như vậy đối với anh em ruột của mình là không tốt hoặc cảm thấy độ tin cậy không lớn, dù sao từ nhỏ Cố Mặc Thần chính là một bé ngoan vâng lời. Vì vậy anh bắt đầu tìm những đứa trẻ của người khác. Có đôi khi sẽ là Thạch Lỗi, đôi khi là Mạc Sính Dã, đôi khi là Hà Văn Hiên, cũng có đôi khi là Doãn Đông Tuân, nhưng cậu chưa bao giờ tìm Lý Thanh Viễn thay cậu chịu tiếng xấu.

Sau đó sáu người lớn lên khi nhớ lại chuyện cũ thì hỏi anh, Cố Mặc Hàm nghiêm túc trả lời: "Lý Thanh Viễn khi còn bé nhìn rất giống con gái, quí ông chân chính thì sẽ không bắt nạt con gái." Mọi người nghe xong nhớ lại bộ dạng lúc bé của Lý Thanh Viễn đều đồng ý gật đầu, Lý Thanh Viễn thì tức giận tới mức trực tiếp đánh về phía Cố Mặc Hàm.

Trong đời Lý Thanh Viễn ghét nhất là hai chuyện, khi còn bé ghét người khác nói cậu ta lớn lên giống con gái, sau khi trưởng thành ghét người khác nói cậu ta là thụ. Vì vậy, cậu ta vì chứng minh mình không phải là GAY, trong sáu người thì bắt đầu tìm bạn gái sớm nhất, nhưng làm như vậy vẫn bị bọn họ dùng một thành ngữ khái quát rất rõ: giấu đầu hở đuôi. Cuối cùng cậu ta không ngần ngại mạnh mẽ cắt đứt tình bạn, mới làm cho năm người còn lại phần nào kiềm chế lại, tạm thời tin tưởng cậu ta không phải là GAY.

Hà Văn Hiên đã từng nói với cậu ta một câu: "Sở dĩ cậu không phải là GAY, là vì chưa có gặp được người đàn ông trong trái tim cậu." Những lời này đã làm Lý Thanh Viễn tức giận đến mức muốn hộc máu tại chỗ, cũng chính vì những lời này mà khiến cho Lý Thanh Viễn cùng Hà Văn Hiên đi tới chỗ nào thì ầm ĩ sẽ xuất hiện ở chỗ đó.

Lúc còn nhỏ Cố Mặc Hàm luôn có niềm tin là nam tử hán làm việc cần phải quang minh lỗi lạc, cho nên khi đang tìm người chịu tội thay cũng sẽ cùng người trong cuộc tiến hành nói chuyện một phen, chủ yếu là dùng hai chiêu "Dùng tình cảm để thuyết phục đối phương, dùng đạo lý làm cảm động đối phương" và "Đe dọa dụ dỗ".

Ví dụ, có một lần khi bọn họ đá bóng cùng nhau, Cố Mặc Hàm đá quả bóng vào cửa kính nhà người ta, Cố Mặc Hàm cười híp mắt nói với Thạch Lỗi: "Anh Đầu Đá, anh hãy giúp em với, nếu như bị ông nội cùng cha em biết, em lại bị phạt viết chữ, vậy em sẽ không có thời gian chơi đùa cùng anh được." Dưới tình huống như vậy, Thạch Lỗi sẽ đồng ý. Nếu như không đồng ý, Cố Mặc Hàm sẽ sử dụng chiêu thứ hai: "Nếu như cậu không giúp tớ, tớ sẽ nói cho cha cậu biết, ấm Tử sa [1] của chú ấy là do cậu làm vỡ, mảnh vỡ đã bị cậu chôn dưới gốc cây liễu ở bên hồ lớn. Nếu như cậu giúp tớ chuyện này, tớ sẽ đem mô hình máy bay cho cậu chơi một ngày."

Dưới tình huống như vậy, hai chiêu là có thể đối phó, vô luận là Thạch Lỗi hay là những người khác. Nếu như đối phương thà chết chứ không chịu khuất phục, vậy Cố Mặc Hàm chỉ có thể từ bỏ, tìm người tốt khác. Nhưng anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho đối phương.

Ví dụ, có một lần Hà Văn Hiên nghiêm túc cự tuyệt anh, anh tìm đến Lý Thanh Viễn, nói với Lý Thanh Viễn: "Tớ nghe được Hà Văn Hiên nói với người khác rằng cậu trông giống con gái." Vì vậy thành công dẫn đến một cuộc chiến tranh, hậu quả sau cuộc chiến tranh thì càng thêm nghiêm trọng: Hà Văn Hiên bị cha cậu ta giam trong nhà một tuần lễ.

