Áng mây thứ 57 : Nước mắt cứ rơi mãi không thôi.Có người yêu thì hạnh phúc, có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại.Công viên chứa đầy ánh sáng đủ màu sắc, người người qua lại tấp nập. Tay trong tay, nói cười vui vẻ. Dãy đèn lung linh chiếu sáng trong đêm, làm cho bầu trời đầy sao trở nên huyền bí lạ thường. Dãy lá xanh rì hai bên đường khe khẽ rung dập dìu trong gió đêm. Từng chiếc đèn nhỏ lúc lắc qua lại làm cho những vệt sáng cứ động đậy không thôi. Cụm mây lơ đễnh trôi bồng bềnh theo gió, nhẹ nhàng.Đan xen tay mình vào tay Vĩnh Khoa, Thiên Di khẽ cười, nụ cười làm sáng bừng gương mặt bé xinh trong muôn vàn người qua lại :_ Chưa bao giờ mình đi thế này nhỉ? Tay trong tay, cùng ngắm trời đêm.Cảm giác… yên bình. Chẳng náo động, vui tươi như những lúc trước đến đây, chẳng nói cười, chẳng cãi nhau, chẳng bày trò… Cảm giác… thiếu thiếu một thứ gì đó. Nhưng… là thứ gì cơ chứ?Lạ thật!Kể từ khi Vĩnh Kỳ rơi xuống vực đến giờ, chẳng ai biết tung tích của Vĩnh Kỳ cả. Cũng kể từ đó, Vĩnh Khoa… có chút thay đổi. Trở nên trầm hơn, dịu dàng hơn. Khác xa với người Thiên Di quen biết trước đó.Chợt, bàn tay Vĩnh Khoa khẽ xiếc lại, nãy giờ cậu đang quan sát nét mặt nó, rất lâu. Nắm chặt lấy tay Thiên Di trong tay mình, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng cất giọng :_ Đừng lo nghĩ vớ vẩn.Khẽ cười, Thiên Di đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa, rồi bất chợt, một câu hỏi được thốt ra, ngay cả sóc con cũng chẳng hiểu sao mình lại hỏi câu ấy nữa._ Anh nhớ… mình gặp nhau thế nào không?_ …Buông bàn tay đang nắm chặt ra, Vĩnh Khoa thong thả nhìn trời, chất giọng nhẹ tênh khẽ vang lên :_ Em nghi ngờ trí nhớ của anh?_ Không, không phải thế. Chỉ là… chỉ là…_ Sao?_ Chỉ là em muốn… muốn biết anh còn nhớ hay không thôi! – Nắm chặt lấy vạt áo, Thiên Di lúng túng.Cốc.Kèm theo cái cốc đầu ấy, Vĩnh Khoa khẽ cười rồi nắm chặt lấy bàn tay bé xinh như búp măng :_ Ngốc, làm sao mà anh quên được! Nào, giờ đi thôi. Em mà còn hỏi lung tung thì anh sẽ giận đấy.Giận? Giận á….Đúng thật là khác bình thường.Vĩnh Khoa cũng biết nói từ “giận”? Nếu sóc con nhớ không lầm thì từ lúc ở bên Vĩnh Khoa đến giờ, chẳng bao giờ nó nghe từ “giận” phát ra từ miệng cậu cả.Tối đó, Thiên Di không tài nào chợp mắt được. Chẳng hiểu sao hình ảnh của… Vĩnh Kỳ cứ choáng lấy tâm trí nó. Và cả câu nói “Xin lỗi” lạnh nhạt kia nữa. Không sao dứt khỏi cái âm thanh ấy.Tách… tách…Nước mắt lại rơi, từng giọt dài lăn trên bờ má xinh. Sao thế này?Ánh trăng bàn bạc, mờ ảo soi qua khung cửa kính, chiếu thẳng vào ánh nhìn đượm buồn của một chàng trai.