Nhỏ Đáng Ghét, Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi

Chương 59: Hy vọng càng nhiều - Thất vọng càng cao

Con người ta có thể giả vờ nhắm mắt..Để rồi chìm vào giấc ngủ sâu..
Nhưng tại sao?Không thể giả vờ yêu..Để rồi.. làm cho nhau hạnh phúc !?
Đơn giản là vì..Giấc ngủ xuất phát từ bộ nãoCòn tình yêu.. xuất phát từ trái tim !!
Tít…. Tít…
Từng dòng chữ nhỏ nhắn hiện ra trên màn hình máy tính đang sáng trưng. Chăm chú dò từng hàng một rồi rê chuột đến dòng chữ xanh nhạt. Một tia hy vọng khẽ vút qua gương mặt điển trai.
Vĩnh Kỳ đứng cạnh chiếc máy tính, nét mặt lo lắng, hồi họp hỏi :
_ Sao rồi?
Mãi dán mắt vào màn hình máy tính, Chính An khẽ nói, tay vẫn không ngừng di chuyển con chuột đến từng dòng chữ nhỏ :
_ Có thể là ngôi làng này. Một làng chài ven biển có cảnh sắc rất đẹp. Nếu tính toán của tôi không sai thì theo vị trí của Khoa rơi xuống vực và tiếng nước chạm vào đá, có thể sẽ là ở đây.
_ Vậy chúng ta mau đi thôi.
Đưa tay lấy chiếc áo khoác, Vĩnh Kỳ nói vội rồi quay đi.
Tắt chiếc máy tính, Chính An thở dài, nét mệt mỏi bao trùm cả thân người :
_ Nhưng nơi đó cách thành phố khá xa. Để mai chúng ta sẽ đi. Giờ cũng khuya rồi. À, đừng cho sóc con biết. Nếu không cô ấy sẽ nuôi hy vọng. Ngay cả chúng ta cũng vậy, không biết có một chút hy vọng nào không?
_ Khi nào chưa tìm thấy xác của Vĩnh Khoa thì lúc đó chúng ta vẫn còn hy vọng.
Nói gọn, Vĩnh Kỳ chậm rãi bước đi, bóng dáng cao cao dần khuất sau cánh cửa lớn. Âm vực trong giọng nói chứa đầy sự lo lắng khôn nguôi, chúng cứ quanh quẩn trong đầu Chính An.
Bỏ ra suốt mấy hôm ôm chầm chầm cái máy tính cuối cùng cậu cũng tìm được chút manh mối. Dù chỉ là một ít. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không nản lòng.
Không muốn sóc con thêm đau buồn nên đành giấu việc cậu đang cố tìm Vĩnh Khoa. Cứ để sóc con coi như Vĩnh Khoa đã chết. Dù gì cũng bớt đau buồn khi nuôi lớn hy vọng rằng Vĩnh Khoa vẫn sống cho đến khi tìm được thi thể ấy.
Dựa lưng vào chiếc ghế xoay, Chính An khẽ nhắm mắt lại, cố gắng để chợp mắt sau mấy ngày thức trắng.
-------

_ Mọi việc thế nào rồi? Tốt cả chứ?
Ngồi chéo chân trên chiếc sofa, tay vẫn liên tục khuấy đều tách trà nóng ấm thơm phức, Lâm Kỳ nhẹ nhàng đặt câu hỏi cho người đối diện.
Khóe môi hình thành một nụ cười nhỏ, thầy Vinh từ tốn nhấp vài ngụm trà rồi đáp :
_ Có lẽ trong thời gian sắp tới sẽ bằng Demonwhite, mọi người rất chăm chỉ làm việc.
_ Tốt. Cậu rất có tài lãnh đạo nhỉ? – Chậm rãi nói rồi đặt tách trà xuống bàn, Lâm Kỳ lại lo lắng nhìn thầy Vinh – Còn về “chìa khóa vàng”? Có cách khác để hủy điều luật ấy chứ? Còn Vĩnh Khoa, đã có tung tích gì chưa? Hôm qua, ta nghe được tin về lão Trương Tề, điều luật về “chìa khóa vàng” vẫn được giữ nguyên do phát hiện mới của lão ta. Mối nguy hiểm vẫn còn.
Đẩy gọng kính lên, thầy Vinh nhẹ nhàng nói :
_ Vẫn chưa có tin của Vĩnh Khoa. Về “chìa khóa vàng”, tôi đã được biết. Ngài cứ yên tâm, trong thời gian tôi tìm kiếm thông tin về điều luật ấy, tôi sẽ cho người bảo vệ con gái Ngài khỏi lão Trương Tề.