Cho nên, Thạch Lỗi mỗi lần khi thấy Cố Mặc Hàm cười híp mắt gọi ‘anh Đầu Đá’, cậu sẽ rợn cả tóc gáy, sau đó sẽ cắm đầu cắm cổ chạy đi.

Khi Cố Mặc Hàm mới vừa biết viết chữ thì cụ ông Cố liền bắt đầu dạy cho anh tập viết thư pháp, học chơi cờ, mỗi khi trừng phạt anh thì sẽ phạt anh viết chữ cùng đánh cờ. Khi còn bé Cố Mặc Hàm cho rằng vừa luyện chữ trong thư phòng vừa nghe âm thanh chơi đùa của đồng bọn cậu bên ngoài là chuyện khổ sở nhất trên đời. Về sau, sáu người bọn họ bị buộc phải học đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông gì đó, không biết bao nhiêu thầy cô đã bị bọn họ làm tức giận mà bỏ đi, cũng đã làm hỏng bao nhiêu đàn dương cầm.

Vào tiểu học Cố Mặc Hàm đại khái cảm thấy tìm người chịu tội thay đã không còn dùng được hoặc cảm thấy tìm người chịu tội khá phiền phức, cho nên anh liền thay đổi lại sách lược.

Tục ngữ nói: "Hổ phụ vô khuyển tử" [2]. Cố Mặc Hàm tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng lãnh đạo xuất sắc.

Mỗi khi anh có chủ ý xấu, anh sẽ lôi kéo nhóm bạn học nhỏ nói cho bọn họ biết ý nghĩ của anh, sau đó chỉ huy bọn họ xung phong hãm trận, còn mình ở phía sau lại ngồi làm ngư ông đắc lợi. Cho nên mỗi khi chuyện xấu bại lộ, những người lớn quở mắng luôn luôn là những nhân viên trực tiếp xung phong hãm trận kia, và sẽ không bao giờ là anh. Vì vậy, những người lớn khi quở mắng con nhà mình cũng sẽ dùng Cố Mặc Hàm làm gương, mà người bị quở mắng thì không phục: chuyện xấu đều là hắn nghĩ ra, vì sao người tốt cũng là hắn. Khi đó những đóa hoa thuần khiết của tổ quốc không biết có một từ được gọi là ‘phúc hắc’ [3].

Cứ như vậy, Cố Mặc Hàm, Thạch Lỗi, Mạc Sính Dã, Lý Thanh Viễn, Hà Văn Hiên, Doãn Đông Tuân sáu người lớn lên trong những trận cãi cọ, đồng thời cũng không ngừng phát triển tình anh em của bọn họ.

Quan hệ của bọn họ cứ lừa qua gạt lại này duy trì liên tục đến lúc Cố Dật Phong phải thuyên chuyển đến thành phố C. Mỗi lãnh đạo trước khi được đề bạt thì sẽ phải điều đến một nơi khác qua loa trong hai ba năm, sau đó quay về lại chờ thăng chức, Cố Dật Phong cũng như vậy.

Vì vậy Cố Mặc Hàm tạm thời rời đi các anh em của anh, hàng năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể gặp mặt, nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của bọn họ.

Đến thành phố C Cố Mặc Hàm thuận lợi vào học trường sơ trung tốt nhất của thành phố C, thiếu niên mười mấy tuổi tướng mạo đẹp trai, tính tình tốt, hơn nữa học tập cũng giỏi, nếu mà còn giỏi ở một mặt khác, nhất định sẽ được chào đón bởi thầy cô cùng các bạn học, Cố Mặc Hàm chính là như vậy.

Ngay sau đó, Cố Mặc Hàm nghênh đón sự kiện lớn trong cuộc đời của anh: mối tình đầu.

Một cô gái nhút nhát tên là Hà Miêu, và một người thiếu niên đẹp trai tên là Cố Mặc Hàm, một người thiếu niên không biết tư vị phiền muộn đã bắt đầu nếm hương vị tình yêu. Mặc dù nhiều năm sau, Cố Mặc Hàm cuối cùng đã hiểu ở lứa tuổi kia tình yêu là gì, nhưng những đoạn năm tháng xanh tươi kia cùng cô gái nhút nhát kia vẫn để lại trong trí nhớ mình một ấn tượng sâu sắc.

Bởi vì không có yêu, cho nên không có đau đớn. Sau khi chia tay Cố Mặc Hàm vẫn như cũ sống ung dung thoải mái.