-----_ Anh Chính An.Bỏ một buổi học, Thiên Di chạy đến công ty – nơi Vĩnh Khoa và Chính An làm việc. Nụ cười hồn nhiên xuất hiện khi ánh nhìn tìm được Chính An. Chạy vào trong, Thiên Di khẽ nhìn nét mặt thoáng ngạc nhiên của Chính An rồi nói :_ Anh sao thế?_ Sao em lại đến đây? Vĩnh Khoa không có đây, cậu ta đang đi với mội vài đối tác. Chắc cũng sắp về rồi. – Chính An nói mà mắt vẫn dán vào màn hình vi tính._ Em đến tìm anh._ Tìm anh? – Ngạc nhiên, ánh nhìn bắt đầu rời khỏi màn hình vi tính, Chính An khẽ nhíu mày. – Sao lại tìm anh?_ Em muốn biết vài chuyện. Dạo này, anh thấy… Vĩnh Khoa khác khác không? Anh ấy lạ…Rầm!Bàn tay rắn chắc dằn mạnh xuống bàn, ánh nhìn thoáng buồn nhưng tia giận đã lấn áp nỗi buồn ngay lúc đó. Nhìn thẳng vào mắt Thiên Di, Chính An gằng từng chữ :_ Vĩnh Khoa không thay đổi. Cậu ấy vẫn vậy. Em đừng nghi ngờ lung tung. Hiểu không?Đôi mắt to tròn khẽ run lên. Chưa khi nào lại thấy Chính An giận đến thế.Lấy lại bình tĩnh, Chính An nhẽ nhàng đưa tay xoa đầu sóc con, mắt dịu lại, chất giọng trầm thấp khẽ cất lên :_ Anh xin lỗi. Chắc do áp lực từ công việc nên mới giận thế. Em đừng lo, Khoa chẳng thay đổi đâu. Nhớ, đừng suy nghĩ gì hết. Rõ chưa?_ Nhưng... đã có tin gì của anh Vĩnh Kỳ chưa?Quay người đi, Chính An thở dài rồi khẽ nói :_ Có lẽ… vô vọng rồi!Bầu không khí lặng như tờ.Màu trong vắt trên thảm trời bao la soi rọi khắp nơi.Gió vẫn nhè nhẹ thổi vào lá, xào xạc.-----Không giang vắng lặng giữa khí trời hừng nắng. Chốc chốc lại nghe râm rang tiếng ve trên các cành cây. Thoắt cái, một thứ âm thanh nhè nhẹ vang lên, tiếng nhạc du dương làm lay động tán lá.Vì giữa giờ nên quán có phần vắng khách, cạnh cửa sổ, hai cô gái đang ngồi đó, gương mặt không sắc thái biểu cảm.Đến khi nhân viên phục vụ đặt nước xuống bàn, một trong hai mới phá tan cái ngột ngạt mang tên “im lặng” ấy :_ Hôm nọ, chị có đến công ty, khi hỏi thì cũng nhận được vẻ mặt tức giận của Chính An. – Bảo Châu nhẹ giọng, mắt dõi nhìn ra lằn đường trắng xóa.Dán mắt chăm chú vào ly nước trên bàn, Thiên Di buồn bã thở hắt :_ Em không biết… anh ấy có thật là Vĩnh Khoa không nữa! Cảm giác lạ lắm chị ạ. Không hiểu sao, nước mắt em cứ rơi. Thật là…Lại không ngăn nổi dòng lệ làm nhòe mắt, Thiên Di gục đầu xuống bàn. Hàng nước trong suốt được thể chạm vào mặt bàn. Lăn dài rồi rơi xuống đất._ Nhưng đôi khuyên tai, chị nghĩ người đó chắc chắn là Vĩnh Kỳ. Còn Vĩnh Khoa, chắc dạo này công việc nhiều quá nên anh ấy có chút thay đổi thôi. Em đừng nghĩ lung tung nữa.Khuấy nhẹ cốc nước, tiếng thìa và nước đá chạm vào nghe thật vui tai. Bảo Châu chầm chậm nói, chất giọng trong trẻo lấn át mọi âm thanh xung quanh.Nắng vẫn hắt qua ô cửa kính, trắng xóa, mờ ảo, vàng ươm.Từng đợt gió làm dịu cái nắng ngoài kia, rất nhẹ.Tiếng nhạc vu vương vẫn vang.