_ Mọi việc trông cậy vào cậu vậy. Mong rằng sẽ có ngày lão ta thức tỉnh.
Lâm Kỳ cười nhẹ rồi đứng lên, ông chậm rãi bước lên phòng với tâm trạng lo âu. Mong rằng chẳng còn việc đau đầu gì xảy đến nữa.
Ngồi ở phòng khách, thầy Vinh tiếp tục nhâm nhi tách trà giờ đã nguội, nét mệt mỏi choáng lấy thầy ấy. Mong là sự cố gắng kia được đền đáp thỏa đáng.
-------
_ Chị có chuyện muốn nói với em.
Ngồi xuống ghế, Bảo Châu khẽ nói, mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Di như việc sắp nói là rất quan trọng. Mà đúng thật là điều Bảo Châu nói quan trọng thật. Nó tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho con sóc bé nhỏ. Một tia hy vọng dần sáng lên.
_ Có lẽ Vĩnh Khoa vẫn còn sống. Hôm qua, chị tình cờ đến công ty, vốn định tìm Chính An để nói chuyện, nhưng thật bất ngờ, có cả Vĩnh Kỳ ở đó. Chi biết là nghe lén thì không tốt nhưng… chị vẫn nán lại để nghe. Chẳng những thế, chị còn hé mắt xem họ đang làm gì nữa.
_ Sao?
Mở to mắt, Thiên Di hết sức ngạc nhiên khi nghe điều Bảo Châu vừa nói. Không dừng lại ở đó, Bảo Châu tiếp tục kể về những gì mình đã nghe và thấy cho Thiên Di nghe :
_ Họ nói hôm nay sẽ đến làng chài tìm Vĩnh Khoa, hy vọng anh ấy còn sống. Họ không muốn em lo lắng và đặt nhiều hy vọng vào việc Vĩnh Khoa còn sống nên mới giấu chuyện này.
_ Mấy giờ các anh ấy bắt đầu đi? – Thiên Di sốt sắng hỏi, xém chút nữa là đứng phắt dậy và chạy về nhà tìm Vĩnh Kỳ.
_ Chắc hai người họ đã đi rồi. Mình đành chờ tin vậy. – Bảo Châu thất vọng nói.
Nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, Thiên Di không ngừng lầm bầm trong miệng :
_ Mong là anh ấy còn sống.
Nhìn nét thẫn thờ trên mặt sóc con mà Bảo Châu thoáng buồn. Vỗ nhẹ vài vai đứa em nhỏ hệt người chị gái thực thụ, Bảo Châu khẽ thì thầm :
_ Chúng ta vẫn còn nhiều hy vọng mà. Không sao đâu. Chắc chắn Vĩnh Khoa vẫn còn sống. Chắc chắn thế.
-------
_ Có đúng là ở đây không?

Vĩnh Kỳ chau mày hỏi người bên cạnh khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, toàn cây là cây, chẳng có bãi biển hay làng chài nào cả.
_ Kỳ lạ, theo bản đồ thì ở đây phải có biển chứ! Sao lại là rừng?
Cầm tờ bản đồ vừa mua được trong tay, Chính An lầm bà lầm bầm. Hết đặt tờ bản đồ nghiêng rồi lại thẳng, thẳng rồi lại nghiêng là cậu ta chẳng biết được đâu là đâu. Tấm bản đồ quá xa lạ với một người chuyên sử dụng công nghệ thông tin và không rành nhiều về địa lý Việt Nam như Chính An. Bao nhiêu năm “bôn ba phiêu bạc” nơi ngoại quốc đã làm cho Chính An quên sạch địa lý của Việt Nam.
Vĩnh Kỳ khoanh hai tay trước ngực, nhìn sòng sọc cái con người kia. Cậu tức vì… không giành được quyền làm “người dẫn đường”. Chính An vốn nhanh tay nên toàn chộp được mọi thứ. Vĩnh Kỳ đành làm “lính” theo sau.
Nhưng… đứng nhìn cái cách mà anh chàng kia lật ngược lật xuôi tấm bản đồ mà Vĩnh Kỳ muốn đấm vô mặt cái con người đó. Thật là ngứa mắt. Nếu đã không rành đường và không rành xem bản đồ thì cứ nói quịch toẹt ra cho đỡ tốn thì giờ hứng nắng.