Cố Mặc Hàm thuận lợi tiến vào cao trung, thiếu niên ngây ngô cũng dần dần bắt đầu hiểu chuyện, biết trách nhiệm và lý tưởng của mình. Một tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra đã cướp đi sinh mệnh của Hà Miêu, cũng làm cho Cố Mặc Hàm đối với sinh mạng có hiểu biết mới. Có lẽ là lần đầu tiên Cố Mặc Hàm có ấn tượng khắc sâu như vậy đối với Hà Miêu có một loại tình cảm không thể nói rõ không thể xác định được. Là hối hận? Là tiếc nuối? Là hoài niệm? Không phải giống như vậy, lại dường như có một chút.

Sau đó, Cố Mặc Hàm hậu tri hậu giác [4] gặp được người phụ nữ anh yêu nhất trong cuộc đời, Tần Vũ Dương.

Nếu như không phải là sau đó cùng nhau thi vào H Đại, ấn tượng của Cố Mặc Hàm đối với Tần Vũ Dương có lẽ chỉ là một cô gái thanh tú trầm lặng. Anh chỉ nhớ rõ khi đó Tần Vũ Dương có vẻ mặt khá lạnh lùng, không có sự ríu rít như những bạn gái cùng lứa, lúc nào cũng là điềm tĩnh yên lặng, yên lặng đến mức người khác cũng quên sự tồn tại của cô.

Vào đại học Cố Mặc Hàm trưởng thành một công tử phong lưu tao nhã, bỏ qua ngoại hình đẹp trai rắn rỏi không có gì để nói, chỉ với tài năng nổi bật cùng với gia thế đã làm cho các nữ sinh đổ gục theo đuổi nối dài không dứt. Cố Mặc Hàm nghĩ anh và Tần Vũ Dương rất có duyên, vì vậy liền cùng nhau lên lớp, cùng nhau ăn cơm, anh cũng không ghét. Anh đối với Tần Vũ Dương cũng rất tò mò, là một cô gái không nói một lời vậy mà như thế nào lại có thành tích thi đại học tốt như vậy. Chính từ chỗ hiếu kỳ này cùng không chán ghét khiến cho anh bắt đầu tiếp cận Tần Vũ Dương, đồng thời cũng không cự tuyệt sự bày tỏ của các cô gái khác. Đây là thói xấu của đàn ông.

Trong buổi tiệc sinh nhật cái câu "Tôi ước Tần Vũ Dương sẽ làm bạn gái của tôi" chỉ là trò đùa trong lúc nhất thời của mình, anh chỉ muốn nhìn cô gái đối với chuyện gì cũng đều lãnh đạm này sẽ là phản ứng như thế nào. Lúc đó anh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Tần Vũ Dương, hốc mắt có chút đỏ, thì mới biết được Tần Vũ Dương thích anh. Anh bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng không tồi. Anh đã từng ở giữa một rừng hoa, khi nhìn phía sau vẫn có một cô gái yên lặng chờ đợi thì rất dễ chịu. Vì vậy, mọi thứ cũng là điều đương nhiên thôi.

Cố Mặc Hàm thích mỗi ngày được giọng nói dịu dàng của cô gọi anh rời giường, thích khi không nghe giảng thì nhìn cô viết bài, thích cô mua cho anh nước trái cây đồ ăn vặt, thích nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô đi dạo hoặc tán gẫu trong sân trường, thích bất cứ khi nào vừa quay đầu lại luôn có thể nhìn thấy cô bé này đứng sau lưng mỉm cười với anh...

Cho đến khi Triệu Tịch Vũ xuất hiện, những chuyện trong quá khứ đã phủ đầy bụi lại một lần nữa nổi lên. Anh cho rằng mình thật sự đã quên, nhưng mà vì cái gì vẫn nghĩ về nó rõ ràng đến như vậy? Mỗi khi anh nhìn khuôn mặt của Triệu Tịch Vũ cũng sẽ nhớ đến một khuôn mặt khác cũng tương tự như vậy, anh không biết mình đang nghĩ gì, có thể bộ dạng Triệu Tịch Vũ cùng Hà Miêu giống nhau, anh cũng không bài xích Triệu Tịch Vũ tiếp cận, nhưng chỉ là dừng lại ở mức độ bạn bè bình thường. Anh rất lưu luyến cảm giác ở cùng chỗ cùng Tần Vũ Dương, anh cũng không biết phải giải thích cái cảm giác này như thế nào với người khác, bởi vì chính anh cũng không hiểu được bản thân mình.

