7h : 00 . Tại sân tập thề dục của trường Quang Tuyến .Tiếng ồn ào từ tứ phía , các lớp học tập trung trước khoảng sân của mình nghe giáo viên thể dục sinh hoạt . Vòng sân lớn và dài hun hút làm học sinh “choáng ngợp” nếu chạy bộ với khoảng đường như thế . Còi tập hợp vang lên , các lớp xếp hàng ngay ngắn trước sân tập của mình . Triết Minh loay hoay cả buổi trời , không nhìn thấy Thiên Di , cậu liền quay sang Bách Nhật :_ Ê , nhỏ đó đâu mất tiêu rồi ? _ ….Từ đầu giờ , Bách Nhật đã đưa mắt quan sát lớp và đã biết được điều đó , cậu nghi ngờ nhìn sang Triết Minh :_ Không có chuyện gì nữa chứ ? _ Chắc là không đâu . Tiểu Na của mày đang đứng đó kia kìa . _ Tao có nói nhỏ điệu đà đó là của tao à ? Muốn chết hả….Một cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu , cả 2 cùng “đọ sức” với nhau trên đoạn đường dài trước mặt .----Thật hối hận khi Thiên Di đi theo người phía trước . Nơi này cách sân tập thể dục không xa lắm – một góc nhỏ của ngôi trường . Nhìn bọn người trước mặt , Thiên Di đã đoán được phần nào của sự việc . Đám người đó mặc đầm phục của trường khác , có vẻ là thứ “dân chơi” , toàn là “anh-chị đại” . Vẫn với vẻ mặt mặt bình thản , Thiên Di nhìn người bên cạnh :_ Bạn muốn thế nào đây , Lập Hân !_ Muốn thế nào là sao ? Bạn nói gì kỳ vậy ? _ Tôi đã “có kinh nghiệm” với việc này rồi . Nói thẳng ra đi .Thiên Di giữ cho giọng bình tĩnh nhất , nói rành rọt từng chữ mặc dù lòng ngực nó đang “đánh trống” loạn xạ ._ Được ! Cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề chính . Lập Hân đưa tay lên , ra hiệu cho đám trước mặt rồi đứng sang một bên thích thú nhìn xem .Một con nhỏ trong đám hung hăng tiến tới chỗ Thiên Di , nhỏ đó đưa tay lên và tát vào má Thiên Di …_ NẾU CÁC NGƯỜI CÒN MUỐN SỐNG THÌ DỪNG LẠI ĐƯỢC RỒI ĐÓ.Một giọng nam vang lên , cái giọng trầm trầm khiến cho cái tát khựng lại giữa không trung . Mọi ánh mắt đổ dồn về phía âm thanh được phát ra . Bước ra từ góc cây gần đó , người ấy tháo headphone trên tai ra , tay đút vào túi , gương mặt khá quen thuộc đối với Thiên Di . Nó ngây người nhìn người đó hồi lâu rồi lí nhí :_ Chính An …Bước lại gần Thiên Di , Chính An nhoẻn miệng cười rồi trừng mắt nhìn con nhỏ trước mặt : _ Đừng làm mọi chuyện trở nên rối rắm . Các người có thể sẽ mất mạng bất – cứ – lúc – nào đấy . _ Chuyện này không liên quan gì đến anh . – Một đứa trong đám đó can đảm lên tiếng._ Nhưng lại liên quan đến …..một tổ chức .Kèm theo đó , Chính An đung đưa đôi cánh bạc nhỏ trên tay mình , ánh nắng mặt trời làm cho đôi cánh ấy sáng rực , chiếu lấp lánh . Cái thứ trên tay Chính An đã làm cho cả bọn ngạc nhiên . Con nhỏ trước mặt Thiên Di lùi dần về sau , cái vật ấy không một ai là không biết – đối với những nhà chính trị , bất động sản , kinh doanh …. Tất cả họ đều biết đến cái vật nhỏ bé ấy và nể nang cái tổ chức ghê rợn ấy . _ Còn không mau cút .Chính An gắt lên làm cả đám hoảng sợ , để lại một cái nhìn đe dọa cho Thiên Di , Lập Hân bước đi cùng bọn người đó .Lúc này , Chính An mới quay sang Thiên Di :_ Đã vào tiết thể dục rồi , nếu không đi là trễ thật đó ._ Sao …cậu lại biết tôi ở đây ? – Thiên Di dè dặt nhìn Chính An.Ngửa đầu lên trời , cho đôi cánh đang sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời vào túi , Chính An bước đi kèm theo câu nói :_ Bí mật ! ----Đến đoạn gần sân tập , Lập Hân tức giận quay sang đám người bên cạnh rồi quát:_ Tức thật . Cái con ranh đó …làm sao mà nó lại quen biết với người trong tổ chức chứ ? _ Hừ . Lần này không được thì đợi lần sau . Chẳng lẽ tên đó cứ bám theo nó suốt à ? – Một con nhỏ ỏng ẹo , vuốt lại mái tóc mình rồi bĩu môi châm biếm.Thật trùng hợp khi cuộc đua dừng lại ở đoạn đường này , Triết Minh và Bách Nhật nhìn nhau rồi nhìn sang nơi phát ra giọng nói . Đợi đến khi bọn người Lập Hân đi khỏi , Bách