_ Bản đồ mà xem ngược thế thì tới ngày cũng không tìm thấy biển.
Vì quá “bức xúc” trước sự “ngây thơ” của Chính An, Vĩnh Kỳ đành cất giọng rồi giật lấy tấm bản đồ. Chính An nghệt mặt ra hồi lâu nhưng cũng “ngoan ngoãn” nhườn lại vị trí tiên phong cho người hiểu biết hơn mình.
Nhìn tấm bản đồ, Vĩnh Kỳ tỏ vẻ chăm chú hồi lâu nhíu mày tìm kiếm xung quanh.
Đìu hiu..!!!
Không một bóng người. Chỉ có hai cái bóng đổ dài trên mặt đất là có hình người.
_ Bản đồ quái quỷ gì thế này. Chúng ta cứ đi tiếp một đoạn nữa xem sao.
….
Rốt cuộc… có người cũng không biết xem bản đồ.
Chính An nheo nheo mắt nhìn Vĩnh Kỳ thay cho câu nói “Vậy cũng tài lanh tài lẹt” rồi khẽ sải chân bước đi làm ai kia hơi bị… quê độ trước cái nhìn thành thật ấy.
Trời không phụ lòng người.
Từ phía xa, một ông cụ chầm chạm đang bước đi. Thấy thế, cả Chính An và Vĩnh Kỳ cùng chạy ồ tới làm ông cụ giật bắn mình cứ ngỡ là ăn cướp.
_ Ông ơi, cho cháu hỏi, cái này xem thế nào?
Chính An lễ phép cất giọng, gương mặt đáng yêu xứng đáng được cộng thêm điểm. Sau khi định thần lại, ông cụ mới nghe rõ ai kia vừa nói gì. Đón lấy tấm bản đồ, ông cụ nhìn sơ qua rồi khẽ hỏi :
_ Hai cậu mua cái này ở đâu thế?
_ Dạ? – Chính An ngơ ngác nhìn ông cụ rồi nhìn sang Vĩnh Kỳ cũng đang ngơ ngác nhìn mình.
_ Bản đồ này là giả. Có xem được gì đâu. Với lại, nơi đây là thôn quê, chẳng cần bản đồ như ở thành thị. Chỉ cần hỏi đường là được ngay hai chàng trai trẻ ạ.
_ …
Nghệt mặt ra, Chính An đau khổ nhìn tấm bản đồ rồi nhìn Vĩnh Kỳ. Cả hai cùng đau khổ khi mà vừa mất tiền, vừa đi bộ ngoài nắng suốt mấy tiếng cuối cùng lại biết được bản đồ là giả! Điều đó cũng chứng minh được cả hai đâu phải không biết xem bản đồ, chẳng qua tấm bản đồ là giả nên không xem được. Đồng thời, điều ấy cũng nói lên, cả hai… không biết phân biệt đồ thật và đồ giả.
_ Hai cậu muốn đi đâu, lão già sẵn lòng chỉ giúp. – Ông cụ ôn tồn nói, ánh nhìn dịu dàng, thân thiện, khác xa hoàn toàn với những ánh nhìn nơi phồn hoa đô thị.

_ Dạ, ở đây có cái làng chài nào không ạ?
_ Làng chài à? Có, nhưng hai cậu đi ngược hướng rồi. – Ông cụ cười nhẹ rồi nói tiếp – Từ đây, đi vòng lại khoảng 1 cây số là đến.
_ 1.... 1 CÂY SỐ NỮA?
-------
Ánh nắng gay gắt xuyên tạc qua mọi gốc cây, len lỏi qua những tán lá xum xuê hạ cánh xuống mặt đường nhựa bóng loáng hắt cái nóng vào không trung.
Mồ hôi túa ra khắp gương hai mặt điển trai, ướt đẫm cả lưng áo.
_ Hộc… hộc.. mệt quá. Còn bao nhiêu phút nữa mới tới làng chài đây?
Gập người xuống và thở hồng hộc, Vĩnh Kỳ nhăn nhó kêu la.
Chính An cũng tựa người vào một gốc cây gần đó, thở dốc. Nhãn thần bỗng nhiên sáng lên, chiếc mũi cáu kỉnh khẽ động đậy như đánh hơi. Đứng phắt dậy, Chính An hồ hỡi chỉ tay về phía mình vừa nhìn thấy, reo lên :
_ Kìa, làng chài kia kìa.