Tần Vũ Dương cuối cùng vẫn rời bỏ anh mà đi, anh cảm thấy lòng mình thật rối loạn, anh cảm thấy mình cần phải tìm một không gian khác suy nghĩ thật kỹ, vì vậy anh đi Mỹ.

Cuộc sống tại trường nước ngoài thật mới lạ, cảm nhận được các nền văn hóa khác nhau, thì có những sự trải nghiệm khác nhau. Đám người đủ mọi màu da, các giáo sư có phong cách khác nhau, hình thức lên lớp đa dạng, chú trọng hơn vào bồi dưỡng năng lực của sinh viên, suốt cả đêm làm thí nghiệm viết báo cáo, ăn không quen thức ăn ngọt đến ngấy của người Mỹ thì phải tự mình học làm cơm, tận dụng thời gian ngoài giờ học đi làm thêm, du lịch, đi club, cảm nhận phong tình nơi xứ người. Đi bộ trên đường phố nước Mỹ, sẽ thấy các bức Graffiti của các thiếu niên, sẽ xem một điệu nhảy đường phố của người da đen.

Khi tất cả sự mới lạ quay về yên bình, thì Cố Mặc Hàm cảm nhận được sự cô độc, mặc dù Thạch Lỗi cũng đã tới Mỹ. Những lúc đêm khuya yên tĩnh anh lại nhớ Tần Vũ Dương, anh nghĩ mình tịch mịch, vì vậy mà bắt đầu tìm bạn gái, không ngừng đổi bạn gái, đơn giản là cảm giác không hợp khi cùng các cô ở một chỗ. Ở nơi xứ người lúc đi trên đường, anh có đôi khi đột nhiên quay đầu lại, hy vọng có thể thấy Tần Vũ Dương mỉm cười với anh, nhưng không có, trước đến giờ cũng không có.

Anh bắt đầu điên cuồng nhớ Tần Vũ Dương, bây giờ cô ấy đang ở đâu đang làm cái gì, có qua lại với những người khác không. Anh bảo Thạch Lỗi về nước giúp anh thăm hỏi Tần Vũ Dương, anh muốn biết tin tức của cô, muốn biết cô sống có tốt không. Thạch Lỗi hỏi anh vì sao không tự mình trở về?

Cố Mặc Hàm cái gì cũng không nói, anh chỉ biết, anh cần cho Tần Vũ Dương thời gian đến quên đi những tổn thương anh tạo ra cho cô, cũng cần phải có thời gian trưởng thành, đúng hơn là anh sợ hãi cô sẽ quên đi tình yêu đối với anh.

Khi bạn học nói với anh rằng có một cô gái Trung Quốc đến tìm đến anh, hắn nghĩ là Tần Vũ Dương, trong khoảnh khắc đó anh mừng rỡ như điên. Nhưng khi anh nhìn thấy Triệu Tịch Vũ, anh cảm thấy sự nặng nề của mất mát. Đã bao lâu anh không nghĩ đến Triệu Tịch Vũ cùng với... Hà Miêu rồi?

Trong một quán cà phê, Cố Mặc Hàm nói tất cả với Triệu Tịch Vũ, nói cho cô ta biết Hà Miêu là ai, nói cho cô ta biết sự áy náy của anh, còn nói cho cô ta anh rất yêu Tần Vũ Dương.

Đúng vậy, anh biết rõ, anh yêu Tần Vũ Dương. Trong sân trường H Đại, trong phòng tự học, trong nhà ăn sinh viên...

Năm thứ hai ở Mỹ Cố Mặc Hàm bắt đầu thành lập Phong Hoa, một năm sau, Thạch Lỗi thêm cổ phần vào. Lại qua một năm, Phong Hoa ở Mỹ đưa ra thị trường cũng thành lập công ty con ở thành phố C, về sau dần dần trụ sở chính cũng dời đến thành phố C.

Lúc này Cố Mặc Hàm cũng đã trầm tĩnh chín chắn, anh khéo léo từ chối tình cảm của các cô gái. Không chút ngần ngại liền trở lại Trung Quốc, trở lại thành phố C.

Vũ Dương, anh đã trở về.

_____________

[1] Ấm Tử sa phát hiện ở Thành phố Nghi Hưng thuộc tỉnh Giang Tô, nằm trên bờ hồ Tam Giác Châu chảy ra Trường Giang.

[2] Hổ phụ vô khuyển tử: hổ cha không có chó con hay cũng tương tự như câu Hổ phụ sinh hổ tử.

[3]) Phúc hắc: thông minh, có điểm khôn lanh, không bao giờ chịu ăn thua thiệt hoặc là bụng dạ khó lường.

[4] Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.