----Trên con đường vắng lặng, thân quen. Thiên Di lơ đễnh bước đi như kẻ mất hồn. Bóng cây che mất một khoảng đường bị ánh nắng chiếu vào. Dựa vào góc cây to lớn, mát mẻ. Ánh nhìn đượm buồn xa xăm.Bầu trời trong vắt không một vệt ố. Gió lay nhè nhẹ nhành cây to.Ánh nhìn như có một vệt sương mờ bao phủ, mọi cảnh vật như nhòe đi. Trong vô thức, câu nói lạnh toát chỉ vỏn vẹn hai từ “Xin lỗi” lại vọng đến từ xa.Ngồi thụp xuống góc cây, Thiên Di cuối mặt xuống gối. Thứ nước mặn chát lại thấm vào da thịt. Ở nơi lồng ngực bên trái, như có ngàn mũi kim châm vào, đau buốt.Chẳng hiểu vì sao nữa. Đôi khuyên tai màu bạc? Ánh nhìn lãnh đạm? Giọng nói lạnh nhạt? Tất cả… rốt cuộc người rơi xuống vực là ai? Tại sao nước mắt cứ nối thành hàng lăn dài trên bờ má bé xinh, rơi mãi không thôi.Lẽ nào… người sóc con thích lại là… Vĩnh Kỳ? Rõ ràng mọi thứ điều minh chứng người rơi xuống vực là Vĩnh Kỳ. Nhưng tại sao… tuyến lệ cứ kích hoạt vô điều kiện!_ Em cứ thế này mãi sao?Chất giọng nhẹ tênh thoáng vang bên tai. Khẽ ngẫng đầu lên, với cặp mắt đầy ắp thứ nước trong suốt, người trước mặt Thiên Di là Vĩnh Khoa. Cậu đứng đó, vẫn gương mặt thân thuộc ấy, vẫn bóng dáng ấy.Chẳng thèm đứng lên, Thiên Di khẽ nói trong nước mắt, ánh mắt như van nài :_ Anh… thật sự…. Anh là Vĩnh Khoa hay… Vĩnh Kỳ?_ …_ Em xin lỗi. Xin lỗi. Em chẳng biết phải làm thế nào nữa. Nước mắt cứ… em cảm thấy mình như một con ngốc vậy. Chẳng hề biết chuyện gì cả. Em thật sự rất sợ. Sợ lắm…_ …_ Anh có phải Vĩnh Khoa không?_ …Tiếng nấc dần lớn hơn, nước mắt cứ thế tuôn ra, như một dòng suối trong veo.Vẫn giữ ánh nhìn van nài ấy, Thiên Di chăm chú nhìn Vĩnh Khoa bằng ánh nhìn vô cùng buồn bã.Quay người đi, để cho gió lùa vào mái tóc, Vĩnh Khoa khẽ cất giọng :_ Em nghĩ anh là ai?_ ……_ Vĩnh Kỳ, cho tôi mượn chiếc khuyên của anh đi._ Để làm gì?_ Đưa đây. Anh không muốn mọi chuyện chấm dứt sao?_ Chấm dứt? Em có cách?_ Một mạng đổi một mạng._ Sao?_ Nè, ngốc vừa thôi. Em sẽ làm cô ấy khóc đó, Vĩnh Khoa. Còn cách khác mà, quay lại đi._ Chẳng còn cách khác Vĩnh Kỳ… giúp em diễn tốt nhé. Nhớ là… không được nói cho sóc con biết.Vĩnh Kỳ sững người,lần đầu tiên cậu nghe Vĩnh Khoa xưng hô đàng hoàng đến thế._ Đồ ngốc. Em định làm trò gì hả? Trả khuyên tai cho anh..Cho người giữ chặt Vĩnh Kỳ lại, Vĩnh Khoa đưa tay giật lấy chiếc khuyên trong tay Vĩnh Kỳ rồi nhanh chóng đeo vào tai, thong thả bước ra chỗ sóc con. Mặc kệ lời ngăn cản của Vĩnh Kỳ phía sau.