Gió đưa hương mặn của biển đến khứu giác của Vĩnh Kỳ, nhìn theo hướng chỉ tay của Chính An, nét mặt mệt mỏi của Vĩnh Kỳ dần dãn ra, ánh nhìn như nở một nụ cười hạnh phúc khi mà đi 1 cây số giữa cái nắng gay gắt mới tìm thấy làng chài nhỏ bé chỉ cách bãi đỗ xe chừng hai mươi bước về tay trái. Vậy mà khi nãy cả hai nghe lời “xúi dại” của tên “mua bán tặc” và tấm bản đồ giả mạo đồ thật.
Lườm sang Chính An, Vĩnh Kỳ gắt gỏng nói :
_ Hay quá. Giỏi quá. Tài năng quá. Thông minh quá. Ban đầu không chịu nghe lời tôi đi theo tay trái. Chỉ giỏi nghe lời tên gian manh kia mua tấm bản đồ.
Đưa tay gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi vì không nghe lời, Chính An lúng túng nhìn Vĩnh Kỳ :
_ Thì cho xin lỗi đi. Với lại… anh cũng theo tôi còn gì! Giờ đi xuống dưới thôi.
Quay quắt sang hướng khác, Vĩnh Kỳ nén cười vì nét mặt ngu ngơ của Chính An rồi thong thả bước đi.
Tiếng sóng, tiếng gió biển, tiếng dân chài gọi nhau, tiếng cười đùa í ới của đám trẻ da rám nắng…. Tất cả quyện vào nhau, như một bản dân ca chài lưới muôn đời. Quang cảnh thật khác xa đô thành.
Yên bình!
Đi dọc theo bờ biển và hỏi thăm những người dân quanh làng mong có chút tin tức. Nhưng… tất cả điều vô vọng. Không có tin tức gì cả. Không có một ai rơi xuống bãi biển này cả.
Chán nản ngồi xuống mỏm đá gần đó, mặc cho sóng lăn tăn vỗ vào gót chân, ướt đẫm cả một góc giày, Vĩnh Kỳ thất thiểu cất giọng, mắt hướng ra dòng nước đang chuyển động nhịp nhàng :
_ Còn nhiều làng khác mà. Chúng ta cứ về tìm thêm thông tin là được.
_ Không. Có lẽ…. có kết quả rồi!
Chính An từ xa đi lại, gương mặt không thần sắc, ống quần bị ướt một nữa. Xòe bàn tay trái ra để cho ánh nắng chiếu thẳng vào cái vật nằm gọn trong lòng bàn tay làm cho nó lấp lánh đến chói mắt.
Một chiếc khuyên tai có kí hiệu đôi cánh nhỏ. Nhờ đó mà Vĩnh Kỳ nhận ra đó là khuyên tai của mình. Chỉ có một chiếc duy nhất, không có chiếc thứ hai nào giống vậy nữa.
_ Cái này…

_ Sóng biển làm nó trôi dạt vào tảng đá ở đó. – Chỉ tay về phía mình nhặt được chiếc khuyên tai, Chính An nhỏ giọng.
_ Vậy…
_ Chỉ tìm thấy cái này. Hoàn toàn không có một ai rơi xuống đây cả. Tôi đã hỏi hết rồi.
Đan xen hai tay vào nhau, Vĩnh Kỳ khẽ cuối đầu xuống khi nghe những lời Chính An vừa thốt ra. Đúng thật là hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao. Tất cả đã vô vọng thật sao!?
Không thể như thế được. Khi nào chưa tìm thấy xác của Vĩnh Khoa thì khi đó vẫn còn cơ hội. Chỉ cần không bỏ cuộc là được. Đúng vậy.
Nắm chặt cái khuyên trong tay, Chính An gật gù với dòng suy nghĩ của mình rồi quả quyết nói lớn :
_ Đừng bỏ cuộc. Dù cơ hội sống sót của Khoa chỉ có 1% thì chúng ta vẫn phải tìm cậu ấy. Nhất định Khoa sẽ không chết đâu. Mạng tên đó lớn lắm.
_ ... – Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn quả quyết của Chính An, Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi hồi lâu rồi đứng lên – Ừ, thằng nhóc đó nhất định còn sống.
-----
Đi đi lại lại trong phòng khách, Thiên Di thấp thỏm lo sợ nhìn ra ngoài cửa để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đợi mãi mà chẳng thấy Vĩnh Kỳ về nhà làm nó sốt cả ruộtm đứng ngồi không yên. Trong lòng không ngừng hy vọng sẽ có chút tin tức về Vĩnh Khoa.