Nhật xoa càm rồi nói :_ Rõ rồi ! Hèn gì không thấy nhỏ Lập Hân . Triết Minh sững người hồi lâu , nhíu mày quay sang Bách Nhật :_ Nhật nè , tối hôm đó , Thiên Di đến nhà tao dọn dẹp . Hình như …..chồng chưa cưới của Thiên Di là …..chủ tịch của tổ chức …_ Sao ? Chồng chưa cưới của Thiên Di ? Nhỏ ta có chồng rồi hả ? – Bách Nhật ngạc nhiên thốt lên._ Mày chú tâm vào vấn đề chính đi . Việc chồng chưa cưới , cô ta nói là do gia đình hứa hôn . Cô ấy không có thích tên đó đâu .Nhận ra thái độ “bất bình thường” của thằng bạn , Triết Minh mơ hồ biết được điều gì đó . Khẽ thở phào , Bách Nhật chợt nhớ lại lời khi nãy Triết Minh nói . Một lần nữa , cậu lại ngạc nhiên thốt lên :_ Mày nói ai là chủ tịch của cái tổ chức đó ? _ Trương Vĩnh Khoa . _ Sao chứ ? Mọi chuyện phức tạp rồi đây . Tại sao Thiên Di lại có quan hệ với cái tổ chức này nhỉ ?_ Tao nghĩ …cô ấy chưa biết đến tổ chức này đâu . Chiều nay , tao và mày đến nhà tên đó không ? _ Được . Nhưng ….mình là “thuộc hạ” của hắn sao trời ? Ánh nắng vàng rực đã dịu hẳn , bầu trời trong xanh , cả một vùng trời rộng lớn . Âm điệu vi vu của gió . Mát . Trở về với sân tập , Thiên Di và Chính An đã có mặt . Đến cuối giờ học , tiếng cười giòn tan của các nhóm bạn , tiếng nói rôm rả của nam và nữ hòa huyện vào nhau . Tạo nên một âm thanh hỗn loạn , ồn ào . Nó góp phần sôi động hơn cho cái sân tập rộng lớn .----Trước cổng ngôi biệt thự sang trọng nhưng mang một nét lạnh lùng tiềm ẩn . Triết Minh và Bách Nhật bước xuống xe với bộ …..đồ học sinh ._ Thưa cậu chủ , có người của gia tộc Hàn và gia tộc Vương đến . Hơi ngạc nhiên nhưng Vĩnh Khoa vẫn ra hiệu cho cô người hầu mở cổng . Ngồi ở phòng khách , với cái dáng vấp như đang ngồi trong tổ chức , ánh mắt Vĩnh Khoa trở nên sắt bén , sâu thẳm trong đôi mắt đen láy ấy , một nét lạnh lùng thường trực ở tổ chức . _ Chào – Triết Minh kéo Bách Nhật ngồi xuống ghế và gật đầu với Vĩnh Khoa._ Các cậu tìm tôi có việc gì ? _ Anh là ……người đứng đầu tổ chức ư ? Sao trẻ thế ? – Bách Nhật thốt ra một câu …vô duyên chưa từng có .Nhếch môi cười , Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào mắt Bách Nhật :_ Cậu nghĩ người đứng đầu tổ chức phải già à ?_ Không . Tôi đùa thôi . Mà ….anh là chồng của thư …..à không , của Thiên Di thật hả? _ Nhật , mày nhiều chuyện quá . Vào vấn đề chính đi . – Thúc vào hông Bách Nhật một cái , Triết Minh nhìn sang Vĩnh Khoa rồi tiếp – Bọn tôi sẽ vào tổ chức. Chuyện này chắc anh đã biết rồi nhỉ ! Thêm nữa , tổ chức này …rất nguy hiểm. Chuyện Thiên Di quen với người trong tổ chức sẽ nhanh chóng được truyền tụng ra ngoài , hơn nữa , nếu biết cô ấy là hôn thê của anh , anh có chắc cô ấy sẽ được an toàn không ?Lời nói của Triết Minh xoáy vào người Vĩnh Khoa . Cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này . Dù Thiên Di là vợ cậu sẽ rất nguy hiểm nhưng …nếu cậu không thích nó , thì cậu sẽ không bao giờ có điểm yếu . _ Tôi biết . Vì vậy nên tôi đâu thích con nhóc ấy . Khi ông tôi về nước , có thể tôi sẽ tìm cách để hủy hôn. Các cậu …cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu tham gia vào cuộc chơi của tổ chức đấy .Thà nguy hiểm còn hơn cưới một con nhỏ mình không thích . Cả Triết Minh và Bách Nhật đều nghĩ thế . Cười một cái , Bách Nhật dõng dạc đáp :_ Chủ tịch trẻ tuổi , đẹp trai à . Nếu anh không cẩn thận và nhanh chóng tìm cho ra “chìa khóa vàng” , bọn tôi sẽ đoạt lấy chức vụ của anh đấy._ Muốn thách thức tôi sao cậu Vương ? Tôi thừa nhận ….tôi đẹp trai hơn cậu đấy . Nhưng có chắc là 2 người sẽ ra tay “bóp cò” không ?_ Nếu không dám , tôi sẽ không đồng ý vào tổ chức đâu . Không khí căn thẳng bao trùm lấy 3 người con trai . Cuộc trò chuyện nữa thật nữa đùa , pha chút thách thức , hài hước …..đã tạo nên một mối quan hệ vô hình giữa 3 người trẻ tuổi trong một tổ chức khát máu.