…Không gian lắng động, chẳng ai nói với ai lời nào nữa. Thiên Di cứ nhìn bóng dáng của Vĩnh Khoa trước mặt, nước mắt vẫn cứ rơi.Rất lâu, lâu sau đó, như cả ngàn thế kỉ đã trôi qua, Vĩnh Khoa mới chầm chậm quay người lại, ánh nhìn đầy đau đớn, khẽ thấp giọng :_ Nếu anh nói… em nghĩ đúng, thì sao?_ ….Như có một lực mạnh nén vào trái tim đang rỉ máu. Thiên Di sững sờ, mặt trắng bệch, môi khẽ mấp máy như không muốn tin :_ Anh… là Vĩnh.. Kỳ…?_ ….Thất thần, ngồi bệnh xuống nền đất. Đôi mắt như trở nên trong suốt, nước mắt rơi càng nhiều, nhiều hơn. Như một kẻ mất hồn, mê mụi. Đôi mắt đỏ hoe sưng húp lên nhưng nước mắt vẫn ương bướng rơi xuống._ Anh xin lỗi vì đã gạt em trong thời gian qua. Thật xin lỗi. Vì anh không muốn nhìn em thế này nữa.Bàn tay rắn chắc khẽ lau từng giọt nước đang lăn dài bờ má xinh. Lau hết đợt này lại có đợt khác thay phiên nhau rơi xuống khuôn mặt đáng yêu.Không còn cách nào khác, Vĩnh Kỳ đưa tay lắc mạnh bờ vai nhỏ, nói lớn :_ Em cứ thế này thì Vĩnh Khoa sẽ rất buồn đấy!_ …Thời gian như ngưng động. Chỉ còn tiếng khóc của sóc con, tiếng hét lớn như van lơn của Vĩnh Kỳ. Tiếng lá lao xao chạm vào nỗi buồn của cả hai. Vệt sáng trên trời như sáng hơn, chỉ một vệt duy nhất. Sáng lấp lánh một khoảng lớn trên bầu trời trong vắt. Vệt sáng ấy chiếu thẳng xuống góc cây lớn, long lanh trong vắt._ Anh ấy… thật sự rất đáng ghét… đáng ghét nhất thế gian. Anh ấy rất vô tâm, cứ thích làm em phải khóc… Anh ấy… Tại sao vậy chứ? Tỏ ra vẻ mình cao thượng lắm, luôn luôn bảo vệ em. Hic… Vĩnh Khoa… anh là tên đại ngốc, đại đại ngốc, đại đại đại ngốc….Bấu chặt lấy vạt áo của mình, sóc con nức nở. Từng câu chữ được thốt lên một cách khó nhọc. Phải cố lắm mới nói hết cả câu trong tiếng nấc nghẹn ngào.Gió vẫn thổi.Mây vẫn trôi.Vệt sáng ấy vẫn lấp lánh, như thể trong suốt, như thể có chung niềm đau với hai bóng dáng dưới gốc cây.Nắng lung linh chiếu qua từng kẽ lá non.Vĩnh Kỳ chậm rãi ngồi xuống cạnh Thiên Di, đôi mắt đượm buồn hơn ai hết. Đưa tay xoa nhẹ mái đầu xinh, không nói câu nào. Cậu cảm thấy im lặng là quá đủ để an ủi con sóc bé nhỏ.Gương mặt đằm đìa nước mắt.Mãi một lúc lâu, Thiên Di mới thôi khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Vĩnh Kỳ chăm chú :_ Vĩnh Khoa… sẽ tốt chứ?_ … - Trầm ngâm hồi lâu, Vĩnh Kỳ đột nhiên cất giọng – Tốt, rất tốt là đằng khác. Tên ngốc đó chắc sẽ được mọi người yêu quí._ Vậy… anh ấy sẽ giống với cha nuôi của em, sẽ là thiên thần chứ?_ Ừm.Một làn gió nhẹ lướt qua mặt đất.Chiếc lá vàng khẽ rời cành, đáp đất.Mặt đất hiền hòa giữa ánh nắng chói chang.Vệt sáng chợt vụt tắt, mất hút sau muôn vàn cụm mây trắng xóa.