Cảm giác cổ họng khô khốc thật khó chịu!
Đi nhanh vào nhà bếp mở toang cái tủ lạnh ra lấy một chai nước lọc và rót ra ly…
Cạch!
Tiếng mở cửa làm Thiên Di mừng rơn, vội cầm lấy ly nước rồi chạy ngay ra phòng khách. Ánh nhìn lộ rõ tia vui mừng, nhưng… tia vui mừng ấy vụt tắt ngay lúc đó khi nhìn thấy người vào nhà không phải Vĩnh Kỳ mà là Trương Tề.
Nhìn nhãn thần u tối và gương mặt hốc hác của ông, Thiên Di biết ngay là vì ông quá lo lắng cho Vĩnh Khoa. Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, có lẽ ông vẫn còn tình người nên mới thế.
Chút sức lực cuối cùng của ngày hôm nay đã dồn hết vào công việc làm Trương Tề chỉ muốn nằm xuống giường ngay lập tức. Điều đó thật may cho sóc con! Nếu không thì… có lẽ ông sẽ ra tay ngay vì thời cơ này là thuận tiện nhất.
Khập khiễng bước lên bậc thang lầu với nét mệt mỏi trên gương mặt, Trương Tề lúc này thật… cô độc, lẻ loi.
Thiên Di nhìn theo dáng ông, không hiểu sao nó lại thốt lên những điều mà nó cũng không ngờ tới :
_ Ông ơi…. Vĩnh Khoa nhất định còn sống. Vì thế, ông đừng…. – Nuốt trọn những câu chữ còn lại vào trong cổ họng khi nhìn thấy Vĩnh Kỳ bước vào nhà. Ngay tức khắc, Thiên Di nhanh miệng hỏi Vĩnh Kỳ mà quên mất mình định nói gì với Trương Tề :
_ Có tin tức gì không?
_ …. – Khựng người lại khi nghe Thiên Di hỏi thế, Vĩnh Kỳ khẽ chau mày, cậu nhớ là đâu có nói cho Thiên Di nghe về việc cậu và Chính An tìm Vĩnh Khoa, sao Thiên Di lại hỏi như thế?
_ Em nghe chị Bảo Châu nói. Bọn em biết hết rồi. Chị ấy tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh và anh Chính An rồi. Đừng cố giấu em nữa.
_ Anh… - Định đưa chiếc khuyên tai ra trước mặt sóc con nhưng không hiểu sao, Vĩnh Kỳ lại cho chiếc khuyên vào túi quần rồi bình thản nói – Không có tin gì cả. có lẽ không phải ngôi làng đó.
_ Vậy sao… - Nắm chặt hai tay, Thiên Di buồn bã nói. Đột nhiên, đôi mắt to tròn lại ngập tràn hy vọng, chất giọng trong trẻo lại vang lên – Lần sau, cho em theo với. Em cũng muốn tìm anh ấy! Nha, nha…

_ Nhưng…
_ Đi mà. Em không quậy đâu. Em rất muốn tìm anh ấy.
Nhìn gương mặt van xin thành khẩn của sóc con, Vĩnh Kỳ không khỏi chạnh lòng. Nếu cho Thiên Di theo, lại có thêm tin buồn thì làm thế nào? Nhưng.. nếu không cho Thiên Di theo, nó ở nhà đứng ngồi không yên thì sao?
Mãi đấu tranh nội tâm hồi lâu, cuối cùng, Vĩnh Kỳ đành ưng thuận theo yêu cầu của sóc con và khi nhìn thấy nụ cươi tươi tắn trên khóe môi bé xinh thì cậu lại muốn rút lại lời đồng ý ấy. Cậu không muốn ngày nào đó, nụ cười kia sẽ biến mất khi nghe tin về Vĩnh Khoa. Nhưng… đã hứa mất rồi, làm sao mà rút lại được!
Lúc này, Thiên Di mới nhớ đến Trương Tề, nhưng…. ông đã lên phòng tự lúc nào. Có lẽ là lúc nó mải mê nói chuyện cùng Vĩnh Kỳ. Cũng có thể là lúc Vĩnh Kỳ vừa bước vào nhà.
Nhưng thật ra, Trương Tề chỉ vừa lên phòng lúc mẩu chuyện giữa nó và Vĩnh Kỳ kết thúc. Có lẽ ông đi quá nhanh nên Thiên Di không kịp nhìn thấy.